Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 536: Từ Hôm Nay Trở Đi Phải Bắt Đầu Thủ Sơn Môn

Chương 536: Từ Hôm Nay Trở Đi Phải Bắt Đầu Thủ Sơn Môn
Chương 536: Từ Hôm Nay Trở Đi Phải Bắt Đầu Thủ Sơn Môn
Lúc Giang Hạo đi vào sơn môn, chỉ thấy ba người an tĩnh ngồi xếp bằng, dù có người tiến vào sơn môn, bọn hắn cũng không hề để ý.
Dường như có thể hiểu rõ là người tông môn.
Đối với sự xuất hiện của hắn, bọn hắn dường như cũng chỉ xem như là đệ tử bình thường.
"Đoạn Tình Nhai Giang Hạo, gặp qua ba vị sư huynh sư tỷ." Giang Hạo thi lễ gặp mặt rồi giải thích:
"Bởi vì trao đổi nhiệm vụ với Lạc Chi sư tỷ nên việc thủ sơn môn phía sau sẽ do ta thay thế. Mang thêm phiền toái cho sư huynh sư tỷ rồi."
Lúc này, ba người mới nhìn về phía Giang Hạo.
Nam tử to con mở miệng trước: "Bách Cốt Lâm, Khổng Hộ."
Nam tử dáng vẻ thư sinh mở miệng theo: "Băng Nguyệt Cốc, Hạ Tồn."
Vị sư tỷ cuối cùng cười nói: "Chấp Pháp Phong, Nam Dư Thư."
Sau khi tự giới thiệu, bọn hắn liền không lên tiếng nữa.
Không có bất kỳ ý định hỏi thăm chuyện gì, như thế cũng tiết kiệm thời gian cho Giang Hạo.
Sau đó, hắn cũng như những người khác, khoanh chân ngồi tại chỗ.
Hắn chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cũng không tu luyện, mà là quan sát xung quanh.
Dùng cảm giác đặc thù học tập được từ Vô Danh Bí Tịch, từ một chút linh khí dao động xung quanh cùng với khí tức kéo dài, thay thế đôi mắt.
Trong vô thanh vô tức, có thể xem xét khi tức kéo dài, khí huyết lưu thông của một người.
Bốn người cứ ngồi xếp bằng như vậy, cũng không có ai lên tiếng.
Mãi đến khi trời tối, Nam Thư ngồi đối diện Giang Hạo bỗng đứng dậy:
"Thời gian rời đi của chúng ta khác nhau, sư đệ là trước sau giờ Tý, bình thường là một canh giờ, nếu có việc gấp thì phải nói sớm với chúng ta."
Giang Hạo mở mắt ra vừa định lên tiếng cảm tạ, nhưng mà đối phương đã rời đi.
Sau đó, hắn không nói thêm lời nào, mà là tiếp tục nhắm mắt cảm giác bốn phía.
Xem như tu luyện Vô Danh Bí Tịch.
Hắn có một loại cảm giác, tu luyện như này có không ít chỗ tốt cho hắn.
Không bao lâu sau Nam Dư Thư sư tỷ trở về, nửa đêm Giang Hạo rời đi.
Hắn quay về sân nhỏ, lúc này con thỏ đang ghé vào bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, chảy nước miếng.
Sau khi xác định thời gian, Giang Hạo rót một bát nước.
Hắn ngồi xuống suy nghĩ về thuật Tỏa Thiên một hồi liền đứng dậy rời đi.
Quay lại sơn môn.
Người tiếp theo rời đi là Hạ Tồn, cuối cùng là Khổng Hộ.
Lúc trời sáng rõ, tất cả mọi người đều ở tại vị trí.
Bọn hắn chưa từng nói lời nào, hai người tu luyện, hai người trông coi.
Giang Hạo đang từ từ tìm tòi về nhiệm vụ thủ sơn môn.
Tháng này trôi qua rất nhanh.
Đầu tháng tám.
Một tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Hải Vụ Động không ngừng có người tiến vào trợ giúp, thậm chí có khí tức cường đại tuôn ra.
Bạo phát liên tục ba ngày, mới chậm rãi lắng lại.
Chỉ là không bao lâu sau, lại bùng nổ lần nữa.
Mấy ngày sau lại lắng lại.
Giang Hạo không biết bên trong cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Thiên m Tông hẳn là chiếm thế thượng phong.
Nếu không đã sớm ảnh hưởng ra bên ngoài.
Mà chuyện của Lạc Chi tiên tử còn đang điều tra, tiến độ có chút chậm.
Chủ yếu là phần lớn người đều đi trợ giúp Hải Vụ Động, mấy chuyện không quá quan trọng như này đều bị trì hoãn.
Nhìn tình huống của Hải Vụ Động, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, còn cũng hắn ra ngoài kịp lúc.
Nếu không thì chưa chắc đã có thể thoải mái giống như bây giờ.
Thủ sơn môn đúng là có hơi buồn tẻ, thế nhưng gần như không có việc gì làm.
Mỗi người tiến vào tông môn, đều là có lệnh bài thân phận, bọn hắn có thể phát hiện ra.
Nếu như không có thì cần hỏi thăm một chút.
Tông môn có trận pháp sàng chọn một lần, có thể tới chỗ của bọn hắn bình thường đều không có vấn đề gì.
Nhưng mà cũng không có nghiêm ngặt như dự đoán.
Chỉ cần có một tấm lệnh bài, lại biết mật lệnh và phương pháp tiến vào tông môn thì sẽ được đi qua.
Tông môn cũng không thể làm gì đối với mấy người dùng biện pháp đặc thù để tiến vào.
Không chỉ là tông môn bọn hắn, những tông môn khác đều như thế.
Thế nhưng so với chuyện này, biện pháp tốt nhất để lẫn vào tông môn vẫn là tham gia thí nghiệm của đệ tử mới.
Thời gian một tháng, hắn không thể quản lý linh dược, chỉ có thể tưới Thiên Hương Đạo Hoa và thánh dược, nhưng tiến độ thu hoạch bọt khí màu lam cũng sẽ không hạ xuống.
Biến hóa của Hải Vụ Động khiến cho rất nhiều người đều có chút quan tâm.
Mấy người thủ vệ cũng là như thế.
Nhưng thời gian của bọn hắn không nhiều.
Sau khi do dự thật lâu, Nam Dư Thư mới mở miệng hỏi thăm Giang Hạo:
"Sư đệ trước đó từng ở Hải Vụ Động sao?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Một tháng này bọn hắn gần như không có trao đổi gì.
Chuyện này khiến cho hắn được thanh tịnh không ít.
Mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau.
"Sư đệ biết tình huống của Hải Vụ Động không?" Nam Dư Thư lại hỏi.
Gần đây Hải Vụ Động liên tiếp xuất hiện biến hóa, khiến cho nàng rất tò mò.
Nhưng mà tin tức ít lại càng thêm ít, bọn họ cũng không thể rời khỏi nơi này quá lâu được.
"Chỗ sâu trong Hải Vụ Động chắc là có một nhóm người, đại khái bởi vậy nên mới nổi lên xung đột." Giang Hạo giải thích đơn giản.
"Là ai?" Nam Dư Thư liền vội vàng hỏi, chợt lại cảm thấy giọng điệu của mình không đúng, liền giải thích: "Nếu như không thể nói, sư đệ không cần khó xử."
Thân là người có công tích đứng đầu, Giang Hạo chắc chắn sẽ biết nhiều hơn người khác một chút.
Thế nhưng chính bởi vì hắn là người có công tích thứ nhất nên chưa chắc đã có thể nói ra chuyện mình biết.
"Ta cũng không rõ ràng, lúc trước chỉ là đạt được một ít thứ quan trọng, sau đó Trưởng lão liền bắt đầu phái người tiến vào. Đại khái là xác định được bên trong có người." Giang Hạo cũng không nói thẳng chuyện về Mệnh Châu ra.
Mà Nam Dư Thư cũng không hỏi nhiều.
Ít nhất đã biết được đại khái.
Sau đó, bọn hắn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, tiếp tục thủ sơn môn.
"Nam sư tỷ, lần này là ngươi trông coi sao?" Một nam tử cười chào hỏi.
Sau đó, hắn đi vào bên trong.
Một tháng mười lăm lần. Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ. Đối phương ra ngoài quá thường xuyên, thỉnh thoảng còn mang theo linh thú ra vào, thường xuyên đến mức khiến cho mọi người đều quen thuộc. Luôn cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng mà hắn cũng không cần quá để ý làm gì.
---
Chạng vạng tối.
Bách Hoa Hồ.
Trời tháng tám vốn nên có một chút khô nóng, nhưng nơi này bốn mùa đều như mùa xuân.
Bụi hoa quay quanh một bên Vũ Đình, có một thanh đao cắm trong đất, cao ngang đóa hoa, tựa như đang trồng đao.
Trong đình, nữ tử hồng ý nhìn mặt hồ, không biết đang suy nghĩ gì.
Gió nhẹ quét qua, một thân ảnh màu trắng hạ xuống trước đình.
Nàng cúi người cung kính nói:
"Gặp qua Chưởng giáo."
Chờ chờ đợi rất lâu, nữ tử trong đình vẫn chưa đáp lại.
Lúc nàm gió lay động lọn tóc của nàng, mới phục hồi tinh thần lại.
"Có tin tức gì không?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ.
"Người Thánh Đạo có lẽ vừa mới tỉnh lại không bao lâu, khó đối phó hơn trong tưởng tượng. Thế nhưng Hải Vụ Động là sân nhà của bọn hắn, mặc dù phá hủy không ít tế đàn, nhưng vẫn có không ít cá lọt lưới. Sau mấy lần giao phong, bọn hắn đã bắt đầu rút lui, không xác định được đây là đã kế hoạch hoàn thành, hay là không chịu được áp lực."
Thấy Chưởng giáo không lên tiếng, Bạch Chỉ tiếp tục nói:
"Người của chúng ta đã nghiên cứu qua, người Thánh Đạo hình như muốn nhờ tế thiên để liên thông với bên phía Hoàng thành, chiếm lấy sự chiếu cố của đại địa. Bởi vì không phải là chuyện chúng ta am hiểu cho nên không thể lợi dụng tế đàn phản kích. Bắt sống được mấy người, nhưng bọn hắn cũng không định mở miệng."
"Còn có phát hiện gì khác không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Người mất tích tạm thời vẫn chưa tìm được, hình như còn có tồn tại ở chỗ càng sâu hơn, hải ngoại muốn tìm một số kinh văn, tạm thời cũng không có gặp được.
Nhưng mà có tìm được ghi chép công pháp tại một số tế đàn, cùng với khoáng thạch đặc thù, trước mắt vẫn còn đang thu thập." Bạch Chỉ đáp lại.
Nói xong, nàng giao một quyển da màu trắng lên:
"Chúng ta đã phiên dịch Tỏa Thiên, nhưng không cách nào phiên dịch hoàn toàn."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận