Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 822: Tám Trăm Năm Trước Nàng Cũng Nói Như Vậy

Chương 822: Tám Trăm Năm Trước Nàng Cũng Nói Như Vậy
Chương 822: Tám Trăm Năm Trước Nàng Cũng Nói Như Vậy
Thế mà cần linh thạch, chuyện này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn đi vào trong sân, sau đó giám định cách sử dụng thần hồn Thánh Chủ.
【 Thần hồn Thánh Chủ: là một phần thần hồn của Thánh Chủ, sinh ra Thánh Chủ dưới đại thế sơn hải, trời sinh có thể dung hợp các loại đại thế, thần hồn xu hướng đại thế, hóa thành sơn hải, có năng lực thông thiên triệt địa. Có thể dùng Đại Thế Minh Trận phân hoá thần hồn, để Sơn Hải Ấn Ký hấp thu, dùng linh thạch hoặc là linh dịch trung hoà có thể phân hoá càng nhanh hơn. 】
Xem hết giám định, lông mày Giang Hạo cau lại.
Đại Thế Minh Trận?
Mình cũng không có thứ này.
Nhưng mà nhìn xuống tờ giấy Hồng Vũ Diệp lưu lại, hắn phát hiện đúng là có một trận pháp.
Nói cách khác, đây chính là Đại Thế Minh Trận?
Hồng Vũ Diệp viết dùng linh thạch, trong giám định nói có thể dùng linh dịch.
Nhưng mà một bình linh dịch ba mươi linh thạch…
Cuối cùng Giang Hạo vẫn lựa chọn dùng linh thạch, linh thạch còn có rất nhiều, chắc là đủ.
Sau đó hắn vẽ trận pháp ở trong sân nhỏ.
Sau đó, dựa theo yêu cầu, đặt thần hồn Thánh Chủ ở trung tâm, bản thân thì ngồi khoanh chân.
Kích hoạt trận pháp, sau đó thêm linh thạch vào.
Thả một viên.
Thần hồn Thánh Chủ, không có bất kỳ dáng vẻ phân hoá nào.
Mười viên.
Không có biến hóa.
Một trăm.
Vẫn không có thay đổi gì.
Một ngàn.
Có biến hóa bé nhỏ.
Một vạn.
Cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa mưa phùn, như là sương mù.
Sơn Hải Ấn Ký vận chuyển, phân hoá ra đại thế rồi dung nhập vào trong thân thể của hắn, hóa thành một loại cảm ngộ tẩm bổ ấn ký.
Đúng là hữu dụng.
Nhưng mà biến hóa như thế quá nhỏ.
Hắn hơi suy nghĩ.
Giang Hạo cắn răng một cái, ném vào mười vạn linh thạch.
Cuối cùng, hắn cũng cảm nhận được đại thế cường đại như suối nước tràn tới.
Sơn Hải Ấn Ký vận chuyển càng thêm có thực.
Có chút chuyển động thôi đã vượt qua trước đó rất nhiều rồi.
Lúc trước hắn cảm ngộ mấy lần, đều là gia tăng cho Sơn Hải Ấn Ký, nhưng mà biến hóa trước đó kém xa hiện tại.
Lần này Sơn Hải Ấn Ký ngưng tụ, có đại thế thực chất.
Nếu tiếp tục, uy thế của nó sẽ cực kỳ đáng sợ.
Dùng để phong ấn cũng có lợi ích cực kỳ lớn.
Cảm nhận được Sơn Hải Ấn Ký trở nên mạnh hơn, Giang Hạo có chút mừng rỡ.
Có một loại cảm giác chờ mong không biết sau khi nó trở nên mạnh mẽ sẽ thế nào.
Nhưng mà, quá trình biến cường đột nhiên dừng lại và trở nên cực kỳ bé nhỏ.
Mở mắt nhìn xuống, mười vạn linh thạch đã phân hoá kết thúc.
Do dự một chút, hắn lại ném bảy vạn vào.
Sau đó, cái loại cảm giác này lại tới, đại thế sơn hải quấn quanh hắn.
Sơn Hải Ấn Ký đang phát ra uy thế xoay quanh lòng bàn tay hắn.
Một cái hít vào một cái thở ra đều đang biến cường.
Hắn có cảm giác, nếu đối đầu cùng Thánh Chủ lần nữa, có Sơn Hải Ấn áp trận sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà không được bao lâu, biến cường lại im bặt lần nữa.
Giang Hạo nhìn về phía thần hồn Thánh Chủ, còn chưa tiêu hóa được một phần mười.
"Như này đúng là quá chậm?"
Mười bảy vạn linh thạch chỉ được như này?
"Thua lỗ, sau này không thể làm loại chuyện này được."
Hắn suy nghĩ, cảm thấy mười bảy vạn linh thạch dùng trên linh dược thượng phẩm ít nhất có thể được hai ba mươi bọt khí màu lam.
Dùng tại nơi này không đáng, mình chỉ cần tu vi tăng lên thì tiêu hóa cái này tuyệt đối không thành vấn đề.
Trong lúc nhất thời hắn hơi xúc động, nếu như mình cầm năm vạn linh thạch kia của Mục Khởi sư huynh có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Sau khi kiểm tra trữ vật pháp bảo của mấy người Thiên Thánh Giáo, phát hiện không có đồ vật gì.
Những người này đều đã hiến đồ của mình cho Thánh Chủ rồi sao?
Giang Hạo thở dài một tiếng, cuối cùng kiểm kê lại, mình chỉ còn một vạn một ngàn lẻ ba linh thạch.
Nói cách khác, ngay cả Cửu Nguyệt Xuân cũng mua không nổi.
Đã xài hết rồi?
"Cũng may đang còn có rất nhiều pháp bảo và đan dược.”
Giang Hạo xem lại thu hoạch tại Thi Giới, cũng không lo lắng.
Lần này đi Tây Bộ có thể bán những vật này, nói thế nào cũng có thật nhiều linh thạch.
Còn về thần hồn Thánh Chủ, tạm thời vẫn nên đừng đụng vào.
Chuyện Thánh Chủ tình tạm kết thúc, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là, chưa giám định được tên Vũ Hóa kia.
Hắn suy đoán là người của Đại Thiên Thần Tông, hơn nữa đại khái còn là phân thân của Phong Hoa đạo nhân.
Chỉ cần gặp một lần thì sẽ có thể xác định.
Ai ngờ được Hồng Vũ Diệp lại xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của hắn.
Nhưng mà Đại Thiên Thần Tông toan tính đúng là không thấp, thần hồn Thánh Chủ có sơn hải đại thế, bọn hắn muốn tụ tập những thứ này làm gì?
Bất kể như thế nào, đều không có liên quan quá nhiều đến hắn.
Dù sao phe hắn muốn đối phó chính là Vạn Vật Chung Yên.
Thánh Đạo tạm thời không có động tĩnh, cũng không cần quá để ý.
Đọa Tiên tộc có hơi phiền toái.
Nhưng mà luận nguy hiểm thì vẫn là Vạn Vật Chung Yên, rất nhiều chuyện đều do bọn hắn làm ra.

Tây Bộ.
Bích Trúc ngồi bên trong tiệm mì.
Nàng đã ở chỗ này thật lâu rồi, mỗi ngày đều đến ăn mì.
Nhưng mà người ở bên trong vẫn không nói với nàng tình huống của mình.
Chỉ nói là mình không rảnh, muốn buôn bán.
Rõ ràng cũng không có chuyện làm ăn gì.
Hơn nữa, nàng phát hiện ba người kia thường xuyên đến.
Tu vi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện biến hóa.
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, cơ bản chính là ba cấp này.
Ngẫu nhiên còn xuất hiện Luyện Khí ba bốn tầng.
Kẻ địch gặp phải bọn họ nhất định là rất không may.
"Hôm nay khách quan muốn ăn cái gì?" Vẫn là tiểu nhị kia.
Dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, chỉ là tướng mạo không đủ tinh xảo.
"Ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta nghe ngươi." Hai tay Bích Trúc chống cằm, cười nói.
Xảo Di đang ngồi yên lặng, cảm giác tất cả mọi người nơi này đều không quá đơn giản.
Mặc kệ là chủ quán hay là khách hàng, dường như đều không có một người nào là người bình thường.
Cho đến nay nàng chưa từng nhìn thấy người bình thường đi vào, cũng không có thấy người tu chân bình thường tiến đến ăn mì.
"Chúng ta đã ở chỗ này mấy tháng, ông chủ của các ngươi lúc nào mới ra vậy?" Bích Trúc hỏi.
"Ông chủ phải nấu mì, bình thường sẽ không ra." Tiểu nhị cười nói.
"Ông chủ của các ngươi còn cần phải tự làm mấy chuyện này sao, đúng là vất vả. Như vậy đi, ta cũng biết một ít trù nghệ, ta giúp hắn đi."Bích Trúc chân thành nói.
"Nào có chuyện để khách hàng xuống bếp.” Tiểu nhị cười rời đi.
Bích Trúc nhún nhún vai, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
"Mì nơi này ăn ngon như vậy sao? Các ngươi mỗi ngày đều tới." Ba người đi vào từ bên ngoài.
"Ba vị tiền bối không phải mỗi ngày đều đến, làm sao lại biết chúng ta mỗi ngày đều đến?" Bích Trúc nói.
Lại là ba vị tiền bối không đắc tội nổi.
"Chúng ta quyết định đi Sơn Thủy Cốc nhìn một chút, không tới, nghe nói bên kia có thư quyển của Thư Viện Thiên Văn." Nam nhân trung niên nói.
Bích Trúc có biết một chút về vị trí của Trương.
Nàng thông qua một chút tin tức và suy đoán, biết được Trương đang tấn thăng ở đằng kia.
Nàng vẫn luôn rất tò mò không biết đối phương có thể vượt qua một kiếp này hay không.
Nàng không tính đi, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không chủ động điều tra thân phận của nhau.
Về chuyện đưa sách, thật ra còn có những biện pháp khác để đưa đến chỗ hẹn trước.
Nàng mãi vẫn không đi đưa sách, là bởi vì đối phương còn chưa độ kiếp thành công.
Một khi thất bại thì Trương sẽ bỏ mình.
Sách phải trả về chỗ cũ.
"Khách quan, mì." Tiểu nhị bưng mì cho Bích Trúc và Xảo Di, sau đó nhìn về phía ba vị khách mới tới:
"Ba vị khách quan muốn ăn gì?"
"Không ăn, hỏi lão bản các ngươi một chuyện, Tây Bộ sau này có xảy ra chuyện lớn gì hay không." Nam nhân trung niên nói.
"Ta đi hỏi một chút”. Tiểu nhị liền vội vàng gật đầu.
Sau một lát, nàng đi ra từ sau bếp, chân thành nói:
"Lão bản nói, cổ kim giao hội, người mà ba vị tiền bối muốn tìm có lẽ sắp gặp được.”
Nam tử trung niên nhếch mép cười:
"Tám trăm năm trước nàng cũng nói như vậy, cho nên nàng còn có thể nấu mì ở chỗ này, hiện tại còn muốn dùng câu nói này gạt để ta, cho là có tác dụng sao?”
Bích Trúc: "…"
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng thế mà cảm thấy chủ tiệm mì có chút không tầm thường.
Câu ‘Cổ kim giao hội’ này nhìn rất cao minh.
"Lão bản còn nói, lần này là thật." Tiểu nhị lập tức nói.
"Một ngàn sáu trăm năm trước, nàng cũng nói như vậy." Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận