Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 356: Nữ Ma Đầu Phát Hiện Ra Mật Ngữ Thạch Bản Có Bùn Đất

Chương 356: Nữ Ma Đầu Phát Hiện Ra Mật Ngữ Thạch Bản Có Bùn Đất
Chương 356: Nữ Ma Đầu Phát Hiện Ra Mật Ngữ Thạch Bản Có Bùn Đất
Nhìn thấy Giang Hạo rời đi, Mịch Linh Nguyệt bỗng thấy hoảng sợ kèm theo luống cuống.
Mặc cho nàng kêu to như thế nào, cũng không có một chút tác dụng gì.
"Vô dụng thôi, hắn đã muốn đi thì sẽ không quay đầu lại đâu, cho nên không muốn nơm nớp lo sợ thì ngay từ đầu phải nói chuyện thật tốt." Trang Vu Chân là người từng trải có quyền lên tiếng.
"Chỉ là một Trúc Cơ không quá quan trọng? Lúc chúng ta làm mưa làm gió ở hải ngoại hắn còn chưa ra đời đâu.”
“Mấy chữ đơn giản há có thể để chúng ta buông bỏ kiêu ngạo? Lại há có thể làm chúng ta cúi đầu? Thậm chí còn làm chúng ta nguôi giận?" Hải La Thiên Vương rống giận ra bên ngoài:
"Nào, có bản lĩnh thì đến giết ta.
Nếu bổn vương nhíu mày một cái, thì không xứng làm Thiên vương
Lúc này có một bóng người đi vào.
Thấy thế Hải La Thiên Vương lập tức co rụt lại.
Khi nhìn thấy đó là nữ tử áo đen, hắn lại nổi giận:
"Như thế nào, chê bổn vương nói chuyện lớn tiếng?
Bổn vương còn có thể lớn tiếng hơn.”
“Bốp!"
Một roi trực tiếp quất lên người Hải La Thiên Vương.
"Chỉ có vậy thôi sao? Tiểu biểu tử ngươi chưa ăn cơm à?" Hải La Thiên Vương không sợ hãi.
Ánh mắt nữ tử áo đen lạnh như băng, không để ý tới đối phương.
Mà là đi về phía Mịch Linh Nguyệt.
"Ta muốn gặp hắn, ta có thể giúp các ngươi mọi thứ." Mịch Linh Nguyệt tựa như bắt được rơm cứu mạng, lớn tiếng nói.
Nữ tử áo đen nhìn người trước mắt, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, nàng nhìn về phía một nữ tù nhân khác.
Đối mặt với cục diện như vậy, Cổ Thanh đã lâm vào tuyệt vọng.
Cuối cùng nàng cười thảm nói:
"Ta giao, ta tự mình giao."
"Không cần, để ta lấy, để ta lấy, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì." Mịch Linh Nguyệt sốt ruột kêu lên.
Có đôi khi không làm việc thì sẽ không thể hiện được giá trị.
——
Rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo biết tiếp theo hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa.
Chỉ cần xem bọn họ xử lý như thế nào.
Nhưng phải xử lý nhanh, bằng không đối phương tâm ngoan không cần con cái, như vậy thật sự không có cách nào với nàng.
Còn nữa, Giang Hạo ngoại trừ biết con trai nàng tên là gì ra, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.
Về bản chất đối phương không có biện pháp nào.
Phải dựa vào xuất kỳ bất ý, để đối phương phỏng đoán.
Không có cách nào tiếp tục nói chuyện, bọn họ không có khả năng nhìn thấy nhiều thứ hơn từ chỗ hắn.
Nói xong rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Hít sâu một hơi, Giang Hạo cảm giác lần này mình không giống lúc trước, không còn tự đắc nữa.
Chỉ là cảm khái nhược điểm thật đáng sợ.
Hôm nay hắn có thể sử dụng nhược điểm uy hiếp người khác, ngày khác cũng có thể bị những người khác uy hiếp.
Biện pháp duy nhất không phải là đoạn tuyệt tình yêu, mà là trở nên mạnh mẽ hơn.
Mạnh đến nỗi những người khác hoàn toàn không thể đe dọa được hắn.
Như thế mới ổn thỏa nhất, cũng là biện pháp trực tiếp nhất.
Đoạn tình tuyệt ái, tương đối mà nói là một loại trốn tránh.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ tránh né những thứ không cần thiết, miễn cho bản thân rước lấy phiền toái.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn không phải là không có, phải học được chấp nhận xúc động của mình.
Có thể gánh chịu hậu quả thì tốt.
Trở lại viện, Giang Hạo dự định tiếp tục chế phù.
Từ Thi Giới trở về được ba tháng, hiện giờ cũng có thể an tâm sống cuộc sống trước kia được rồi.
Bất kể là đại hội, hay là công kích Thiên Thánh Giáo, hoặc là chuyện Cổ Thanh, tất cả đều đã chấm dứt.
Cho dù chuyện Bạch Dạ cũng có thể chấm dứt.
Đại khí vận liên quan đến Thiên Âm Tông, tạm thời hắn không cần quá để ý.
An tâm trở nên mạnh mẽ hơn là được.
Bước vào phòng, hắn ngửi thấy mùi hoa nhẹ nhàng.
Sau khi theo bản năng cảnh giác rồi lại thả lỏng.
Loại hương thơm này hắn chỉ ngửi thấy được trên người một người.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người đỏ trắng đứng bên cạnh bàn đọc sách, mái tóc đen của nàng xõa sau lưng, trên mặt mang theo một tia tùy ý, trên tay cầm bút đang viết gì đó.
Giang Hạo không dám quấy rầy, chỉ có thể an tâm đứng ở một bên.
Đại khái qua thời gian nửa chén trà, Hồng Vũ Diệp mới buông phù bút trong tay xuống, nhìn phù văn tựa như sớm biết Giang Hạo đã đến:
"Ngươi biết chế phù?"
"Biết một chút." Giang Hạo vội vàng trả lời.
Tách một tiếng, phù trong tay Hồng Vũ Diệp rơi xuống trước mặt Giang Hạo:
"Đây là phù gì?"
Giang Hạo tiếp nhận bùa chú, quan sát một lát.
Đập vào mắt chỉ có phù văn huyền ảo, khó có thể hiểu được.
Nhưng lại có thể hiểu được một hai.
Rất giống như những gì mình đã học được lúc trước.
Thật là lợi hại.
Chờ hắn tỉnh lại từ trong phù văn, đêm đã khuya.
Tìm kiếm một lát, phát hiện Hồng Vũ Diệp đang đứng trên ban công.
Dưới ánh trăng, quần áo màu đỏ trắng trông đặc biệt bắt mắt.
"Tiền bối." Giang Hạo cung kính kêu lên một tiếng.
"Xem xong chưa?" Hồng Vũ Diệp quay đầu lại hỏi.
"Xem xong rồi." Giang Hạo gật đầu.
"Là phù gì?"
"Cái này... Vãn bối chưa từng thấy qua.”
Kỳ thật có thể giám định, nhưng ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, bình thường hắn không cần thần thông này.
Hoặc là nói ở trước mặt nàng, bất luận thần thông gì trừ khi cần thiết, hắn cũng không muốn dùng.
Sẽ bị nhận ra rất rõ ràng.
"Ngươi biết một chút, thiếu một chút." Hồng Vũ Diệp cười lạnh nói.
Chợt nàng đi vào phòng, ngồi trên ghế gỗ:
"Lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra."
Nghe vậy, Giang Hạo chợt ngây ngẩn cả người.
Thấy nam tử trước mắt chần chờ, khóe miệng Hồng Vũ Diệp hiện ra nụ cười lạnh lẽo:
"Không có?"
"Không phải, có ở đây." Giang Hạo vội vàng trả lời.
Chỉ là...
"Ở trên người ngươi?"
"Ở đây."
"Lấy ra."
“...”
Lần này Hồng Vũ Diệp còn chưa mở miệng, khí tức khủng bố như sóng triều bắt đầu khởi động.
Thấy vậy, Giang Hạo thở dài trong lòng.
Sau đó lấy Mật Ngữ Thạch Bản dính đầy bùn đất ra.
Ban đầu vẻ mặt Thần Vũ Diệp lãnh đạm, trong lúc nhất thời liền sửng sốt:
"Ngươi đang làm gì?"
Giang Hạo trầm mặc, không tìm ra lý do.
Bộp!
Khí tức khủng bố bắt đầu khởi động, trong nhà gỗ truyền đến tiếng va chạm.
Giang Hạo đau đớn đứng vững, lau xong Mật Ngữ Thạch Bản rồi đưa ra ngoài.
Lúc này Hồng Vũ Diệp mới tiếp nhận Thạch Bản, bùa chú kia cũng bị nàng lấy đi.
Sau đó phù lục dung nhập vào Thạch Bản, Giang Hạo nhìn thấy phù lục hóa thành vô số phù văn tiến vào các nơi trên Thạch Bản.
Dường như ngăn cách một thứ gì đó.
Xem ra là vì che đậy chủ nhân phía sau Thạch Bản nhìn trộm.
Chờ làm xong những thứ này, Hồng Vũ Diệp mới trả lại cho Giang Hạo.
"Nói chuyện tụ hội."
Giang Hạo sớm đã chuẩn bị, bắt đầu nói từ sau khi đi ra Thi Giới.
Đầu tiên là tinh thần pháp của Thiên Vũ.
Hắn vốn định cho rằng Hồng Vũ Diệp sẽ có ý kiến khác, nhưng mà một chút hứng thú cũng không có.
Tò mò, Giang Hạo không khỏi hỏi:
“Tiền bối không cảm thấy loại tinh thần pháp này rất giỏi sao?”
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp tối đi, nhìn lại.
Từ trong đôi mắt kia, hắn chỉ thấy được khinh thường.
Như thế, Giang Hạo liền không nói gì nữa, tiếp tục nói tụ hội.
Vẫn luôn nói đến Hạo Thiên đài.
Hồng Vũ Diệp chỉ yên tĩnh lắng nghe.
Trong quá trình nói, ngôn ngữ bách khoa toàn thư toàn bộ bị hắn loại bỏ, không dễ giải thích thì không nói.
Lại nói đến Thiên Đạo Trúc Cơ, Hồng Vũ Diệp mới mở miệng:
"Thánh hiền chi tâm quả thật sẽ ảnh hưởng đến Thiên Đạo Trúc Cơ.
Thế nhưng vận dụng đúng cách ngược lại có thể giúp Thiên Đạo Trúc Cơ.”
"Giúp thế nào?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Nhưng Hồng Vũ Diệp lạnh lùng cười, không mở miệng nữa.
Giang Hạo chỉ có thể tiếp tục nói đến lần tụ tập tiếp theo.
Dấu vết số mệnh được đề cập đầu tiên.
Còn có bí pháp tìm kiếm dấu vết số mệnh.
"Đây là bí pháp."
Giang Hạo đưa bí pháp đã được viết ra qua.
Quan sát một lát, Hồng Vũ Diệp mới chậm rãi mở miệng:
“Dấu vết số mệnh tồn tại, nhưng muốn tìm được cũng không dễ dàng gì, chỉ có người mang số mệnh không nhỏ, mới dễ dàng thông qua bí pháp tìm được địa điểm.
Những người khác sẽ không dễ dàng để tìm được.
Nhưng người của Minh Nguyệt tông nhiều lắm chỉ tới đây nhìn một lát, sẽ không vì Thiên Đạo Trúc Cơ mà tiếp xúc với dấu vết số mệnh.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận