Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1055: Vương Của Hải La Ngã Xuống?

Chương 1055: Vương Của Hải La Ngã Xuống?
Đối mặt với cái ngoắc tay của Giang Hạo, Thi Hải lão nhân cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong nháy mắt này, vẻ mặt của mấy người phía trước đều thay đổi.
Giống như cái vẫy tay này rất khiến cho người ta e ngại.
Hắn cũng không thèm để ý, nhóc con bên cạnh hình như cũng không thèm để ý.
Nàng vừa cười nhạo vừa tới gần.
Thi Hải lão nhân cũng muốn nghe xem đối phương sẽ nói cái gì, mà có thể khiến cho nhóc con này không làm khó xử người khác nữa.
Chỉ là, hắn nhìn thấy Giang Hạo há miệng, nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì.
Ngay sau đó, con ngươi của nữ tử vốn đang cười nhạo bỗng chốc co lại, chỉ là rất nhanh liền khôi phục, sau đó trong mắt có thêm rất nhiều sợ khinh thường.
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu nhìn về phía người trước mắt, giọng nói lạnh lùng truyền ra: "Ngươi có ý gì?"
Giang Hạo lui về sau hai bước, nhìn qua thấy đối phương đang khinh thường mình thì bất đắc dĩ thở dài: "Xem ra tiền bối cũng không thèm để ý, vậy thì vãn bối không quấy rầy nữa."
Nói xong hắn đi thẳng về phía Thi Hải lão nhân.
Hắn không sợ Nhan Thường không thèm để ý.
Xét đến cùng, Vô Pháp Vô Thiên Tháp chỉ muốn tin tức về Phong Hoa đạo nhân.
Mà bản thân hắn có nhược điểm của Nhan Thường.
Mặt khác, hắn và sư huynh sư tỷ khác cũng coi như là có quen biết, còn là thủ tịch dự tuyển.
Trừ khi việc của Phong Hoa đạo nhân liên quan quá lớn, nếu không thì sẽ không đến mức tùy tiện nhằm vào hắn.
Đương nhiên, bản thân là một chuyện, Tiểu Li cũng không phải là đệ tử bình thường. Nàng chính là thủ tịch dự tuyển chân truyền. Địa vị cao hơn hắn nhiều.
Nhưng mà cũng phải phòng bị một hai.
Hắn phải nhanh trả lại Thương Uyên Long Châu cho Tiểu Li, cũng phải nhắc nhở Tiểu Uông hai câu.
Tiểu Uông chính là Cửu U, bảnh lĩnh nhằm vào Nguyên Thần cũng không nhỏ.
"Ngươi sẽ hối hận." Nhan Thường trầm giọng nói.
Giống như dù nàng có ngồi ở bên trong thì cũng sẽ mang đến cho người ta đủ cảm giác nguy cơ.
Giang Hạo cũng không để ý.
Bọn người Trang Vu Chân nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Người luôn đứng ở phía trên thần đàn hiện tại đã bị kéo xuống thần đàn rồi sao?
Nhìn dáng vẻ của tiên tử kia thì hình như là hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn phản uy hiếp Vương của Hải La.
Vương của Hải La ngã xuống rồi sao?
Cả đám có chút thổn thức, lại cảm thấy rất không có khả năng.
Giang Hạo không biết những người này nghĩ gì, cũng chưa từng để ý, mà là đứng ở phía trước Thi Hải lão nhân: "Tiền bối gần đây có ổn không?"
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Thi Hải lão nhân hỏi.
"Tiền bối có hiểu rõ về Bắc Bộ không?" Giang Hạo cũng không nói thẳng về lai lịch của đối phương.
"Vậy phải xem ngươi hỏi cái gì đã." Thi Hải lão nhân mỉm cười nói.
Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Nghe nói Bắc Bộ có Thi Thần Tông, trong tông môn có một chỗ tên là Cổ Kiếm Nhai. Tiền bối có biết nơi này không?"
"Ừm?" Thi Hải lão nhân híp mắt lại: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
“Về người nói ra câu "Đêm nay là năm nào ", tiền bối có biết rõ lai lịch của hắn không?" Giang Hạo không quanh co lòng vòng.
Hắn muốn nhìn một chút xem người này rốt cuộc có phải là rồng bên trong Cổ Kiếm Nhai hay không.
Nghe vậy, Thi Hải lão nhân ngồi xuống, nhìn Giang Hạo rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn tới hỏi lão phu?"
"Tiền bối bác học cổ kim." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
"Bác học cổ kim?" Thi Hải lão nhân nhếch mép cười:
"Ta thấy ngươi đang tự cho mình là thông minh."
"Không dám." Giang Hạo lắc đầu.
"Như vậy thì tại sao ta lại phải trả lời ngươi?" Ánh mắt của Thi Hải lão nhân lộ ra vẻ khinh thị: "Ngươi có lẽ đúng là có chút bản sự, nhưng mà ngươi không đả động được ta. Ở chỗ của ta thì ngươi tính là gì?"
Giang Hạo gật đầu, cũng đúng.
Thi Hải lão nhân vốn cũng không phải là người sẽ bị người khác bài bố.
Hắn từng ở Thi Hải, lại là tổ sư của Thi Thần Tông.
Nếu như hắn có thứ mà mình để ý thì đã không tiến vào Thi Hải rồi.
Dù là có để ý thì món đồ kia cũng ở Thi Hải.
Bản thân không cách nào uy hiếp được đối phương.
Cũng không có thứ gì đáng để đối phương để ý.
Nhưng mà con người đều luôn tò mò.
"Tiền bối muốn biết cái gì, có lẽ ta có thể nói cho tiền bối." Giang Hạo bình tĩnh mở miệng.
"Con người ta cả đời luôn không chịu thua." Thi Hải lão nhân cười nói:
"Ta bị bắt vào đây không phải là bởi vì tông môn của các ngươi cường đại cỡ nào, mà là bị một cường giả gây thương tích. Nếu như ngươi có thể để ta khiêu chiến với cường giả kia một lần nữa, ta sẽ có thể nói cho ngươi."
Giang Hạo người nhìn trước mắt, cảm thấy đối phương chính là cố ý làm khó mình.
Sự cường đại của Cổ Kim Thiên có thể khiến cho bản thể của Thi Hải lão nhân bị hao tổn. Hơn nữa, chỉ một ánh mắt thôi đã đủ khiến đối phương khiếp đảm, thần hồn vỡ vụn rồi.
Không chịu thua và muốn khiêu chiến đều là giả.
Thứ đối phương thật sự muốn biểu đạt chính là, đối phương chướng mắt Kim Đan như hắn. Cho nên, hắn mới nói ra chuyện người bình thường căn bản không biết và cũng không làm được.
Giang Hạo thở dài một hơi.
"Vãn bối sẽ tận lực."
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Để Cổ Kim Thiên xuất thủ cũng không phải là chuyện khó, chỉ là muốn để Thi Hải lão nhân tiến vào Ma Quật lại có chút khó khăn.
Trừ khi Vô Pháp Vô Thiên Tháp muốn làm gì đó.
Chỉ là không biết nếu Thi Hải lão nhân thật sự gặp lại Cổ Kim Thiên thì sẽ có tâm tình gì.
Chờ Giang Hạo rời đi.
Mịch Linh Nguyệt mới nhìn về phía Hải La Thiên Vương:
"Thiên Vương, vương của ngươi hôm nay sao thế? Phát huy không tốt sao?"
"Hải La Thiên Vương ta không có vương." Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói.
"Trang tiền bối, ngài thấy thế nào?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
Nàng đúng là rất tò mò.
Thấy thế nào cũng không uy hiếp được tiên tử kia.
Những người khác bị vẫy tay đều là la to, chỉ có người này là uy hiếp ngược lại người ta, giống như mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế.
"Không vội, chờ hai ngày xem thế nào đã." Trang Vu Chân nói.
Đề Đăng đạo nhân yên lặng ăn bàn đào.
Đây là bàn đào ngon nhất mà hắn từng nếm.
Không có quả thứ hai.
---
Mới vừa đi ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo đã nhìn thấy Ngân Sa sư tỷ.
"Sư đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi lúc trước đã lập công lớn trong hồ nước chết." Ngân Sa tiên tử cười nói, có chút mỏi mệt.
"Sư tỷ mới trở về từ bên ngoài sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Đúng, gần đây tông môn rất nhiều chuyện. Sư đệ đi tầng năm?" Ngân Sa hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Lai lịch của lão giả kia có chút không tầm thường, biết không ít thứ. Nếu sư đệ có biện pháp khiến hắn mở miệng, chúng ta sẽ có thể biết được không ít thứ." Ngân Sa tiên tử nói.
Thi Hải lão nhân gần như không có nhược điểm, muốn khiến hắn mở miệng là chuyện vô cùng khó khăn.
Có lẽ có thể thử giám định lần nữa.
"Ta sẽ thử một chút." Giang Hạo nói.
Không thể tùy tiện đưa ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp được, một khi phân thân này rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đi hỏi Cổ Kim Thiên trước đã.
Sau khi Giang Hạo đi, Ngân Sa tiên tử liền đi vào trong tháp.
Đi dạo một vòng, thấy không có vấn đề gì nàng mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ là, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Quên đưa thư cho sư đệ xem rồi."
Đó là thư mà Trang Đông Vân viết cho Hồ Nguyệt Tiên.
Nội dung thoạt nhìn như không có gì, nhưng rất có thể tồn tại một ít tín hiệu.
Cho nên, thư vẫn chưa được gửi ra ngoài, mà giữ lại ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chờ đợi phân biệt ra.
Cho đến trước mắt đã có không ít người xem qua, đều không phát hiện ra bất kỳ tín hiệu gì.
Lại bởi vì những ngày qua đều đang bận rộn, nàng cũng không để ý đến chuyện này.
Thậm chí ngay cả cường giả như Trang Đông Vân đều không được để ý đến.
Chỉ là vẫn không xác định được còn phải bận rộn bao lâu.
Chưởng môn còn chưa hạ lệnh.
Mấy ngày sau đó, nàng đều quan sát kỹ Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhất là tầng năm.
Sau khi Giang Hạo đi ra, nàng đa số đều sẽ quan sát đôi chút.
Nhìn xem liệu có biến hóa gì hay không.
Những người khác đều không có gì, nhưng tiên tử bị hủy dung thì hình như có chút không giống lúc trước.
Sau đó, Mịch Linh Nguyệt bị nàng mời tới, hỏi một chút mới biết được Giang Hạo đã nói gì đó với tiên tử kia.
Năm ngày sau đó.
Mịch Linh Nguyệt cũng phát hiện ra.
Người ở phòng số năm vốn luôn lạnh nhạt giờ đã bắt đầu nôn nóng.
"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi hình như chưa có ngã xuống." Nàng hưng phấn kêu lên.
Mặc dù e ngại Giang Hạo, nhưng nhìn thấy người khác cũng sợ, nàng thật sự rất hưng phấn.
Tất cả mọi người đều là thái điểu.
Chỉ là, không biết cuối cùng sẽ diễn biến thành cái dạng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận