Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1081: Đối Thoại Thuộc Về Cổ Kim Thiên

Chương 1081: Đối Thoại Thuộc Về Cổ Kim Thiên
Khoảng không tái nhợt, bốn đạo ánh sáng chiếu rọi không gian.
Ánh sáng ở giữa là sáng ngời nhất.
Ba ánh sáng khác cũng không kém bao nhiêu.
Cũng không thể nhìn thấy cái gì từ trong ánh sáng.
Bản thân Giang Hạo chính là một vệt ánh sáng, nhưng mà hắn vẫn bị ba ánh sáng kia chiếu diệu.
Chỉ là bởi vì ánh sáng của bản thân cũng không kém, cho nên không có bóng gì cả.
Hắn lúc này rũ mắt, cảnh giác xung quanh.
Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn có thể vận dụng bất cứ lúc nào, m Dương Tử Hoàn cũng có thể nhanh chóng phóng thích, sau đó chính là câu thông Tử Hoàn rời khỏi nơi này.
Dù là một đạo tâm thần của người trước mắt cũng không phải là thứ mà mình có thể so sánh. Nếu có vết tích động thủ, bản thân nên thoát đi. Mặc dù đối phương nhìn như dễ nói chuyện, nhưng mà đối với người muốn hủy diệt thế giới, làm ra chuyện gì đều không cần kỳ quái.
Một giây trước vẻ mặt còn ôn hoà, một giây sau liền có thể sát phạt quả đoán.
Đừng có nhìn bề ngoài mà phán định một người.
Nhất là người sống không biết bao nhiêu năm tháng.
Ví dụ như Vạn Hưu và Tư Trình, bọn hắn truy cầu rượu và thơ, đó là bởi vì nhàn tình nhã trí.
Nếu như dùng cái này đi uy hiếp đối phương, đó chính là buồn cười.
"Thông báo?" Vạn Vật Chung lặp lại một lần, nói:
"Nói cách khác ngươi chỉ thông báo cho ta, việc còn lại liền xem ta làm như thế nào? Không, nên nói là, mặc kệ ta có đồng ý hay không, ta đều sẽ bị áp chế trở về?"
Những người khác cũng là kinh ngạc.
Không thể nào hiểu được người này lấy đâu ra lực lượng mà dám nói như vậy.
Nhỏ tuổi nên vô tri?
Nhưng đối phương một thân ánh sáng, không cách nào nhìn thấu.
Đối mặt với câu hỏi của Vạn Vật Chung, Giang Hạo chậm rãi gật đầu: "Đúng, ta không thích ngươi trở về sớm như vậy, cho nên ngươi chỉ có thể trễ một chút."
Vẻ mặt của hắn không có biến hóa, vẻ mặt của Vạn Vật Chung cũng không có quá nhiều chuyển biến.
"Tuổi của ngươi lớn không?" Vạn Vật Chung đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, lạnh nhạt nói:
"Không tính là lớn."
"Có được xem là một người vô tri hay không?" Vạn Vật Chung lại hỏi.
"Ai biết được? Nhưng mà không ít người nói ta cuồng vọng, chỉ là những người này không phải bị ta giết thì chính là bị ta trấn áp. Thời gian trôi qua, bản thân bắt đầu dương danh, đối thủ của ta một nhóm lại đổi một nhóm. Ta cũng không biết bọn hắn nói đúng hay là sai nữa." Giọng nói của Giang Hạo không mang theo cảm xúc.
"Vậy các hạ có lẽ không phải người vô tri hay cuồng vọng, có thể đổi đối thủ từ nhóm này sang nhóm khác đều không phải người tầm thường." Vạn Vật Chung cười nói: "Như vậy các hạ có chiến tích không?
"Chiến tích?" Giang Hạo nhìn qua Vạn Vật Chung, nói:
"Như thế nào mới tính là chiến tích? Lúc còn trẻ ta đúng là từng giao thủ với một số người."
"Ví dụ như?" Vạn Vật Chung hỏi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Hạo nhờ vào Thiên Tuyệt Cổ Độc, không biểu lộ chút cảm xúc nào, giọng nói của hắn hoàn toàn bình tĩnh như trước đây:
"Lúc còn trẻ, có người tự xưng Đọa Tiên tộc, ta không hợp với bọn hắn, liền xảy ra tranh chấp. Trước kia bọn hắn trắng trợn sau đó lại bắt đầu ẩn núp bốn phía. Sau đó Thi Tộc làm loạn, đối địch với ta, không thể không xuất thủ, đáng tiếc Thi Tộc lại không xuất hiện. Ta còn giao thủ với Vạn Vật Chung Yên, giết qua một số người của bọn hắn, người nào đó kêu lớn tiếng nhất đã bị ta đưa vào chỗ biển sâu."
Nghe những lời này, Hồ Nguyệt Tiên cảm giác kỳ quái.
Người này đang nói cái gì?
Cho dù là tiền bối Hạo Thiên Tông thì đều nhíu mày. Hắn tựa như nghĩ tới điều gì, lại hình như không nghĩ đến. Chỉ có Vạn Vật Chung đứng ở nơi đó, khí tức quanh người cũng thay đổi.
"Sau đó, sau đó ngươi đi chỗ nào?" Hắn mở miệng hỏi.
"Sau đó ta cảm thấy nên đi ra ngoài một chút.” Giang Hạo giật giật cái tên trong lòng bàn tay.
Tất cả thuộc về Cổ Kim Thiên giống như trở thành thực chất, kéo dài quanh thân, khí tức huyền diệu khiến ánh sáng xuất hiện vặn vẹo:
"Ta đi Đông Bộ, nơi đó quá lớn, ta lạc đường, đi ngang qua Minh Nguyệt Tông tiện dừng lại ở Minh Nguyệt Tông hỏi đường. Sau đó đi Hạo Thiên Tông, nghe bọn họ giảng đạo, liền hỏi bọn hắn một vài vấn đề. Rời khỏi Đông Bộ ta lại đi Bắc Bộ. Phong cảnh của Sơn Hải Kiếm Tông vô cùng tốt, lại nghe nói bọn hắn luyện kiếm, ta lại hỏi kiếm pháp của bọn hắn. Cuối cùng cảm thấy những thứ này quá nhàm chán, liền đi tới Nam Bộ. Ta lĩnh ngộ chân lý ở chỗ này, hiểu rõ thương khung chi bí. Ta nghĩ tên của ta cũng nên được truyền khắp tứ phương. Ta liền ở lại nơi này, hoàn thành kế hoạch của ta. Lúc ta sắp hoàn thành chuyện của ta thì ngươi lại đi ra, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Cho nên, hi vọng tiền bối có thể ra ngoài trễ một chút.”
Hồ Nguyệt Tiên càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Đi Đông Bộ hỏi đường, chuyện này thì có gì để nói?
Truyền khắp tứ phương đây lại là cái gì?
Nàng mờ mịt, trong lúc nhất thời không phân rõ đối phương rốt cuộc là cường giả hay là kẻ yếu.
Tiền bối Hạo Thiên Tông cũng cảm thấy nghi hoặc.
Không rõ câu nói này rốt cuộc có làm được cái gì.
Chẳng lẽ có thâm ý khác?
Nhìn xuống Vạn Vật Chung, hắn phát hiện đối phương đang đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói. Giống như bị mấy câu nói khó hiểu này làm cho khiếp sợ.
Xem ra, quả thật có chút quái dị.
Lúc này, hắn nhìn thấy thân ảnh bên cạnh mở miệng lần nữa:
"Tiền bối cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?"
Vạn Vật Chung nhìn người trước mắt, nói: "Là ngươi?"
"Là ta, nhưng lại không phải ta." Giang Hạo đáp.
Vạn Vật Chung cũng không để ý câu tiếp theo, chỉ là hỏi:
"Ý của ngươi là muốn nhìn trộm cảnh giới hoàn toàn mới, lại bởi vì ta ra ngoài sớm cho nên bị ảnh hưởng?"
"Có thể nói như vậy." Giang Hạo đáp.
"Ngươi đúng là không phải ngươi." Vạn Vật Chung mở miệng nói ra.
Giang Hạo không lên tiếng, bởi vì không biết đáp lại như thế nào.
Theo ý của đối phương, là phát hiện bản thân là Cổ Kim Thiên, nhưng lại không phải Cổ Kim Thiên.
Hắn đã làm thế nào để xác định?
Chỉ là với tình hình trước mắt thì đối phương đều không có hành vi quá kích, không biết sẽ cho ra dạng đáp án gì.
Đây đã là cực hạn của hắn.
Nếu như không được, vậy liền không có biện pháp.
Lúc này Vạn Vật Chung mở miệng: "Ta đồng ý với đề nghị của ngươi, tạm hoãn trở về.”
Tiền bối Hạo Thiên Tông kinh ngạc, Hồ Nguyệt Tiên cũng là chấn kinh.
Bọn hắn nghe không hiểu lời nói của người bên cạnh, vốn cho rằng không có ích lợi gì. Nhưng cuối cùng lại làm cho nhân vật quan trọng nhất của Vạn Vật Chung Yên trì hoãn trở về.
Rốt cuộc là vì sao?
Trong lòng Giang Hạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng không nói thêm gì.
"Nếu đã như vậy, sau này còn gặp lại." Giang Hạo nói xong liền muốn quay người rời đi.
"Đại thế chi tranh gặp." Vạn Vật Chung lại cười nói.
Giang Hạo quay người, nói:
"Chờ mong ngươi thay đổi."
Giọng nói rơi xuống, hắn bước ra ba bước.
Bước thứ ba rơi xuống, cả người biến mất tại chỗ.
Biến mất với một loại phương thức mà tất cả mọi người không thể nào hiểu được.
Con ngươi của tiền bối Hạo Thiên Tông co rụt lại.
Người trước mắt quả nhiên không có đơn giản như vậy.
"Nếu đã như vậy thì ta liền rời đi trước." Vạn Vật Chung lại cười nói.
"Tiền bối không tiếp tục thực hiện ảnh hưởng sao?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.
"Tại sao lại phải vậy?"
"Tiền bối trở về nhanh sẽ có thể hoàn thành mục đích của mình, không phải sao?"
"Chuyện đó có chỗ tốt gì đối với ngươi sao? Ngươi cũng muốn gia nhập Vạn Vật Chung Yên?"
"Không có, chỉ là tò mò."
"Vạn Vật Chung Yên là một mục đích xa không thể chạm, cũng không phải chỉ cần trở về sớm một bước liền có thể hoàn thành, chuyện này dựa vào ta căn bản là không đủ. Ta cần đại thế này, hạn mức cao nhất của đại thế chi tranh sẽ càng đáng sợ, càng dễ dàng tiếp cận mục đích của ta. Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, dựa vào thực lực hiện tại của Vạn Vật Chung Yên có thể hoàn thành Vạn Vật Chung Yên đó chứ?"
Giọng nói rơi xuống, Vạn Vật Chung mang theo tiếng cười và biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận