Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 804: Sư Đệ Không Phải Muốn Ta Giết Người Hay Sao?

Chương 804: Sư Đệ Không Phải Muốn Ta Giết Người Hay Sao?
Chương 804: Sư Đệ Không Phải Muốn Ta Giết Người Hay Sao?
Giang Hạo nhìn sư tỷ trước mắt, cũng không nghĩ tới lúc này rồi mà nàng vẫn có thể nói chuyện với giọng điệu đó.
Dạng người này lại có thể sống ở Thiên m Tông lâu như vậy, chắc chắn là giống như hắn, vẫn luôn trốn tránh không đi ra.
Trong lúc hắn vẫn còn đang suy tư, đột nhiên sau lưng xuất hiện một cỗ khí tức.
Ngay sau đó một thân ảnh lướt qua từ bên cạnh hắn.
Lúc này, tiên tử ngồi dưới đất còn đang định nổi giận, nhưng nói còn chưa nói ra miệng thì một thanh trường kiếm đã xẹt qua cổ nàng.
Phốc!
Trong nháy mắt, máu tươi rơi lả tả trên đất.
Tiên tử áo lam kinh ngạc, cuối cùng cảm thấy ánh mắt lăn mấy vòng.
Trước khi chết nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao đang êm đẹp lại chết như vậy.
Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn Lật Mẫn sư tỷ, có chút kinh ngạc.
Đối phương vì tại sao lại đột nhiên xuất thủ?
Lúc này, Lật Mẫn giao trữ vật pháp bảo của tiên tử áo lam cho Giang Hạo.
Nhìn đối phương không lập tức nhận lấy, nàng nói:
"Sư đệ không động đậy, chẳng lẽ không phải là muốn ta trực tiếp giết nàng rồi lấy đi trữ vật pháp bảo hay sao?"
Giang Hạo trầm mặc một lát.
Đây là chuyện hắn không nghĩ tới.
Nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy trữ vật pháp bảo, kiểm tra đơn giản một chút, phát hiện đối phương có không ít linh thạch.
Hơn bảy trăm.
Đúng là rất không dễ dàng.
Trong giao đoạn tăng lên thì Kim Đan vô cùng tốn linh thạch.
Dù sao tất cả đan dược đều cần dựa vào linh thạch để mua sắm, tông môn phát linh thạch cũng có hạn.
Không chỉ như thế, pháp bảo gì đó càng là phí linh thạch.
Chỉ có đạt đến bình cảnh nhất định mới sẽ không quá hao phí linh thạch.
Bởi vì cần góp nhặt linh thạch để mua sắm những thứ tốt hơn, như thế mới có khả năng đột phá.
Sau đó hắn giao những thứ khác cho Lật Mẫn sư tỷ, hắn chỉ cần linh thạch là đủ rồi.
Đối phương cũng không chút khách sáo nào, dáng vẻ như đang nhìn đồ của người khác.
Có lẽ nàng đang nghĩ hắn sẽ giết nàng, sau đó đồ đạc của nàng cũng là của hắn. Giang Hạo suy nghĩ trong lòng.
Sau khi không tiếp tục nhiều lời, Giang Hạo liền tiếp tục đi đào quáng.
Mãi mà vẫn chưa đào được khoáng mạch, khiến cho hai ngày này không có chút bọt khí nào.
Đến quặng mỏ cuối cùng lại không đào được khoáng, chuyện này còn đau đớn hơn việc không cho hắn đến gấp trăm lần.
Lật Mẫn nhìn hang Giang Hạo còn đang đào quáng, lông mày cau lại.
Hình như không rõ tại sao đối phương lại không tự mình động thủ.
Giang Hạo đào khoáng, cũng không vội làm gì cả.
Nhánh cây vừa rồi có chút kỳ quái, nơi này chắc là không yên tĩnh như mình nghĩ.
Thời gian năm ngày trôi qua.
Giang Hạo vẫn không đào được khoáng, đá chỗ này vô cùng kiên cố, hơn nữa linh khí tiêu hao còn nhiều hơn dự đoán.
Luôn cảm thấy nơi này có chút không giống bình thường.
"Khó trách mấy tông môn liên thủ đều chỉ có thể đập ra một cái hố ở chỗ này.”
Trước đó mấy tông môn Huyền Thiên Tông vì bảo vật trong quặng mỏ đã liên thủ nhằm vào Thiên m Tông.
Khi đó bọn hắn thu được không ít chỗ tốt, nhưng quặng mỏ vẫn là quặng mỏ, vẫn có rất nhiều bí ẩn.
Những người kia nhiều lắm là mang đi một góc của băng sơn mà thôi.
Thậm chí ngay cả một góc đều không có.
Giang Hạo càng đến gần càng cảm thấy dù là Vũ Hóa cũng hoàn toàn không cách nào rung chuyển được bao nhiêu.
Hắn hiểu rõ quặng mỏ có bao nhiêu đáng sợ.
Ngày này Giang Hạo còn đang suy nghĩ biện pháp tìm khoáng, đột nhiên có một người bay lên từ dưới thác nước.
“Xảy, xảy ra chuyện." Là Hải Vân.
Là người yếu nhất bên trong bọn hắn.
Kim Đan sơ kỳ.
Giang Hạo đi ra từ quặng mỏ, thấy trên người hắn có rất nhiều thương thế, giống như bị nhánh cây siết qua.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hắn thu cái cuốc rồi nói.
Nhìn thấy cái cuốc này, Hải Vân hơi kinh ngạc.
Vị sư huynh này hình như đã đặc biệt chuẩn bị kỹ đồ rồi mới tới.
Nhưng mà hắn không suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Sư huynh sư tỷ ở phía dưới xảy ra chuyện, ta bởi vì cách khá xa mới có thể thoát ra.”
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.
Thân là người dẫn đội, hắn bình thường đều cố gắng làm chuyện trong phạm vi năng lực của mình.
Nếu nhiều hơn sẽ không có biện pháp nào.
Trên con đường tu hành, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, tránh không được cũng chỉ có thể ngã xuống.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng mà không có nhiều người sẽ thản nhiên tiếp nhận.
"Chúng ta gặp một cây đại thụ ở phía dưới, cây này giống như xuyên thấu ngọn núi, khó mà nhìn trộm chỗ cao. Cho nên chúng ta bắt đầu quan sát từ xa. Vốn định đi vòng qua, nhưng cây đột nhiên bắt đầu công kích chúng ta. Hiện tại sư huynh sư tỷ đang bị vây ở cây bên trong, khó mà trốn thoát." Hải Vân nói.
"Cây có quả không?" Giang Hạo hỏi.
Hải Vân lắc đầu: "Không có.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, khẽ gật đầu.
Giám định.
【 Hải Vân: đệ tử nội môn Băng Nguyệt Cốc, Thiên m Tông, thiên phú thượng đẳng, tu vu Kim Đan sơ kỳ. Suy nghĩ nội liễm, biết thực lực ngươi không tệ nên muốn dẫn người xuống dưới để mở đường, bốn người đủ để thu hút phần lớn công kích, hắn sẽ nhân cơ hội để dùng pháp bảo hái quả trên cây. 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi thường xuyên giám định ra kết quả này.
Rất nhiều người trong ma môn đều là như này, không có gì phải để ý cả.
Dù là Tiên Môn chắc là cũng có không ít.
Nhưng mà có cứu hai người kia hay không cần đi xuống xem một chút rồi lại nói.
Bởi vì bây giờ không có khoáng, ở lại nơi này cũng không có thu hoạch gì.
Có lẽ phía dưới sẽ có khoáng mạch.
"Đi thôi, đi xem một chút." Giang Hạo cất bước đi về phía trước.
Lật Mẫn nhìn Hải Vân, do dự một chút vẫn đi theo sau.
Hải Vân thì cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh sư tỷ."
Sau đó bọn hắn một đường hướng xuống, Giang Hạo cảnh giác bốn phía, quan sát kỹ nước sông.
Chỉ là càng hướng xuống càng cảm thấy nước sông có chút kỳ quái, dường như dần dần mất đi sức sống, trở nên thâm trầm.
Qua một lúc sau, khi hắn rơi xuống trên mặt đất thì phát hiện nước sông biến thành màu đen.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thác nước đã biến đen.
"Lúc chúng ta vừa mới xuống cũng phát hiện vấn đề về nước, nhưng mà ngoại trừ thay đổi màu sắc cũng không có gì khác." Hải Vân giải thích.
Giang Hạo nhìn một hồi, cũng không nói thêm gì.
Mặc dù giống, nhưng chắc không phải là Hắc Hải vô tận của Thi Giới đâu.
"Ở ngay phía trước." Hải Vân đi trước dẫn đường.
Một lát sau.
Hắc thủy bắt đầu tụ tập, tựa như hồ nước.
Mà ở đối diện hồ nước, có một gốc đại thụ to lớn, cây dựa vào núi, không thấy rõ độ cao.
Mà ở phía dưới cây có một rừng cây.
"Sư huynh sư tỷ đang ở trong rừng cây.” Hải Vân nói.
Giang Hạo đi vào trước rừng cây, trong lúc nhất thời chau mày.
Nguyền rủa.
Cánh rừng cây này thế mà lại trải rộng nguyền rủa.
Khi hắn ngẩng đầu lần nữa, Tỏa Thiên vận chuyển.
Cây đại thụ che trời này trở nên không giống như lúc trước, giống như vô tận nguyền rủa đều cắm rễ sinh trưởng ở chỗ này.
Không thể đi trên cây, ít nhất là với trạng thái bây giờ thì không thể đi trên cây, đây là đáp án hắn vừa có được.
"Bọn hắn ở đâu?" Giang Hạo hỏi.
Hải Vân đi trước dẫn đường.
Một đường đi vào bên trong.
Giang Hạo đi vào theo, quả nhiên nhìn thấy tranh đấu.
Lúc này, chân của Lưu Tâm và Vệ Chí Tường bị trói buộc, chỉ có thể không ngừng ngăn cản nhánh cây công kích.
Không chỉ như thế, trên người bọn họ còn có khí tức nguyền rủa, huyết nhục và tu vi đều đang giảm xuống.
Hai người cảm nhận được tất cả, bọn hắn biết đều vì lòng tham của mình.
Không nên tiến đến vì quả.
Hiện nay chỉ có thể chết ở chỗ này.
Lúc này, bọn hắn nghe thấy âm thanh, chỉ thấy Giang Hạo và Lật Mẫn đang hướng về phía bên này.
Mà Hải Vân thì đi ở phía sau cùng, đã dừng lại.
"Không thể tới gần khu vực này." Vệ Chí Tường lập tức kêu lên: "Một khi tới gần thì sẽ bị trói buộc, nơi này có khí tức kỳ quái bao trùm.”
Nghe vậy, Lật Mẫn vô thức dừng lại, mà Giang Hạo thì vẫn di chuyển bộ pháp:
"Chờ ở đây để tiếp người."
Lật Mẫn trong lúc nhất thời hơi kinh ngạc. Nàng không rõ ràng cho lắm.
Vệ Chí Tường có chút nóng nảy, như này vừa chịu chết vừa không cứu được bọn hắn.
Không tiến vào bọn hắn còn có cơ hội được cứu.
Nhưng mà mọi chuyện đã không còn kịp, Giang Hạo tiến vào phạm vi bị suy yếu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận