Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1046: Tỉnh Vắng Mặt Tụ Hội

Chương 1046: Tỉnh Vắng Mặt Tụ Hội
Nguyên Thần không phải là cường giả mà Kim Đan có thể so sánh.
Giang Hạo đã từng vô cùng chờ mong đối với Nguyên Thần.
Còn về lần này, hắn vẫn có chút chờ mong.
Sau khi Nguyên Thần thì bản thân hắn cách thủ tịch sẽ càng gần.
Đáng tiếc là, bản thân không có cách nào Nguyên Thần trong thời gian ngắn như vậy. Chủ yếu là muốn Hàn sư đệ tấn thăng thì ít nhất cần hai ba năm. Cho nên, người mà tuổi thọ chỉ còn lại hơn ba mươi ngày như hắn, hoàn toàn không có cơ hội. Dù có tấn thăng thì cũng không phải là đối thủ của những người khác.
Dù sao, hắn hiện tại lên lầu đều tốn sức.
Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói tu vi hắn tăng lên, cũng không phải là bởi vì nguyên nhân khác. Đại khái chỉ là trước đó mình bị lực lượng mênh mông của đối phươnh đánh bay, mà bây giờ còn có thể đứng tại chỗ.
Nhớ tới cảm giác đập vào trên tường trước đó, Giang Hạo thầm thở dài trong lòng.
Lúc đó, cơn đau vượt xa những con đau trong quá khứ. Cảm giác như nội tạng trong thân thể đều đang vỡ vụn.
Thống khổ nhưng lại không thể làm gì.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, nhếch miệng cười, sau đó biến mất tại chỗ.
Đến nhanh đi cũng nhanh.
"Giám định."
Hắn cảm thấy thân thể xuất hiện một chút biến hóa, nhưng không xác định là biến hóa gì.
【 Trạng thái: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp, đồng thời bị dính vào bên trong vòng xoáy nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Nếu không có làm gì thì sau hai mươi bốn ngày nữa thân thể sẽ hoàn toàn không thể thừa nhận, vận chuyển Hồng Mông Tử Khí cầm thần vật có thể tiếp nhận bốn chín ngày. 】
"Bốn chín ngày?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hiện tại chắc đã là ngày thứ ba mươi hai.
Theo lý thuyết thì chỉ còn lại ba mươi mốt ngày mới đúng.
Làm sao đột nhiên lại nhiều hơn mười tám ngày?
Giang Hạo nhớ lại, khí tức của Hồng Vũ Diệp từng va chạm với ba hạt châu, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này.
Xúi quẩy trên người ít đi một chút, cũng có thể sống lâu hơn một chút.
Không có suy nghĩ nhiều, Giang Hạo nhìn về phía mặt bàn, bên kia có một bình trà.
Uống một ngụm, chỉ là lá trà bình thường.
Hắn đột nhiên nhớ tới, mình còn có không ít trà ngon. Chỉ là hắn không có lấy ra dùng, lần sau đi. Hắn có chút không nỡ nếu cứ uống như vậy.
Giang Hạo uống trà xong thì ngồi ở trước Thiên Hương Đạo Hoa.
Hắn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên muốn đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Có lẽ nơi đó có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho mình.
Chỉ là…
Giang Hạo cười khổ.
Quá xa.
Lúc trước chỉ cần ngự kiếm một chút là có thể tới, hiện tại lại xa xôi như vậy.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì cực có khả năng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ khiến cho Vô Pháp Vô Thiên Tháp có phản ứng. Bất kỳ thần vật nào đều không đáng chú ý ở trước mặt ba hạt châu này.
Bởi vì trạng thái hôm nay khá tốt, Giang Hạo đi ra khỏi sân.
Hắn ngồi ở trước dòng sông, vừa nhìn dòng nước vừa suy nghĩ xuất thần.
Năm đó, hắn cũng bởi vì con sông này mà lựa chọn nơi này.
Xây nhà ở chỗ này rồi định cư.
Vào ngày Trúc Cơ, hắn có thể sử dụng thần thông, chỗ giám định đầu tiên chính là nhà gỗ.
Giang Hạo đột nhiên có chút hoài niệm hồi ức trước kia, hoài niệm lúc trước.
"Sư đệ?"
Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, là Lãnh Điềm sư tỷ với vết sẹo trên mặt.
Sau khi nhìn thấy nàng, Giang Hạo cười nói: "Đã lâu không gặp, Lãnh sư tỷ."
Trước kia bày quầy bán phù lục, thường xuyên nhìn thấy Lãnh sư tỷ. Hiện nay, hắn rất ít gặp được. Không chỉ là vì bản thân càng ngày càng ít bày quầy bán hàng, còn có là bởi vì Lãnh sư tỷ cũng rất ít khi mua phù lục.
"Sao sắc mặt sư đệ lại có chút tái nhợt thế?" Lãnh Điềm kinh ngạc nói.
Giang Hạo đặc biệt quan sát, sắc mặt hôm nay cũng không có tái nhợt như vậy, cho nên hắn mới dám ra đây. Nếu không thì người người đều có thể nhìn ra mạng hắn không còn nhiều.
"Một chút bệnh nhỏ mà thôi." Giang Hạo cười nói
"Sư tỷ Kim Đan rồi sao, chúc mừng."
Lúc này Lãnh Điềm sư tỷ đã Kim Đan sơ kỳ.
Còn là Luyện Đan Sư Kim Đan, giá trị bản thân cao hơn trước đó không biết bao nhiêu.
"Chẳng là gì so với sư đệ cả." Lãnh Điềm cũng ngồi xuống, nói:
"Sư đệ hiện tại chính là thủ tịch dự tuyển, thật không nghĩ tới sư đệ lúc trước bày quầy bán hàng ở chợ, tương lai sẽ lợi hại như vậy." Lãnh Điềm hơi cảm khái.
Giang Hạo cười khẽ hai tiếng, nói: "Nhất thời may mắn mà thôi."
Nhất thời chỉ là nhất thời, cũng không phải là nhiều lần đều có thể may mắn.
Lần này, hắn đã không còn may mắn.
"Sư đệ đúng là khiêm tốn."
Lãnh Điềm nhìn Giang Hạo hỏi: "Sư đệ gần nhất còn chế phù không?"
"Chế phù." Giang Hạo gật đầu.
Hắn rất tò mò, liệu Lãnh Điềm sư tỷ có còn phù lục lấy được sau khi xông pha cửu tử nhất sinh nữa hay không.
Đều mấy cái rồi.
"Ta muốn mua một chút phù lục." Lãnh Điềm nói rõ ý đồ đến.
Giang Hạo gật đầu, lấy ra một số phù lục dùng cho Kim Đan.
Sau đó, Lãnh Điềm lại lấy một cái hộp ra.
Quả nhiên là truyền thừa.
"Sư đệ còn có hứng thú đối với cái này không?" Lãnh Điềm hỏi.
Tiếp nhận đồ vật, Giang Hạo gật đầu: "Có, lần này sư tỷ cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp."
"Không khác trước kia là bao, ba ngàn là được rồi." Lãnh Điềm nói.
Nghe vậy, Giang Hạo cho một vạn linh thạch.
Lãnh Điềm kinh ngạc.
"Ta có thể bán trao tay." Giang Hạo giải thích một câu.
Lãnh Điềm nghe thế liền hiểu.
Giang Hạo hiện tại đã không còn như xưa, bán trao tay có thể bán với giá cả tốt hơn. Cho nên hiện tại hắn cho một vạn linh thạch, lần sau vẫn còn có thể tìm hắn.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân.
Chính Lãnh Điềm cũng đã là Kim Đan, tình huống đã tốt hơn trước kia, sự lựa chọn cũng nhiều hơn trước đó.
"Chờ sư đệ trở thành thủ tịch rồi, còn có thể tìm sư đệ mua phù lục sao?" Lãnh Điềm trêu ghẹo mà hỏi.
"Nếu như ta có bán." Giang Hạo hồi đáp.
Nếu như còn có thể sống đến lúc đó thì mình có thể bán.
Nhưng hắn không nói câu này ra khỏi miệng.
Lãnh Điềm sư tỷ rời đi, Giang Hạo cúi đầu nhìn xuống truyền thừa phù lục. Phù lục này có một chút khác biệt so với lúc trước. Đó chính là phù lục còn chưa vẽ xong, đây không phải là truyền thừa. Tám chín phần mười là truyền thừa bị vứt bỏ.
Không đáng tiền.
Nhưng mà hắn vẫn thu mua với giá cao.
Bởi vì, mấy truyền thừa lúc trước đều đã giúp đỡ hắn rất nhiều, hiện tại thu mua với giá một vạn cũng không quá đáng.
Mình còn có mười chín vạn, căn bản xài không hết.
Nhân lúc trạng thái hôm nay tốt, Giang Hạo để con thỏ gọi Trình Sầu tới, bắt đầu giảng giải phương pháp tu luyện cho hắn.
Nói được một nửa, Giang Hạo phát hiện Trình Sầu tiếp nhận tài nguyên của Tiểu Li có chút nóng nảy.
Hắn không khỏi cười nói:
"Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ đến, có đôi khi càng sốt ruột thì càng dễ dàng tìm không thấy đường. Dù là thời gian còn không nhiều lắm thì cũng không thể gấp. Tâm phải yên tĩnh, cơ hội có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Đến lúc đó chính là lúc ngươi tấn thăng hậu kỳ. Bước một bước để lại một cái dấu chân, những này cố gắng sẽ trở thành trợ lực giúp ngươi vượt qua khó khăn."
Giang Hạo nói xong những lời này liền dừng lại, hắn không biết là đang nói với Trình Sầu hay là đang tự nhủ nữa.
Hắn cũng muốn tìm được hi vọng sống sót, nhưng mà vẫn luôn tìm không thấy.
Hiện nay, phương thức hữu dụng nhất, thật ra không phải cái gì khác, mà là Hồng Vũ Diệp ra tay với hắn.
Trình Sầu gật đầu, tỏ ra là đã hiểu. Hắn vẫn luôn đang cố gắng, vẫn luôn tại học tập, để cho mình tỉnh táo.
Giang Hạo gật đầu, Trình Sầu đúng là rất cố gắng, tâm cũng tương đối bình tĩnh.
Kim Đan không phải là không có hi vọng.
Nhất là bây giờ có không ít tài nguyên.
Chờ Trình Sầu rời đi, Giang Hạo mới thu hồi ánh mắt.
Sau khi hắn chết, hạt châu sẽ bộc phát, theo lý thuyết thì làm những chuyện này sẽ không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà nếu như không thì sao?
Nếu có người trấn áp ba hạt châu, đám người Trình Sầu nhất định có khả năng sống sót.
Như thế, lời nói của hắn hôm nay sẽ rất quan trọng.
Mặc dù loại hi vọng này cực kì xa vời.
Giang Hạo lắc đầu, đứng dậy muốn trở về.
Chỉ là hắn đột nhiên hắn cảm thấy Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.
Lấy ra xem xét, là tụ hội.
"Hơn một tháng, đúng là đã đến thời gian tụ hội." Mỗi lần có chuyện lớn xảy ra, đều sẽ có tụ hội.
Tương tự, sự kiện lớn kết thúc, tụ hội cũng sẽ mở ra.
Chuyện của Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cũng coi như là chuyện lớ.
Một tháng mới tụ hội, không tính là sớm, nhưng cũng phù hợp lẽ thường.
Dù sao đều cần một khoảng thời gian giảm xóc.
Từ sau khi Nhân Hoàng Điện rời đi, liền có thể nói rõ tất cả đã kết thúc.
Thu hồi Mật Ngữ Thạch Bản, Giang Hạo ngồi trở lại bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.
"Có chút nhàm chán."
Trước đây, hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, hiện nay hắn không biết làm cái gì.
Hắn vẫn muốn chế phù, nhưng hôm nay đạt được truyền thừa phù lục bị tổn hại, khiến hắn có chút tò mò.
Đợi ngày mai đến, giám định một chút xem thế nào.
Trước kia, hắn từng giả thiết nếu sinh mệnh sắp đi đến phần cuối thì hắn sẽ muốn làm gì.
Khi đó, hắn muốn làm một chút chuyện trước đó không dám làm, muốn đi một số nơi muốn lại không đi được, muốn gặp người muốn gặp một lần.
Nhưng lúc sắp đi đến phần cuối, hắn lại không biết mình muốn làm cái gì.
Hoặc là nói, hắn không làm được gì cả.
Vào lúc hắn đang suy tư, một cái đầu nhỏ đột nhiên thò vào từ bên ngoài: "Sư huynh, ngươi có ở nhà không?"
“Vào đi." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Tiểu Li đi đến, sau đó rón rén đi đến bên cạnh Giang Hạo.
"Sao sư huynh lại ngồi dưới đất?" Nàng tò mò hỏi, sau đó lại lập tức nói:
"A Bà nói trên mặt đất bẩn, ngồi thế thì trên người sẽ có côn trùng."
Giang Hạo cười gật đầu, sau đó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Bàn Đào Thụ: "A Bà ngươi còn nói cái gì?"
"A Bà nói ta sau này phải đi theo sư huynh, sư huynh chính là huynh trưởng của ta." Tiểu Li nghiêm túc nói.
Giang Hạo có chút nghi hoặc.
"Sư huynh có thể đừng rời khỏi ta hay không?" Tiểu Li cẩn thận hỏi.
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Ta nằm mơ." Tiểu Li nói.
Giang Hạo nhìn Tiểu Li, hỏi: "Bình thường không nằm mơ sao?"
"Bình thường không nằm mơ." Tiểu Li lắc đầu nói.
"Vậy tối hôm qua nằm mơ thấy cái gì rồi?" Giang Hạo thoáng có chút tò mò.
Tiểu Li là Chân Long, nếu như đột nhiên nằm
"Mộng thấy có người đang dạy dỗ Tiểu Li, còn có người hù dọa Tiểu Li, đánh tay Tiểu Li." Tiểu Li ngẫm lại đều cảm giác có chút sợ hãi.
"Chuyện này thì có vấn đề gì không?" Giang Hạo cảm thấy Tiểu Li là đang thức tỉnh ký ức. Trước kia, nàng hình như cũng luôn bị quản giáo.
"Có vấn đề." Tiểu Li vừa sợ hãi vừa nghiêm túc nói:
"Mấy ngày trước khi A Công và A Bà rời khỏi Tiểu Li, Tiểu Li cũng mơ thấy giấc mơ này. Tối hôm qua lại mơ, khẳng định lại có người thân sắp rời khỏi Tiểu Li."
Tiểu Li nói xong, hốc mắt đã ướt át: "Mà Tiểu Li chỉ có một người thân là sư huynh, cho nên sư huynh sẽ rời khỏi Tiểu Li sao?"
Nhìn vẻ mặt ân cần của Tiểu Li, Giang Hạo nói khẽ:
"Chắc là sẽ không đâu."
Nếu như hạt châu bộc phát, có lẽ Tiểu Li cũng không có phiền muộn này.
"Thật sao?" Tiểu Li lập tức có tinh thần.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói gì nữa.
"Thật sao?" Tiểu Li lại xác định một lần.
Giang Hạo cười gật đầu.
Sau đó, Tiểu Li mới hài lòng rời đi.
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà, hắn có chút tò mò đối với giấc mơ của Tiểu Li. Nếu quả thật giống như Tiểu Li nói, một khi nằm mơ liền mang ý nghĩa có người rời đi. Như vậy thì thực lực của Tiểu Li trước đó có chút không tầm thường. Thân thể có thể đưa ra cảnh báo bản năng.
Giang Hạo không có suy nghĩ nhiều mà là ngồi chờ đợi.
Trời dần tối lại, con thỏ trở về.
Nó nói người ăn thịt người kia lại tới Linh Dược Viên. Giang Hạo biết người này là Mính Y sư tỷ.
Nói đến Mính Y sư tỷ, trên thân nàng chắc là vẫn đang còn thần hồn Thánh Chủ.
Hắn còn chưa có đi xem tình huống của Mính Y sư tỷ.
Đúng là còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn đi làm, đáng tiếc bản thân lại không làm được cái gì cả.
Sau đó, con thỏ còn nói Diệu sư tỷ hỏi hắn đã xuất quan hay chưa. Nàng nói có một sư muội vô cùng thích hợp, đúng là phản bội Lạc Hà Tông mà đến đây, còn gia nhập Đoạn Tình nhai. Bọn hắn đã kiểm tra qua người này, đặc biệt thích hợp.
Chờ
"Chủ nhân, ngài lúc nào thì xuất quan vậy?" Con thỏ nghiêm túc nói:
"Thỏ gia rất thích nữ chủ nhân này, bạn bè trên đường cũng cảm thấy không tệ."
Giang Hạo lườm nó một chút, không có trả lời vấn đề này.
Hắn lại tiếp tục chờ đợi thời gian.
---
Trong quán trọ của một tòa thành lớn nào đó, xung quanh Bích Trúc bày rất nhiều nguyền rủa, sau đó nàng nằm ở trên giường.
Nàng rất vất vả mới đợi được lần tụ hội này.
Lần này đi vào phải nói một chút về đại kiếp, sau đó hỏi Tỉnh một chút xem tình huống như thế nào rồi.
Lần này, phong ấn Thiên Cực Mộng Cảnh Châu là lấy Tỉnh làm trung tâm.
Cho nên, Tỉnh khẳng định biết tình huống như thế nào.
Dạng này cũng không cần đoán mò.
Đây chính là điểm tốt của tụ hội, dù khoảng cách lại xa thì luôn có thể đạt được một chút tin tức mấu chốt.
Giờ Tý.
Thời gian vừa đến, Bích Trúc liền không kịp chờ đợi mà tiến vào tụ hội.
Nàng cảm giác bản thân như vượt qua tinh không vô ngân, rơi vào dưới ánh sao.
Chỉ là vừa mới tiến vào, lông mày nàng liền nhíu lại.
Bình thường chỉ cần vừa tiến đến, liền có thể xác định được nhân số. Trước đây, ngoại trừ Đan Nguyên tiền bối ra thì còn có năm người. Nàng, Tinh, Liễu, Tỉnh, Trương.
Nhưng lần này tiến đến, lại không có nhìn thấy Tỉnh.
Ngoại trừ Đan Nguyên tiền bối, chỉ có bốn người.
Tụ hội bắt đầu, đám người bắt đầu vấn an Đan Nguyên tiền bối.
Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều rất tò mò, tại sao Tỉnh lại vắng mặt.
Đan Nguyên tiền bối mở miệng cười nói: "Xem ra Tỉnh tiểu hữu có chút không thể thoát thân."
Sau đó, hắn hỏi thăm xem mọi người có vấn đề gì trong tu luyện hay không.
Lần này, tất cả mọi người không có vấn đề gì, dù sao mọi người đều đang rất tò mò về Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Nếu như tình huống lạc quan, sao Tỉnh lại không có mặt?
Nếu như tình huống không lạc quan thì đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Quỷ tiên tử.
Quỷ tiên tử một mặt bất đắc dĩ.
Nhìn ta cũng vô dụng, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Xem ra mọi người tu luyện cũng rất thuận lợi." Đan Nguyên cười nói: "Quỷ tiểu hữu còn ở Nam Bộ không?"
"Còn." Quỷ tiên tử gật đầu.
"Có người có ủy thác, muốn đưa một món đồ đến tay người nắm giữ Thiên Cực Mộng Cảnh Châu." Đan Nguyên lại cười nói: "Hiện tại xem ra chỉ có Quỷ tiểu hữu mới có thể đảm nhiệm."
"Tặng đồ cho người nắm giữ Thiên Cực Mộng Cảnh Châu?" Quỷ tiên tử suy tư.
Nàng lập tức nghĩ đến Tỉnh, mà muốn liên hệ với Tỉnh cũng rất đơn giản.
Đi Thiên m Tông tìm Giang Hạo.
Chuyện này không khó, chính là đặc biệt nguy hiểm.
"Lúc nào đưa?" Nàng hỏi.
"Chắc là phải cần một khoảng thời gian, lúc nào đồ được đưa đến thì sẽ đưa đi." Đan Nguyên nói.
Quỷ tiên tử gật đầu.
Nàng cảm thấy lần này chắc là sẽ không có thù lao lớn gì.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Đan Nguyên lại khiến nàng kinh ngạc.
"Nhiệm vụ lần này mà hoàn thành, cộng với trước đó, có thể có một viên Tuyết Thần đan." Đan Nguyên nói.
Điều này khiến Quỷ tiên tử kinh ngạc.
Đây là đưa thứ gì, lại có thể có thù lao như vậy?
Sau đó chính là khâu giao dịch.
Quỷ tiên tử cảm thấy khâu giao dịch đúng là dài đăng đẳng. Nàng hiện tại chỉ muốn hỏi một chút xem Thiên Cực Mộng Cảnh Châu ra sao rồi.
Hiện tại, nàng chỉ có thể kiên trì cho đến lúc kết thúc khâu giao dịch.
Thế giới này làm sao vậy, luôn cảm giác như đang làm khó thiên tài mười tám tuổi như nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận