Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 924: Ta Còn Tưởng Rằng Là Bà Lão Ba Bốn Trăm Tuổi

Chương 924: Ta Còn Tưởng Rằng Là Bà Lão Ba Bốn Trăm Tuổi
Lúc Giang Hạo tỉnh lại, bầu trời hiện đầy mây đen, hình như sắp mưa.
Thiên m Tông rất ít khi mưa, nơi này linh khí hội tụ, thời tiết bình thường sẽ không bị ảnh hưởng. Ví dụ như mùa đông sẽ không có tuyết. Dù có cũng là cực ít.
Giang Hạo ngồi trước ban công, nhìn lên bầu trời.
Gió đêm nay có chút ồn ào náo động.
Hắn không chần chờ nữa, lấy sách ra, bắt đầu ghi chép tin tức liên quan tới Thượng Quan nhất tộc.
So sánh với việc hỏi thăm tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tin tức của Liễu toàn diện hơn nhiều.
Nào là sự tồn tại, nhất cử nhất động của những người này, người nổi tiếng trong Thượng Quan nhất tộc, người Chấp Chưởng hiện tại, sản nghiệp trên danh nghĩa và rất nhiều kế hoạch, còn việc có âm thầm bồi dưỡng người ngoài. Tất cả đều đầy đủ
Đương nhiên cũng có khốn cảnh mà Thượng Quan nhất tộc đang gặp phải và một số người hợp tác. Thậm chí còn cung cấp một thân phận của Thượng Quan nhất tộc.
Đây là điều khiến Giang Hạo không nghĩ tới.
Ngoài ra, tin tức đạt được trong lần tụ này cũng không có nhiều như vậy.
Huyền Thiên Tông quật khởi là chuyện tất nhiên, Tinh không nói mọi người cũng đều có thể đoán được. Mặt khác Tinh muốn đi hải ngoại, đại khái chính là đi tìm thần vật của Thiên Linh tộc. Vì áp chế Đọa Tiên tộc trở thành Tiên Tộc lần nữa.
Nếu như có thể giúp đỡ, Giang Hạo cũng sẽ không keo kiệt.
Theo tình hình trước mắt, Thiên Linh tộc, Thiên Thánh tộc, Tiên Tộc cũng không phải là chủng tộc bình thường. Bọn hắn quật khởi sẽ khiến thiên địa rung chuyển. Một khi ảnh hưởng quá lớn, cũng rất dễ dàng xảy ra tranh đấu.
Mặt khác, Đọa Tiên tộc có khả năng sẽ tìm đến hắn hoặc là Tiểu Li. Mình còn ứng phó không được, cho nên có thể ép một ngày chính là một ngày.
Tiếp theo chính là Long tộc. Hiện tại đều không thể giao lưu bình thường với rồng. Đếm kỹ một chút, thật ra tin tức về rồng cũng không ít. Đáng tiếc không có một chút tác dụng nào. Tạm thời đều không thể giao lưu chuyện muốn biết. Tiểu Li là bình thường nhất, đáng tiếc là nàng mất trí nhớ, giá trị giao lưu là thấp nhất.
Chuyện của Đại Thiên Thần Tông đã thông báo, cũng không biết Liễu sẽ làm như thế nào. Theo lý thuyết cũng sẽ không để Đại Thiên Thần Tông đạt được mục đích.
Chuyện đó không có chỗ tốt đối với Thiên Hạ Lâu.
Sau khi suy tư một lúc, Giang Hạo cảm thấy người cần chú ý nhất hiện tại chính là Quỷ tiên tử, nhìn xem tiếp theo nàng sẽ làm thế nào.
Tây Bộ chắc là không cần phải chú ý, nhiều lắm là nhìn xem Thiên Đạo Trúc Cơ đạt đến cấp độ gì rồi. Hiểu ra khoảng cách giữa Sở Xuyên và Thiên Đạo Trúc Cơ có bao xa.
Sau một lát, nội dung về Thượng Quan nhất tộc đã được viết xong.
"Mặc dù Thượng Quan nhất tộc cắm rễ tại hải ngoại cực lâu, nhưng không phải người hải ngoại, mà đến tử một nơi tên là đảo Đông Cực, nói là đảo Đông Cực vỡ vụn, đổ sụp, tộc của bọn họ không thể không di chuyển. Nguyền rủa cũng xuất hiện từ lúc đó…" Giang Hạo nhìn xem nội dung, có chút ngoài ý muốn.
Lai lịch của Thượng Quan nhất tộc quả thật có chút kỳ quái, hơn nữa sau khi bọn họ đi vào hải ngoại vẫn không có cách nào dung nhập vào trong đó.
Có thể là vì nguyền rủa khiến cho bọn hắn bài xích bên ngoài.
"Thượng Quan nhất tộc nắm trong tay vị trí biên giới hải vực, mặc dù có linh mạch nhưng lại tương đối phổ thông, bởi vì không có quan hệ lợi ích với các thế lực lớn nên cũng không ai tranh đoạt với bọn họ. Muốn tranh đoạt cũng không phải là đối thủ của bọn họ… Thực lực tổng hợp của Thượng Quan nhất tộc không yếu, nhưng cường giả dần tàn lụi theo thời gian, lúc đầu bọn hắn có Tiên, sau đó dưới sự ăn mòn của năm tháng cũng đã biến mất. Không chỉ như thế, cường giả của bọn họ cũng đang nhanh chóng tàn lụi, nguyền rủa không chỉ khiến bọn họ không cách nào tăng lên, còn khiến bọn họ khó khôi phục thương thế. Mặc dù cố gắng bồi dưỡng tử sĩ, đáng tiếc lúc tu vi vượt qua bọn họ thì liền bị phản phệ. Hiện tại vẫn còn đang bồi dưỡng, nhưng thực lực đều dưới bọn hắn…"
Giang Hạo cảm thấy bộ tộc này thật sự là gian nan. Nếu quả như thật là Trường Sinh tộc, như vậy chính là tộc chịu nạn.
"Không biết Cố Trường Sinh có quan hệ gì với bọn hắn hay không." Giang Hạo rất là tò mò.
Hoặc có thể nói hắn rất tò mò không biết Cố Trường Sinh có phải là người của Trường Sinh tộc hay không.
Giang Hạo tiếp tục xem, phát hiện Thượng Quan nhất tộc không ngừng nghĩ biện pháp. Nhưng mặc kệ làm cái gì, đều không thể thoát khỏi nguyền rủa. Bọn hắn thậm chí không biết nguyền rủa bắt nguồn từ đâu. Cứ như vậy, bọn hắn dần tuyệt vọng.
Trong lúc đó, bọn hắn đã từng xuất thủ với xung quanh, sau đó không hiểu sao lại rụt lại. Trong lúc tuyệt vọng nhất thậm chí bắt đầu tự hủy chủng tộc.
Nhưng mà vào lúc tất cả mọi người cảm thấy sắp diệt tộc, có một tộc nhân dựa vào nghị lực của bản thân, quyết tâm mạnh mẽ bước lên tiên lộ. Hắn dùng thực lực bản thân thể hiện rõ một chuyện, đó chính là tộc bọn họ còn chưa tới đường cùng. Bọn hắn còn có hy vọng. Hắn chết ở trên tiên lộ, nhưng mà Thượng Quan nhất tộc đã ngừng việc tự hủy. Bọn hắn bắt đầu yên lặng, bắt đầu tiếp tục nghĩ biện pháp và chờ đợi. Chờ đợi hy vọng mới.
Trước hừng đông sáng, Giang Hạo mới khép thư tịch lại.
Thượng Quan nhất tộc có vẻ hơi bình thường tại hải ngoại, mặc dù người người đều biết, nhưng mà cũng không có người nào e ngại. Liễu thậm chí còn đưa ra phạm vi thế lực của bọn hắn và tư liệu của người quản lý.
Cho đến trước mắt, người kinh diễm nhất của Thượng Quan nhất tộc chính là Thượng Quan Thanh Tố. Nàng dùng thực lực bản thân tiến vào Đại Thiên Thần Tông, tìm kiếm hi vọng mới. Ngưng tụ hai cỗ phân thân Vũ Hóa, quan hệ với bản tộc cũng không tốt, phần nhiều là quan hệ lợi ích.
Trên tư liệu biểu hiện, Thượng Quan nhất tộc sở dĩ yên lặng, sở dĩ dễ nói chuyện là bởi vì bọn hắn không biết làm thế nào. Nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn ngạo khí, tuyệt đối không muốn ở dưới người khác.
Ngoài ra, Giang Hạo còn chứng kiến một câu, từ các phương diện có thể thấy được một chuyện, cao tầng của Thượng Quan nhất tộc cũng có điểm mấu chốt.
Những thông tin này đã đủ đối với Giang Hạo rồi. Chỉ cần có thể giao dịch bình thường là được.
Nhìn mặt trời dần ló dạng, Giang Hạo thở ra một hơi: "Có thể thử tiếp xúc với Thượng Quan Thanh Tố."
Sáng sớm.
Bích Trúc lấy một trang sách ra. Sau khi nhìn thoáng qua, vẫn quên mất nội dung phía trên. Thật ra nàng có lén cho Xảo Di xem, nhưng mà Xảo Di còn không bằng nàng, ngay cả Thiên Đạo Thù Cần đều không nhìn thấy, cũng không biết vì sao.
"Công chúa, hiện tại chúng ta đi đâu đây?" Xảo Di hỏi.
Thật ra nàng muốn về Hoàng thành một chuyến. Dù sao trong khoảng thời gian này bôn ba có chút ngoài dự liệu, gặp phải mấy chuyện vô cùng lợi hại. Hai vị điện hạ đời này có lẽ sẽ không biết, công chúa chỉ biết gây chuyện trong suy nghĩ của bọn họ thật ra đã trải qua rất nhiều chuyện liên quan tới bốn bộ.
"Gặp một một vị tiến bối, sau đó đi Thiên m Tông." Bích Trúc gượng ép cười nói.
Lần này chính là chuyện lớn, liên quan đến cái mạng nhỏ này của nàng. Không đi cũng không được, nếu không sẽ không có cách nào bàn điều kiện với tồn tại phía sau, như thế sẽ không hay.
Giữa trưa, Bích Trúc đi trên đường nhỏ nông thôn, xung quanh cũng một số thôn dân đang làm nông: "Xảo Di, ngươi nói xem ta còn trẻ như vậy, tại sao lại số khổ như thế?"
"Công chúa đã hơn ba trăm tuổi." Xảo Di nhắc nhở.
"Đúng vậy, ta mới mười tám tuổi, đúng là không phải trẻ con nữa, phải gánh vác chuyện của mình." Bích Trúc gật đầu.
Xảo Di rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.
"Mười tám tuổi?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau:
"Tiểu nha đầu còn trẻ như vậy? Ta còn tưởng rằng là một bà lão ba bốn trăm tuổi."
Bích Trúc cùng Xảo Di đều kinh hãi, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi hạ xuống trên mặt đất. Nhìn không ra tu vi, nhưng nhất định không phải là người bình thường.
"Tiền bối là?" Bích Trúc hỏi.
"Kiếm Đạo Tiên, tiểu nha đầu có phải là muốn đi Thiên m Tông hay không? Chúng ta có lẽ cùng đường." Kiếm Đạo Tiên cười nói.
Bích Trúc sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh ngộ lại.
Người mà Đan Nguyên tiền bối tìm giúp nàng đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận