Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1057: Động Thủ Đánh Lâm Tri

Chương 1057: Động Thủ Đánh Lâm Tri
Giang Hạo cũng không định mang theo Băng Tinh đi tìm con thỏ.
Nhưng mà, đối phương một lòng vì con thỏ, nếu như có thể ở lại bên cạnh con thỏ cũng không tính là chuyện xấu.
Bản thân hắn cũng không muốn có quá nhiều liên quan với những người khác.
Nhưng mà con thỏ thì khác.
Con thỏ có rất nhiều bạn bè, nếu như có thể có cường giả như này ở bên cạnh thì sẽ an toàn hơn không ít.
Đến lúc đó phóng sinh cũng ổn thỏa.
Tiểu Li, con thỏ, Băng Tinh, Tiểu Uông.
Nhân số càng nhiều, bọn hắn đi Đông Bộ hoặc là Bắc Bộ cũng sẽ không vội vã trở về.
Cũng coi như là phóng sinh hoàn toàn.
Hơn nữa, thực lực của mấy người cũng không tệ, không có nguy hiểm quá lớn.
Mặc dù không có người nào là tương đối ổn trọng, nhưng mà càng là người ổn trọng thì càng không dễ phóng sinh.
Ví dụ như Lâm Tri.
Đối phương chắc là cũng không khác mình là bao, muốn tiếp tục ở lại trong tông môn.
Vệ Liệt thoáng có chút kỳ quái, căn bản không hiểu nữ tử này rốt cuộc là bị gì.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, đối phương đến từ Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chắc là có bối cảnh không nhỏ.
Đương nhiên, đến quặng mỏ rồi, dù có lợi hại hơn cũng vô dụng.
Hoặc là thân phận vô hiệu, hoặc là sớm đã có người đến chào hỏi.
"Sư huynh cảm thấy ổn thỏa không?" Giang Hạo hỏi Vệ Liệt, cuối cùng lại giải thích một câu: "Cũng không mang đi, chỉ là cho nàng chuyển sang nơi khác."
"Sư đệ khách sáo rồi, không có gì đáng ngại." Vệ Liệt lập tức nói.
Hắn không nghĩ tới Giang Hạo sẽ mở miệng hỏi thăm hắn.
Cho hắn đủ sự tôn trọng.
Như thế cũng làm cho hắn dễ chịu hơn không ít.
Được người có tu vi cường đại và thân phận địa vị cao hơn hỏi thăm ý kiến, vốn là chuyện đáng để cao hứng.
Bất kể có nguyện ý hay không, trong lòng ít nhiều đều có chút hưng phấn.
Băng Tinh không có suy nghĩ nhiều, đã nhiều năm như vậy rồi, có tiến triển cũng là tốt.
Hơn nữa, người trước mắt chính là người mang bạn bè tới cho nàng, bây giờ hắn nhất định cũng có thể lần nữa tìm được bạn cho nàng.
Một lát sau.
Tại chỗ bảo vệ quáng.
Giang Hạo nhìn thấy Lâm Tri ngồi ở trước động, nhìn về phía không trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên người hắn là từng mảnh xanh tím, tựa như không có ngày nào là được yên ổn.
Giang Hạo khi đi tới, Lâm Tri còn đang nhìn trời.
Hiện nay hắn đã là một thanh niên.
Năm tháng cũng không lưu lại vết tích gì rõ ràng.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Hắn có chút không nhớ nữa.
Có lẽ tuổi của Lâm Tri cũng không còn nhỏ nữa.
Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Lâm Tri lập tức ngẩng đầu.
Nhìn thấy người tới thì hơi kinh ngạc, hắn đứng dậy cung kính nói: "Gặp qua sư huynh."
"Ngồi đi." Giang Hạo nói khẽ.
"Nếu như sư đệ đã tìm được người, ta cũng không ở lại nữa, có chuyện gì thì có thể đến tìm ta." Vệ Liệt nói.
Hắn hiểu rõ lúc này bản thân mình không thích hợp ở lại.
Giang Hạo cũng không giữ đối phương lại.
Chờ Vệ Liệt rời đi, hắn mới tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi.
"Ba mươi mốt." Lâm Tri đáp.
"Ba mươi mốt rồi sao?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Trong ký ức của hắn, luôn cảm thấy Lâm Tri mới mười mấy tuổi, lúc mới vào tông môn chắc cũng chỉ mười hai mười ba tuổi.
Bất tri bất giác đã ba mươi mốt.
Như vậy, Sở Xuyên chắc cũng đã ba mươi mốt rồi.
Tiểu Li hẳn là ba mươi hai.
"Thời gian trôi qua thật nhanh." Giang Hạo không khỏi cảm khái một câu.
Rõ ràng đang cảm thấy bọn hắn đều là trẻ con, sao bỗng nhiên đều ba mươi mấy hết rồi?
"Đúng là rất nhanh." Lâm Tri gật đầu, trong mắt có chút ảm đạm, hắn nhớ tới mẫu thân.
"Luyện Khí tầng ba?" Giang Hạo cười nói:
"Nhìn còn rất trẻ."
"Là thỏ gia dạy ta như vậy."
Lâm Tri suy tư một lúc rồi giải thích: "Nhưng mà giữ được tuổi trẻ là nhờ có đan dược mà mấy người Lâm Mạch cho."
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Như thế cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà, ba mươi tuổi Luyện Khí tầng ba, đúng là rất chậm.
Muốn đi vào Trúc Cơ, không biết cần bao nhiêu năm.
Sáu bảy mươi tuổi Trúc Cơ cũng không có gì là lạ.
Không tranh với người, so đại nạn sớm là đủ.
"Gần nhất tu luyện thế nào rồi?" Giang Hạo hỏi.
Lâm Tri nhìn sang Băng Tinh ở bên cạnh.
"Không ngại." Giang Hạo nói.
Lâm Tri nghe thế thì mới nói: "Có một ít vấn đề."
Sau đó, hắn nói mặc dù tu luyện vào ban đêm thuận lợi, nhưng lực lượng tinh quang dự trữ cũng không quá thông thuận. Kinh mạch thân thể hơi căng đau.
Giang Hạo nghe từng cái vấn đề, sau đó mới nói:
"Ta bắt đầu nói từ Luyện Khí, ngươi nghe cho kỹ, chắc là có thể giải quyết vấn đề của ngươi."
Hắn cũng không lập tức giải quyết vấn đề, mà là muốn đưa ra phương pháp tu luyện tốt hơn cho đối phương.
Cũng không phải là sửa chữa Luyện Khí Pháp, mà là lý giải đối với Luyện Khí.
Lúc hắn tại Tây Bộ, đã có sự hiểu rõ sâu sắc về cảnh giới của bản thân.
Lĩnh hội đối với cái này coi như là không tệ.
Sự chưởng khống đối với linh khí cũng không kém.
Sau đó, hắn giảng giải những điều cần thiếu một lần. Lâm Tri không ngừng nghe, ban đầu thì còn gật đầu, nhưng về sau lại có chút mờ mịt.
Giang Hạo bảo hắn ghi chép lại, để sau này tiếp tục tham ngộ.
Băng Tinh đứng nghe ở bên cạnh, cảm thấy có chút chấn kinh.
Nàng không hiểu lắm, tại sao một Kim Đan lại hiểu rõ Luyện Khí và Trúc Cơ như vậy.
Tu vi là bạn của nàng, nàng phải là người cực kỳ thấu hiểu mới đúng.
Nhưng mà hiện tại xem ra, người trước mắt hoàn toàn không kém nàng chút nào.
Chuyện này…
Nàng lần thứ nhất phát hiện đệ tử của Thiên m Tông đúng là không đơn giản như mình nghĩ.
Nơi này vắng vẻ, cằn cỗi, nhưng cũng không phải là chỗ ở của người bình thường.
Có đôi khi nàng đều có một ít cảm ngộ.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo mới dừng việc giảng giải lại: "Như thế nào?"
"Đã giải quyết dễ dàng." Lâm Tri kích động nói.
Giang Hạo gật đầu, sau đó nói:
"Ở chỗ này rất nhiều năm rồi đúng không?"
"Nhiều năm rồi." Lâm Tri gật đầu.
"Không có ý định rời đi sao?" Giang Hạo hỏi.
Lâm Tri lắc đầu, sau đó nói:
"Thiên phú của ta quá kém, đám Lâm Mạch sẽ để ý ta, nếu như ở lại nơi này thì bọn hắn thỉnh thoảng mới sẽ nhớ tới ta. Cũng sẽ không mang đến phiền toái gì cho sư huynh. Mặt khác, nơi này trống trải, có thể thấy rõ mặt trăng và tinh quang. Tu vi của ta thấp, có người đến đây thì cũng sẽ không làm gì quá đáng với ta, coi như an toàn."
Giang Hạo nhìn về phía quặng mỏ.
Luyện Khí tầng ba làm thủ vệ, hình như là không người trông coi.
Đúng là không cần thiết phải động thủ.
Nếu đổi thành một người có tu vi cao, thì sẽ khiến cho người ta đau đầu.
Nhưng mà ở lại nơi này sẽ không thể an toàn bằng Đoạn Tình Nhai được.
Nhưng nếu Lâm Tri đã lựa chọn như vậy, hắn cũng không có ý định nói thêm cái gì.
Mỗi người đều muốn tự lựa chọn con đường của mình, không cần thiết đi phản bác lựa chọn của hắn.
"Ngươi muốn để người khác ra tay với ngươi?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Tri lúng túng nói:
"Thỏ gia đã dạy ta cách học tập như thế nào từ việc bị đánh, cho nên… "
Cho nên, hắn muốn bị đánh nhiều để có thêm lĩnh ngộ.
"Thực lực của những người kia đều không đủ."
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Băng Tinh, nói: "Ngươi thử động thủ đánh hắn một chút đi. Không cần khách khí, cứ coi hắn như là kẻ địch của bạn ngươi."
"Được." Băng Tinh gật đầu, sau đó bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Tri.
Đấm ra một quyền.
Oanh!
Nấm đấm nặng nề lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào mặt Lâm Tri. Hắn thậm chí còn không thể kịp phản ứng.
Phịch một tiếng, hắn trực tiếp bị đâm vào trên vách tường.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy nắm đấm tới.
Hắn lập tức bắt đầu tránh né, hoán đổi vị trí bị đánh.
Nhưng mà, nắm đấm của đối phương như là có mọc mắt, tự động tránh khỏi những vị trí bình thường, trực tiếp đánh vào điểm yếu.
Ầm!
Lại là một quyền, Lâm Tri cảm thấy khí huyết thân thể quay cuồng, cảm giác đau nhức và xé rách kịch liệt truyền đến.
Đây là Luyện Khí?
Làm sao có thể?
Trong nháy mắt, hắn cảm giác bản thân tựa như là một đứa trẻ tay không tấc sắt.
Ầm!
Ầm!
Lâm Tri bị đánh cho kêu rên.
Giang Hạo gật đầu, sau đó kêu Băng Tinh dừng lại.
"Cảm giác như thế nào?" Hắn hỏi Lâm Tri.
Người kia phun đầy máu tươi, có chút nói không ra lời.
"Trong khoảng thời gian này, cứ qua ba ngày nàng sẽ động thủ một lần, ngươi cẩn thận một chút." Giang Hạo nhắc nhở.
Sau đó, hắn nhìn về phía Băng Tinh: "Ngươi ở lại chỗ này, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp chuyện bạn của ngươi."
"Được." Băng Tinh kích động gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi:
"Có thể nghĩ ra biện pháp trong vòng hai năm không?"
"Hai năm?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Quá ngắn à? Vậy năm năm thì sao?" Băng Tinh có chút luống cuống hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương một chút, khẽ gật đầu: "Có thể."
Trong nháy mắt, Băng Tinh kích động cười lên.
Giống như nhân sinh đã có hi vọng.
Thậm chí còn có chút chờ mong và bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận