Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1394: Tính Ra Nữ Ma Đầu 2

Chương 1394: Tính Ra Nữ Ma Đầu 2
Hải ngoại.
Bích Trúc tỉnh lại.
Nàng nhìn bên ngoài một chút, vén chăn lên đứng dậy đi ra ngoài.
Xảo Di đang canh gác ở bên ngoài.
"Công chúa thức dậy làm gì?"
"Nghĩ thông suốt rồi liền dậy." Bích Trúc nói.
Xảo Di hơi nghi hoặc một chút.
"Chúng ta được cứu rồi."
Bích Trúc nói nghiêm túc: "Ta nhận được tin tức bí mật, thật ra có biện pháp áp chế Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, quả nhiên trời không quên thiếu nữ mười tám tuổi."
"Công chúa, ngài thật ra sắp năm trăm tuổi rồi." Xảo Di đáp.
"Năm ngoái ta mới mười bảy tuổi, không có kinh nghiệm nên bị hù dọa, nhưng mà năm nay ta đã trưởng thành."
Bích Trúc đi đến đầu thuyền, nhìn về phía biển lớn: "Xảo Di, chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm cửa vào bí cảnh, nơi đó có hi vọng sống sót. Coi như dành tặng phần lễ này cho sinh nhật mười tám tuổi của ta đi."
Xảo Di: "…"
Một bên khác.
Thiên Hạ Lâu.
Đào tiên sinh đứng trong sân, nhìn về phía mặt trăng.
Hướng ra phía ngoài một chút liền nhìn thấy có người đang uống rượu ngâm thơ ở dưới đình. Một nam một nữ, nữ tử mặc váy màu vàng, nam ăn mặc bình thường.
Bên ngoài đình là một nữ tử trẻ tuổi đang nằm sấp mà ngủ.
"Cũng không biết Phong tiên tử như nào rồi, đã lâu rồi không có gặp nàng." Xích Long thở dài.
Đoạn thời gian trước hắn ăn mặc cũng không tệ lắm, đáng tiếc là sau khi cảm nhận được huynh trưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi sầu khổ. Hắn liền bán đạo bào, sau đó đi tìm mấy tiên tử để tâm sự.
"Khoảng thời gian này đúng là quá khổ." Xích Long uống cạn một chén.
"Đây là rượu ngon của Đào tiên sinh, lúc Chu Thâm làm chuyện lớn mới có thể uống một chút. Lúc tiền bối cảm thấy khổ liền có thể tùy tiện uống, đúng là không biết nhân gian khó khăn chút nào." Đường Nhã trợn mắt, nói.
"Cuộc sống của ngươi đúng là rất tốt." Xích Long nói với nữ tử đối diện.
"Ngài cảm thấy không tệ?"
Xích Long đưa rượu cho đối phương, nói: "Chỉ cần ngươi làm việc giúp Đào tiên sinh thì muốn uống vẫn là rất dễ dàng."
"Ngươi thế mà lại xưng huynh gọi đệ với Cổ Kim Thiên, hơn nữa còn giúp người khác bán mạng?" Hoàng Kiến Tuyết tò mò hỏi.
"Hoàng tiền bối nói đùa." Đào tiên sinh đi tới, nói:
"Xích tiền bối chỉ là tâm tình tốt nên ra tay tương trợ mà thôi."
"Đào tiên sinh hiểu ta, ta há có thể để cho Đào tiên sinh thất vọng?" Xích Long ném rượu sang một bên, không uống nữa.
Hoàng Kiến Tuyết không khỏi nhìn về phía chén rượu một chút.
Đào tiên sinh lấy ra dụng cụ pha trà: "Hoàng tiền bối có thể đến đây, cần gì cứ để cho Chu Thâm và Đường Nhã đi chuẩn bị là được, đương nhiên lúc nào muốn rời đều có thể."
"Ngươi đã sớm chuẩn bị tốt chỗ giúp ta tránh né Long tộc, ta không phải là không thể rời đi hay sao?" Hoàng Kiến Tuyết lạnh giọng hỏi.
"Hoàng tiền bối không biết?" Đào tiên sinh nhìn về phía Xích Thiên.
"Ta không có nói với nàng." Xích Long uống trà, thuận miệng nói: "Nhìn sắc mặt của nàng ta xem, thật sự cho rằng mình quan trọng lắm sao?"
Chuyện này khiến cho Hoàng Kiến Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Đào tiên sinh cũng không quanh co lòng vòng, mà là nói thẳng: "Con rồng giao thủ với tiền bối đã chết."
"Chết rồi?" Hoàng Kiến Tuyết chấn kinh: "Làm sao có thể? Mặc dù hắn không phải vô địch, nhưng Nam Bộ không có người có thể giết hắn dễ như trở bàn tay được, trong bóng tối đều là như thế. Dù là những Tiên Tông kia đến, một đối một, cũng đều rất khó giữ hắn lại. Hơn nữa, cường giả như vậy giao thủ sẽ không thể có kết quả trong thời gian ngắn được. Hắn sao lại chết được?"
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu." Đào tiên sinh cũng không giải thích quá nhiều.
Đối phương tới đây là vì tránh né Long tộc, biết rất ít về chuyện bên ngoài. Chính là lo lắng khí tức khuếch tán thì sẽ bị tìm tới.
Xích Long thì không thèm để ý, Long tộc không thể tìm được hắn.
Nhưng là Kim Long đã từng giao thủ với bọn hắn, dễ dàng bị tìm tới.
Lúc bọn hắn tỉnh lại liền gặp được con người, còn dung nhập vào trong đó, đã không còn bất kỳ dã tâm hay hứng thú gì đối với chuyện của Long tộc.
"Cho nên, nếu tiền bối muốn rời đi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào." Đào tiên sinh nói.
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bộc phát, đám người Tiên Môn không trụ được bao lâu, bọn hắn tám phần phải từ bỏ Nam Bộ." Xích Long lắc đầu thở dài.
Đào tiên sinh cười nói: "Thật ra còn có biện pháp, lần này ta muốn ra ngoài một chuyến."
"Biện pháp gì?" Xích Long tò mò hỏi.
"Tiền bối nghe nói qua về Quy Khư chưa?" Đào tiên sinh hỏi.
"Đao?" Xích Long thử hỏi.
"Tiền bối biết?" Đào tiên sinh có chút ngoài ý muốn.
Xích Long gật đầu nói: "Huynh trưởng ta từng gặp qua."
"Ở đâu?" Đào tiên sinh càng là chấn kinh.
Xích Long suy tư chốc lát rồi nói: "Hẳn là ở trong một bí cảnh nào đó, nhưng mà hắn không có lấy đi, cũng không có phá hư đồ vật bên trong. Hắn nói cơ duyên kia không có tác dụng với hắn, vẫn nên giữ lại cho những người khác. Hắn hỏi ta có muốn hay không, lúc đó ta đang cứu giúp một tiên tử gặp nạn nên cũng không có đi qua. Nhưng mà huynh trưởng ta nói, đao này nhìn như ở chỗ cao nhất nhưng thật ra lại ở chỗ sâu nhất. Nói một cách đơn giản, nếu đi thì sẽ không cách nào đến gần, mà phải dùng tâm."
Đào tiên sinh cảm thấy ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới lại có thể có được nhiều tin tức như vậy.
Cũng coi như là chuyện tốt.
Uy hiếp của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu quá lớn, hi vọng có thể giải quyết.
Cuối cùng, Đào tiên sinh cười nói: "Gần đây Xích Thiên tiền bối hẳn là đang rất mệt mỏi, ta thấy ngài nên đi nghỉ ngơi một chút thì hơn."
"Vẫn là Đào tiên sinh hiểu ta." Xích Long cười ha hả, định rời đi.
Đường Nhã liền nói: "Vì sao không tích lũy, đến lúc đó có thể bao cả tầng cao nhất."
Nghe vậy Xích Long sững sờ, cảm thấy Đường Nhã nói có lý.
"Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện này?" Xích Long hỏi.
"Bởi vì như vậy thì ngài sẽ có cơ hội đi, có cơ hội cũng không phải là nghèo, không phải nghèo thì sẽ không tìm ta mượn linh thạch." Đường Nhã nói rõ.
"Khó trách ngươi còn chưa thành tiên, không phải là không có lý do." Xích Long tức giận nói.
Kim Long chau mày, nguồn tin tức của người nơi này đúng là rất nhanh.
Xác thực có thể thử hợp tác.
Nhất là khi còn có Xích Long ở đây, có đầy đủ chỗ tốt cho nàng.
---
Thiên m Tông.
Đoạn Tình Nhai.
Tại chỗ ở của Mục Khởi.
Bên này khắp nơi đều là Sơn Hải Ấn Ký. Chủ yếu là dùng để nhằm vào Thánh Chủ, nhưng nếu như người khác có địch ý tiến vào cũng dễ bị gãy ở bên trong.
Mục Khởi trước đó đã phát hiện, một số người của Thiên Thánh Giáo muốn tới đánh lén, cuối cùng đều bị áp chế.
Ấn ký nơi này vĩnh viễn như không bao giờ giảm đi vậy.
Đương nhiên, hắn sẽ không thật sự cho rằng là như vậy, vẫn phải bày trận pháp của riêng mình.
Hôm nay, Mục Khởi canh giữ ở trong phòng, phía trước là đạo lữ của hắn, Diệu Thính Liên.
Lúc này, một hình vẽ bát quái hiện lên ở trên đầu Diệu Thính Liên, đang giúp đỡ nàng tu luyện.
Đây là Mục Khởi may mắn đoạt được, là một món thần vật.
Hắn thật sự là không lay chuyển được Diệu Thính Liên, chỉ có thể để nàng dùng nó nâng cao Thiên Diễn Chi Thuật.
Lúc này, bát quái vốn rõ ràng lại đột nhiên trở nên mơ hồ, Mục Khởi nhăn mày: "Lại tới."
Hắn có nghe nói qua một chút, đây là thiên cơ loạn.
Thiên cơ loạn rồi thì sao có thể tăng lên Thiên Diễn Chi Thuật được?
Nhưng mà, rất nhanh hắn liền phát hiện mình sai.
Bởi vì ngay sau đó lại có bát quái tương trợ, loáng thoáng có một con đường quỷ dị đang không ngừng mở ra.
Đây là cơ duyên gì? Mục Khởi tê cả da đầu.
Hắn cảm thấy đạo lữ của mình đã tiếp xúc với thứ không nên tiếp xúc.
Lúc này, xung quanh sân có Sơn Hải Ấn Ký như ẩn như hiện, đây là đang hỗ trợ trấn áp áp lực khi nhìn trộm thiên cơ.
---
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình thì đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày: "Một điểm ánh sáng."
Rất yếu, yếu đến mức không thể lọt vào mắt.
Nhưng nó đã xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận