Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 765: Khí Độ Của Người Có Tu Vi Cao

Chương 765: Khí Độ Của Người Có Tu Vi Cao
Chương 765: Khí Độ Của Người Có Tu Vi Cao
Giang Hạo bị người ta lôi kéo chạy đi. Việc này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Người phía trước hắn là một nam tử chừng ba mươi.
Sắc mặt hắn có chút thong dong, chỉ là tu vi cũng không được hùng hậu như vậy.
Kim Đan viên mãn, còn không bằng hai người trước đó.
Muốn đột phá, cần cơ duyên rất lớn.
Nhưng mà tại sao đối phương lại đột nhiên ra tay cứu mình?
Ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được người này ra tay nhưng cũng không thèm để ý.
Nhưng lại không ngờ được người này không phải là xuất thủ đánh lén hắn, mà là ba người kia.
Lúc này, ba Kim Đan phía sau phá vỡ lưới đánh cá rồi đuổi theo.
Nam tử trung niên dường như đã đoán được trước, mang Giang Hạo tiến vào rừng cây, sau đó trốn ở trong tối.
Mà trong rừng cây có rất nhiều trận pháp, đều là cấp Kim Đan.
Giang Hạo rũ mắt, mặc dù trận pháp này bình thường, nhưng mà mình lý giải có lẽ còn không bằng một Kim Đan.
Đương nhiên, muốn phá vỡ lại đơn giản lạ thường.
Lúc này, ba người tiến vào bên trong trận pháp, đầu óc bắt đầu choáng váng, sau đó đuổi về phía xa.
"Muốn chết."
Nhìn ba người rời đi, Giang Hạo biết là bọn hắn gặp phải huyễn trận.
Thấy thế, nam nhân bên cạnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Giang Hạo khách khí nói: "Đa tạ đạo hữu tương trợ.”
"Nên làm, ba người này đến từ Ma Tông, không kiêng kỵ một chút nào cả. Bọn hắn thích liên hợp lại để đối phó với người lạc đàn." Người đàn ông có để một chút râu ria, nhìn vô cùng đáng tin.
Giang Hạo gật đầu, đang nghĩ có nên mang theo đối phương đi đào quáng hay không.
"Tại hạ là đệ tử nội môn của Sơn Thủy Cốc Tây Bộ, Đa Nhĩ." Đa Nhĩ tự giới thiệu mình.
"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo mỉm cười nói.
Hắn không định dùng tên của mình, bởi vì chỉ có như này, mới có thể nhận được lễ vật của Phong Hoa đạo nhân.
Đương nhiên, đối phương cũng có khả năng sẽ đi đối phó với Tiểu Li.
Nhưng Tiểu Li có Long Châu, đối phó người dưới Phản Hư chắc là không có vấn đề gì.
Chứ nói nói đến việc nàng vốn là Chân Long, ở chỗ này còn an toàn hơn cả bên ngoài.
Dù sao nơi này có hạn chế về tu vi.
"Tên của đạo hữu đúng là đặc sắc, cười to ba tiếng?" Đa Nhĩ nói đùa.
Giang Hạo khẽ lắc đầu, sửa lời:
"Là nhân sinh sinh."
"Thì ra là thế.” Đối phương mang theo áy náy, chợt hỏi: "Đạo hữu dự định làm gì?"
"Muốn tìm một chỗ có khoáng mạch, Đa đạo hữu muốn đi cùng không?" Giang Hạo nhìn qua đối phương.
Hắn nhìn không ra tại sao đối phương lại muốn cứu mình, nhưng đi đào quáng mà thôi, có thể mang theo đối phương.
Mặc kệ là người tốt hay là người xấu cũng không có khác biệt lớn đối với hắn.
Chỉ cần có thể hỗ trợ tìm được nguồn tiêu thụ là được.
Nhưng mà, Kim Đan đến khu vực Luyện Thần thật ra có chút nguy hiểm.
Nhất là khi có thể đoạt, tại sao phải đi mua?
Khả năng duy nhất chính là không tiêu thụ ở Bách Trượng Sơn, mà tiêu thụ ở Kiến Nguyệt Hồ kết nối với Bách Trượng Sơn.
Nhưng chỗ kia vắng vẻ, cũng không dễ dàng.
"Đào quáng?" Đa Nhĩ hơi kinh ngạc, sau đó nói:
"Đạo hữu tiến vào để kiếm linh thạch?"
Giang Hạo gật đầu.
"Cũng đúng, tu vi của ngươi mà không tránh thì có chút nguy hiểm."Đa Nhĩ gật đầu nói:
"Vậy ta đi với ngươi, đến lúc đó giúp ngươi bán khoáng thạch.”
"Ta đào ngươi bán, chia năm năm?" Giang Hạo hỏi.
"Không được, ngươi sáu ta bốn đi, nghe nói mức độ nguy hiểm khi đào quáng rất cao, kiếm nhiều một chút là chuyện đương nhiên." Đa Nhĩ khách khí nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, thật ra đối phương đưa mình bốn thì cũng có thể đồng ý.
Dù sao bán khoáng thạch đối với hắn mà nói chỉ là thuận tiện.
"Vậy chúng ta lên đường thôi." Giang Hạo nói.
Sau đó, hai người ngự kiếm mà đi.
Trên đường đi, Giang Hạo hỏi: "Đạo hữu vì sao lại cứu ta?"
"Nhìn thấy nên tiện tay cứu thôi." Đa Nhĩ nói.
Giang Hạo gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngày kế tiếp.
Hắn dùng giám định.
Muốn nhìn một chút xem đây là hạng người gì, mang theo mục đích gì.
Chỉ là rất nhanh, hắn liền hơi kinh ngạc.
【 Đa Nhĩ: đệ tử nội muôn của Sơn Thủy Cốc, tu vi Kim Đan viên mãn. Là một Kim Đan bình thường, còn hơi yếu bên trong cùng một cảnh giới, không cách nào nhận được tán đồng. Hắn thích đồng hành cùng người có cảnh giới yếu, vì có thể thể hiện ra khí độ của người có tu vi cao, hưởng thụ cảm giác được người dựa vào, lo lắng việc mình vô dụng bị vứt bỏ, nội tâm cực kỳ nhạy cảm. 】
Hắn vốn cho là đối phương mang theo mục đích đặc thù gì đó, muốn lợi dụng mình.
Không hề nghĩ tới đây lại là một người thích đồng hành cùng kẻ yếu.
Bởi vì bản thân của hắn không mạnh, nhưng lại muốn người khác cảm thấy hắn mạnh.
Được người khác dựa vào là một chuyện cực kỳ quan trọng đối với hắn.
"Khó trách muốn cho ta sáu phần, là vì muốn thể hiện khí độ của người có tu vi cao."
Giang Hạo nhìn hắn một chút, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, bên trong đôi mắt mang theo một chút lạnh nhạt, nhưng mà thân thể đang cảnh giác bốn phía.
Vì duy trì sự thong dong của tu vi cao chắc là cũng rất vất vả.
Giang Hạo vốn muốn nâng tu vi của mình đến Luyện Thần, dù sao như vậy thì mình có thể an tâm đào quáng tại khu vực Luyện Thần.
Nếu không tại sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Nhưng do dự một lát, hắn liền từ bỏ.
"Sau này đành dựa vào Đa đạo hữu rồi." Hắn lên tiếng.
"Không dám." Đối phương lộ ra một nụ cười ung dung.
Tốc độ của hai người không chậm, nhưng mà muốn tới Bách Trượng Sơn còn cần không ít thời gian.
Giang Hạo âm thầm đẩy đối phương một cái, tốc độ ngự kiếm mới nhanh hơn rất nhiều.
Bảy ngày sau.
Bọn hắn đi tới biên giới Kiến Nguyệt Hồ, có thể nhìn thấy một ngọn núi cằn cỗi.
"Chính là chỗ này." Giang Hạo nói.
"Nơi này là Bách Trượng Sơn?" Đa Nhĩ có chút chấn kinh.
"Ừm.” Giang Hạo gật đầu, chợt nói:
"Nghe nói nơi này không có tu sĩ tới gần, cho nên không cần quá lo lắng. Hơn nữa, chúng ta kết nối với Kiến Nguyệt Hồ, có thể trực tiếp tới bên này để bán khoáng thạch."
"Quả thật có chút đạo lý." Đa Nhĩ gật đầu.
Giang Hạo nhìn hắn một cái, từ chút biểu hiện nhỏ có thể thấy đối phương đang lo lắng. Nhưng hắn vẫn cố gắng ngăn chặn, biểu hiện ra vẻ thong dong.
Một lát sau.
Giang Hạo rơi xuống trước chân núi cằn cỗi.
Rừng cây nơi này héo úa, linh khí thưa thớt, không thấy yêu thú.
Ngoại trừ an toàn, chắc là không còn có cái gì nữa.
Giang Hạo cẩn thận cảm nhận, muốn nhìn một chút xem tình huống nơi này tại sao lại như vậy.
Nếu như là cằn cỗi bình thường thì hắn cũng không ngại, chỉ sợ có nguyên nhân đặc thù. Nếu vậy sẽ rất dễ gặp phiền toái.
Cảm nhận hồi lâu, hắn phát hiện phía dưới ngọn núi này dường như có thứ gì đó tản ra khí tức, tách linh khí ra.
Ở chỗ này không chỉ là linh khí không đủ mà linh khí trên người cũng sẽ dần dần bị tách ra.
"Là một chỗ tốt."
Nơi này nghèo như vậy, căn bản sẽ không có người tới.
Nhưng mà không biết phía dưới có cái gì, nếu có người biết được thì bọn họ có thể sẽ tới.
Đa Nhĩ hạ xuống từ trên không, liền hỏi:
"Đạo hữu có thu hoạch gì không? Nếu như là nơi này, ta đã biết bố trí trận pháp như thế nào, có thể để ngươi an tâm đào quáng."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Ta có một chút thiên phú về trận pháp." Đa Nhĩ cười nói.
Giang Hạo gật đầu: "Vậy đành làm phiền đạo hữu."
Sau đó, Giang Hạo đi đến một chỗ trước núi, bắt đầu dùng tu vi phá vỡ một lỗ hổng.
Chỉ cần nhìn thấy khoáng, liền có thể bắt đầu đào.
Trước mắt thì mọi chuyện đều đang thuận lợi.

Huyết Triều Lâm.
Tiểu Li vừa đi vừa xem xét bốn phía, trên mặt nàng lúc này có chút bụi, có vẻ hơi chật vật.
Cây cối và hoa cỏ nơi đều rất nguy hiểm, biết ăn vụng đồ của người khác.
Đồ ăn ngon mà nàng mang tới đã bị ăn mất.
Nàng tức giận, nhổ sạch hoa và cây.
Hiện tại, nàng đang tìm đồ ăn bốn phía.
"Quá ghê tởm, lại nhìn thấy những cái cây và hoa kia, đều muốn nhổ sạch." Tiểu Li tức giận nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận