Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1524: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao Dị... Ỉ

Chương 1524: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao Dị... ỈChương 1524: Thánh Đạo Nhắc Tới Giao Dị... Ỉ
 
 Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lòng cảm khái.
 
 Đầu tiên là Cổ Kim Thiên, sau đó là vị Thánh Đạo này, một người có lý tưởng kinh thiên vĩ địa.
 
 Thiên địa đại đồng, phá vỡ giới hạn chủng tộc.
 
 "Tiền bối khai sáng TỏaThiên, - thiên hạ có một không hai, văn bôi bội phục." Giang Hạo cung kính hành lê.
 
 Người này đúng là không bình thường. Hắn không phải là người mạnh nhất thiên hạ, nhưng lại là đại tài hiểm có, cũng là người mang nghị lực lớn.
 
 Thiên hạ đại đồng.
 
 Người tầm thường đều chỉ suy nghĩ một chút, mà người này thì khác. Hãn nghiên cứu qua, suy nghĩ qua, hành động qua. Mặc dù thất bại, nhưng thời đại đã khắc ân thân ảnh của hắn. Thuật pháp của hắn cho đền nay luôn bị thiên địa kiêng kị. Bây giờ, đối phương muốn ngóc đầu trở lại.
 
 "Ngươi vừa rồi cứ thế mà vứt bỏ Đạo quả?" Thánh Đạo đi đến bên cạnh, ngổi xuồng.
 
 Giang Hạo cũng không luống cuồng, cũng ngổi xuồng, thuận tiện pha trà: "Thực lực văn bồi bé nhỏ, không xứng với vật kia. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Ngươi có đức đương nhiên là sẽ chiêm được. " Giang Hạo không hề cảm thấy có chút đáng tiếc nào đổi với đạo quả. Đây vốn là Cổ Kim Thiên cố ý làm mình khó xử. Không vứt bỏ,đó chính là phiển phức ngày đêm quần quanh hãn. "Đúng là ly kỳ. " Thánh Đạo có chút bội phục, nói:
 
 "Từ xưa đến nay, ta còn chưa thấy qua người nào có thể thoải mái như ngươi. Đạo quả đại đạo nói không muốn liền không muốn. Nếu như vật này có thể phù hợp với phàm nhân thì dù là không tu luyện, đều có thể có được năm tháng vô tận. Vô sô tu sĩ muôn theo đuổi trường sinh đều dễ như trở bàn tay. Ngươi thê mà lại vứt bỏ không chút lưu luyến."
 
 Thứ muốn mạng mình, cầm nó không phải là trường sinh, mà là tai nạn.
 
 Không có vật kia, mình có thể sống càng lâu hơn.
 
 "Nếu có người dung hợp Đạo quả, trở thành Đại La, thiên địa nơi đây không phải là sẽ càng thêm hỗn loạn hay sao?" Thánh Đạo hỏi. Giang Hạo nhẹ giọng: "Đó cũng không phải là chuyện của vãn bôi, mà là của tât cả mọi người ở trong thiên địa này. Về việc đưa ra Đạo quả vồn là chuyện sai trái, vậy cứ sai đi. Văn bối không thèm để ý." "Ngươi không để ý ánh mắt thế tục?" Thánh Đạo hỏi.
 
 "Vẫn bối tuân thủ bản tâm, không làm người trong mặt người khác. " Giang Hạo đáp.
 
 "Rất giống với ta năm đó." Thánh Đạo có chút cảm khái, nói: "Năm đó ta vì thực hiện lý tưởng mà đã bỏ ngoài tai những bàn tán, đi con đường của mình. Thiên địa đại đồng là mục tiêu cả đời của ta." Giang Hạo bắt đầu xu nịnh: "Mục tiêu của tiền bổi đúng là vĩ đại, trong thiên địa này ít người có thể với tới."
 
 "Ngươi có thể hiểu được ta, vậy ngươi sẽ ủng hộ ta sao?" Thánh Đạo nhìn qua người trước mắt, hỏi. Giang Hạo rót cho đối phương một chén trà, lắc đầu nói: "Vẫn bôi không ủng hộ, cũng không phản đổi."
 
 Nghe vậy, Thánh Đạo sững sờ, suy tư hổi lâu rồi nói:
 
 "Không ủng hộ cũng không phản đổi? Vậy dù ta làm cái gì thì ngươi cũng sẽ không gia nhập, cũng sẽ không phản đổi?"
 
 Giang Hạo vẫn là lắc đầu: "Văn bối vần phải sống ở trong cái thiên địa này, hơn nữa còn muồn sống một cuộc sông bình thường, cho nên nều chuyện đó không liên quan gì tới sự sinh tổn bình thường của sinh linh thiên hạ thì vãn bối đương nhiên là sẽ không làm gì cả. Nhưng nêu như làm cho vãn bôi không có nơi nào để đi thì vì sinh tồn, vẫn bối không thể không đối địch với tiền bôi. "
 
 Giang Hạo không muốn đối địch với người trước mắt, nhưng lý tưởng của đồi phương quá lớn.
 
 Thiên hạ đại biến là chuyện đương nhiên.
 
 Đây cũng là phạm trù bình thường, chỉ cần không cực đoan giống như hung vật Thiên Cực thì bình thường sẽ không ảnh hưởng tới hắn. Vậy thì hắn cũng không cần thiết phải nhúng tay. Không có lý gì lại đi chọc vào một đại nhân vật cả, được không bù mât.
 
 Thánh Đạo nhìn qua Giang Hạo, hổi lâu sau cười nói: " Ta vôn cho rắng ngươi và ta là cùng một loại người, bây giờ xem ra ta đã sai rồi. Ngươi và Nhân Hoàng là một loại người, chỉ là lòng hắn mang sinh linh thiên hạ, mà ngươi không có loại ý nghĩ này. Nói một cách tương đổi, ngươi thuần túy hơn hắn một chút. Ngươi chỉ cần thiên địa ổn định, không thèm để ý sinh linh khổ sở, cũng không thèm để ý ai trở thành nhân vật chính thiên địa. "
 
 Giang Hạo uống trà, suy tư chốc lát rồi nói: "Vẫn còn có chút để ý." Nhân tộc có thể bại, nhưng nếu như phải làm nô lệ thì lòng của hắn cũng không quá dê chịu. Đương nhiên, chuyện này căn bản là không thể nào, bây giờ Nhân tộc đang vô cùng cường đại. Dù cho Tiên Tộc thành lập Tiên Đình thì cũng khó mà nô dịch Nhân tộc.
 
 "Nhân tộc chung quy lại vân là nhân vật chính của thiên địa, điểm này rất khó thay đổi." Thánh Đạo nhìn qua người trước mắt, nói: "Ngươi hình như không có dã tâm, cũng không có quá nhiều suy nghĩ. "
 
 ''Vãn bối chỉ cần một chỗ an ổn là đủ." Giang Hạo đáp.
 
 Hắn chỉ cần một không gian an ổn, trải qua cuộc sống của mình, như vậy là được rối. Đại thể tranh đoạt như nào, đó cũng là chuyện của bọn hãn.
 
 "Nếu đã như vậy thì có thể giao dịch một chút không?" Thánh Đạo nhìn người trước mắt, nói:
 
 "Một giao dịch có lợi cho cả ta lẫn ngươi, đương nhiên đổi với ngươi khả năng sẽ kém hơn một chút. " "Là cái gì?" Giang Hạo đặt chén trà xuống, có chút tò mò.
 
 Thánh Đạo suy tư rồi nói: "Ta bị phong ấn, phong ấn này rất kỳ quái, không chỉ là Nhân Hoàng lưu lại, cũng là thiên địa bài xích. Nhưng cái phong ấn này chỉ cần phong bế người học được Tỏa Thiên là được. Nó chỉ cần khóa chặt một người biết Tỏa Thiên liền không còn đủ những lực lượng khác. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt nói: "Tiển bối muốn ta hướng vào bên trong?"
 
 Thánh Đạo gật đầu, nói: "Bên trong là một mảnh không gian mới, không khác nơi này là bao. Linh khí, đạo ý, cái gì cần có đều có. Chỉ là người học được Tỏa Thiên sẽ không cách nào tùy ý đi ra ngoài, nhưng có thể tu luyện để mạnh lên, đương nhiên cũng rât khó đột phá. Trừ phi tu vi đạt đền trình độ như Nhân Hoàng. Nều không thì còn sẽ bị phong ân cực kỳ lâu. Đi ra ngoài khó, hướng vào trong cũng rất khó. Dù cho người khác có muôn tìm ngươi gây phiền phức thì cũng rất khó mà làm được. "
 
 Giang Hạo thầm kinh ngạc, nghe qua quả thật không tệ. Nhưng mà... Hắn nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa, không cách nào cây ghép hoa vào trong được.
 
 "Phong ấn cũng có thể di chuyển được." Lúc này Thánh Đạo bổ sung một câu.
 
 "Có ý gì?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 "Chuyển phong ấn qua Thiên m Tông, nơi này sẽ trở thành mảnh đât phong ân." Thánh Đạo cười nói: "Người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài không vào được. "
 
 Giang Hạo chấn kinh. Còn có loại chuyện tốt này... Nhưng mà có một vấn đề: "Nếu như người của Thiên m Tông không đồng ý thì sao?"
 
 "Ngươi đồng ý là được rồi." Thánh Đạo nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rổi nói.
 
 Giang Hạo cảm thấy vẫn là không thể. Bởi vì Thiên m Tông không phải của hắn, mà là của Hổng Vũ Diệp.
 
 Hắn suy tư rổi nói: "Chưởng giáo của chúng ta chưa chắc đã đồng ý." "Người của Thiên m Tông không thể ngăn cản được,nều không muốn bị vây ở chô này thì có thể đề bọn hắn đổi sang một đỉnh núi khác, chắc là bọn hãn sẽ không từ chối đâu. Nêu như ngươi cảm thây có lôi với bọn họ thì ta có thể cho bọn họ đủ đền bù. Cho nên, chỉ cần ngươi gật đầu, Thiên m Tông sẽ đồng ý." Thánh Đạo tự tin nói. "Ổ?" Một giọng nói mang theo ý trêu tức truyền đến.
 
 Bên cạnh Giang Hạo chậm rãi xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, ánh mặt nhìn về phía Thánh Đạo, bình tĩnh nói:
 
 "Thánh Đạo ngươi cao minh như vậy từ lúc nào thể, chô của ta, khi nào đến lượt ngươi nói chuyện?" Tới rồi, Giang Hạo lập tức lấy chén trà Hổng Vũ Diệp thường dùng ra. Chuyện phía sau cũng không phải là chuyện mà hãn có thể thương lượng.
 
 Mình Tuyệt Tiên vẫn là quá yếu, không có quyển nói chuyện. Tu vi tăng cao, lửa sém lông mày. Nhưng vẫn cần thời gian, nếu như thật sự có thể phong ân Thiên m Tông... Ngâm lại thì ngoại trừ việc ra ngoài không tiện ra thì những chuyện khác đều rât tôt.
 
 Chỉ là Hồng Vũ Diệp sẽ đồng ý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận