Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1552: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... Ỉ

Chương 1552: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... ỈChương 1552: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... Ỉ
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Thật nhạy cảm.
 
 "Đại vương chúng ta không phải là. người mà ngươi muôn gặp là có thể gặp. " Mãng yêu nói.
 
 Giang Hạo chưa từng để ý, tiếp tục cất bước đi vào bên trong.
 
 "Muốn chết." Nói xong, hắn liền muốn động thủ.
 
 Nhưng mà Giang Hạo tiện tay vung lên.
 
 Ẩm!
 
 Mãng yêu bay ra ngoài.
 
 Giang Hạo một đường đi lên trên, vốn là có người muốn ngăn cản, nhưng vết xe đổ quá nhiều. Trong chôc lát liền không người dám động thủ nữa. Trình Sầu cảm thấy sư huynh gần như là cường đại đến mức không gì không làm được.
 
 Giang Hạo nhanh chóng đi tới trong sơn động.
 
 Nhưng mà, hắn không có hướng vào trong, trong này mang đền cho hẳn một loại cảm giác kỳ quái.
 
 An toàn là trên hết, không đi vào thì hơn.
 
 Sau đó, hắn lấy Bán Nguyệt ra, vung đao chém ra.
 
 Đao vừa rơi xuống, cuồng phong gào thét.
 
 Mọi người cứ như vậy nhìn ngọn núi dân dẫn tán đi. Trong lúc nhất thời, tât cả mọi người bao gồm cả Trình Sâu đếu trợn tròn mắt. "Như thế liền không còn nữa." Giang Hạo cât bước đi tới.
 
 Bên trong là một đại yêu mặc áo giáp, sau khi cảm nhận được một đao kia, hăn liền bị dọa cho cứng đờ.
 
 Người nào tới thế? Cường đại như vậy.
 
 Ánh mắt Giang Hạo không dừng lại ở trên người đồi phương, mà là nhìn về phía quan tài phía sau hắn. "Quả nhiên là quan tài Thi Hải. " Giang Hạo hơi thở dài.
 
 Giám định.
 
 [ Hồng Trần Quan Quách không may: Tại hời kỳ viên cổ, có người chê tạo quan tài vì thiên kiêu nhân kiệt, chỉ chờ thiên kiêu nhân kiệt chìm vào trong đó, dùng để trấn áp Thi Hải. Tháng năm dài đẳng đẳng, quan tài lây dính điểm chăng lành, bắt đầu thoát khỏi Thi Hải, mưu câu sinh cơ. ]
 
 Giang Hạo nhíu mày.
 
 Đây là ý gì?
 
 Vô số quan tài phía dưới Thi Hải chính là vì trần áp Thi Hải? Vậy chăng lành kia lại là cái gì?
 
 Giang Hạo có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà có thể thử đi hỏi Thi Hải lão nhân, có lẽ hắn có thể biêt được một chút. Dù sao đổi phương luôn ở trong đó, sau khi đại thê mở ra chắc là có thể phát hiện được không ít thứ.
 
 Thi Giới xác thực quỷ dị, hắn đã biết được điểm này từ lần hướng vào trong trước đó. Giang Hạo không dám chẩn chờ, bắt đầu tìm kiểm khe hở.
 
 Đáng tiếc là xung quanh không có khe hở.
 
 "Cái này ở đâu ra?" Giang Hạo nhìn về phía Yêu Vương.
 
 Tu vi của đối phương không tệ, cũng sắp thành tiên.
 
 "Không, không biết." Yêu Vương cà lãm nói.
 
 Giang Hạo gật đầu, sau đó đưa tay nhằm ngay quan tài.
 
 Chưởng Trung Càn Khôn.
 
 Tử khí xuất hiện, trực tiếp bao trùm quan tài, sau đó lọt vào trong tay hãn. Giang Hạo lúc này mới nhìn về phía Yêu Vương: "Rời khỏi nơi này, không được gây chuyện ở khu vực gần Thiên m Tông, hiểu chưa?" "Đã, đã hiểu."
 
 Yêu Vương do dự một chút rồi nói: "Ta, ta sẽ không làm loạn, có thể, có thể ở lại đây không?"
 
 "Biết thành trì bên cạnh không?" Giang Hạo nhìn về phía đối phương, gặp gật đầu rổi tiếp tục nói: "Bảo vệ nó là được."
 
 Sau đó, hắn chỉ chỉ người bên cạnh : "Nếu như sư đệ ta tới tìm ngươi làm việc thì ngươi cần phổi hợp vô điều kiện. Có thể?"
 
 "Có thể. "Yêu Vương mềm nhữn
 
 quỳ xuống đât, gật đầu. "Vậy thì ở lại đi."
 
 Giang Hạo nói xong liền mang theo Trình Sâu biển mất tại chỗ.
 
 Lượng lớn Yêu tộc lập tức nhẹ nhàng thở ra. Một đao vừa rồi đã dọa sợ bọn hãn.
 
 Bọn hắn không biết gần đây lại có cường giả bực này.
 
 Gần như là trong nháy mắt, hai người Giang Hạo đã trở về Thiên m Tông.
 
 Trình Sầu còn đang mờ mịt.
 
 "Sư huynh, thuật pháp vừa rồi là?" Trình Sâu hơi nghi hoặc một chút. Hắn chưa từng thấy qua.
 
 "Cứ coi như không thấy là được. " Giang Hạo nói.
 
 Trình Sầu nghiêm túc gật đầu. Không chỉ là thuật pháp, còn có thực lực kia nữa.
 
 Do dự một chút, hắn hỏi: "Vậy có cần cảnh cáo đám yêu kia một chút không?"
 
 "Không cần như thế.” Giang Hạo nói với vẻ thần bí khó lường: "Bọn hăn không nhớ được. "
 
 Trình Sầu mờ mịt, nhưng vẫn ghi tạc những lời này trong lòng, chậm rãi lĩnh hội.
 
 Sau khi tách ra khỏi Trình Sầu, Giang Hạo nhìn về phía chiếc quan tài.
 
 Hắn do dự một chút, sau đó biến mất tại chô. Lúc xuất hiện lần nữa đã đi tới Bách Hoa Hồ.
 
 Lúc này, nữ tử đang ngổi trong đình đột nhiên sững sờ, cả người phẳng phất như thanh tỉnh lại. Nàng quay đấu nhìn về phía sau.
 
 Bốn mắt nhìn nhau, không người lên tiêng.
 
 Hổi lâu sau, nàng mới hỏi: "Không mời mà tới?"
 
 Nói thì nói như vậy, nhưng trong lời nói không có một chút ý lạnh nào. "Quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi." Giang Hạo nhẹ giọng nói.
 
 Sau đó, hắn đi vào trong đình, bắt đấu pha trà.
 
 "Đợi đã." Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, sau đó vây vây tay.
 
 Hà...
 
 Giang Hạo bất đắc dĩ chỉ có thể tới gần.
 
 Sau đó, ầm một tiếng, Giang Hạo bay ngược ra ngoài, suýt nữa rơi . xuống trong nước, may mà có thể đứng vững.
 
 "Xúi quấy như thế?"' Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Vẫn là tiển bối mắt sáng như đuồc. " Giang Hạo đi vào trong đình, bắt đấu pha trà.
 
 "Ngươi lại nhặt được cái gì rồi?" - Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, hỏi.
 
 Giang Hạo không vội trả lời, mà là pha xong trà trước, sau đó hắn mới lây quan tài bị phong ân ra.
 
 Vừa nhìn thấy đồ vật, Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói: "Ngươi đặc biệt tới đây chính là vì muốn đưa món đồ khiển cho người ta buồn nôn này?" Giang Hạo hậm hực thu hồi, tò mò nói: "Tiển bổi biết vật này?" "Ngươi không phải đã biết nguồn gốc của nó rổi sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Cái này dùng để làm gì?" Giang Hạo có chút tò mò.
 
 "Từ rất lâu trước kia đã tồn tại ở trong Thi Hải, không người hiểu rõ." Hổng Vũ Diệp nói.
 
 "Nhân Hoàng có biết hay không?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Ngươi có thể nghĩ biện pháp hỏi một chút." Hồng Vũ Diệp nói. Ngừng một chút, Hồng Vũ Diệp lại nói:
 
 "Hoặc có thể đi hỏi Cổ Kim Thiên một chút, tu vi của hắn như thể, ác niệm không phải nói muốn có liền có thể sinh ra. Có lẽ trước khi tiền vào Huyết Trì, hãn đã từng tiên vào Thi Hải."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy xác thực có khả năng này.
 
 Nhưng hắn dự định sẽ đi hỏi Nhân Hoàng một chút. Cổ Kim Thiên còn sống, thực lực mạnh kinh khủng, không dám hỏi. Hỏi rồi ác niệm đi ra, mình có trồn được hay không cũng là một chuyện.
 
 Nhưng mà, chuyện này tạm thời không vội, mình cũng bất lực ứng đối. Cứ tăng cao tu vi trước cái đã. "Ngươi sao lại chiếm được vật này?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo bắt đầu kể lại trải nghiệm hôm nay.
 
 Rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản, hắn lại nói đến tận đêm khuya mới xong.
 
 Lúc này, hắn mới cáo từ rời đi. Dường như cái chuyện râu ria này là chuyện tương đổi quan trọng. Hồng Vũ Diệp an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ phát biểu ý kiến của mình, cho đến khi kết thúc. Giang Hạo trò lại trong sân, hổi tưởng lại, cũng không biết chuyện ngày hôm nay có cái gì hay mà lại có thể trò chuyện lâu như vậy. Giang Hạo thở dài một tiếng, quyết định tưới xong Thiên Hương Đạo Hoa liền đi đào quáng, xem xem có thu hoạch gì hay không. Giang Hạo hiện đã một trắm sáu mươi tuổi, không tiếp tục đề ý tới chuyện khác nữa, bắt đầu tập trung toàn bộ linh hổn và thể xác để tăng lên tu vỉ của mình. Cho đến sáu mươi năm sau. Giang Hạo nhìn bảng.
 
 [ Danh tính: Giang Hạo ]
 
 [ Tuổi tác: Hai trăm hai mươi ]
 
 LTu vi: Tuyệt Tiên sơ kỳ ]
 
 [Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh ] [ Thần thông: Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bât Hoại, Sâm LA Vạn Tượng, Nhân Quả Quy Khư ]
 
 [ Khí huyết:100/100(có thể tu luyện) ]
 
 [ Tu vi:100/100(có thể tu luyện) }
 
 [ Thần thông:1/3(không thể đạt được) }
 
 Nhìn xem trị số lại đầy, Giang Hạo thở phào một cái, cuối cùng cũng có thể thử tấn thăng tu vi. Mình đã ở cái cảnh giới này gần một trắm năm rồi.
 
 Mới trở về từ quặng mở, Giang Hạo liền nghe nói Thiên Thanh Sơn Lý Khải tới. Trình Sầu thì nói cho hắn biết Mục Khởi sư huynh cho mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận