Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1328: Thiên Đao Vốn Là Đường Vô Dịch 2

Chương 1328: Thiên Đao Vốn Là Đường Vô Dịch 2
"Ta và Thánh Đạo không đội trời chung, ngươi không nên để ta trực tiếp tìm bọn hắn giao dịch." Thánh Chủ trầm giọng nói.
Sỉ nhục, người trước mắt đơn giản là không có để hắn vào mắt.
Thích tùy ý uy hiếp.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, vẫn không có mở miệng.
Thánh Chủ cũng nhìn lại. Hai người không ai nhường ai.
Hồi lâu sau, Thánh Chủ ném ra một đạo thần hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho ngươi cái này, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm đại khái, nhưng đừng nghĩ tới việc muốn ta giúp người hỏi thăm cụ thể. Nếu như lại bức bách ta, ta sẽ tự bạo chết."
Thấy thế, Giang Hạo thu thần hồn, cười nói: "Hiền đệ hiểu nhầm rồi."
"Có ý gì?" Thánh Chủ ngạc nhiên.
"Ta không cần Thánh Đạo trợ giúp." Giang Hạo đáp.
Nghe vậy, Thánh Chủ không có cảm thấy may mắn, lại là cảm thấy như nhận lấy vũ nhục. Vũ nhục một cách trần trụi.
Đè hắn xuống đất mà chà đạp, chuyện này còn ác liệt hơn chuyện trước đó nữa.
Đệ nhất cổ kim là người vô sỉ.
"Không có thuật pháp tương tự Tỏa Thiên, ngươi muốn đi chịu chết?" Thánh Chủ hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo cười nắm chặt quạt xếp trong tay, vỗ nhè nhẹ vào lòng bàn tay phải.
Hắn hơi nhướng mày, nhìn thẳng người phía trên, trong mắt mang theo ý cười không cách nào lý giải, cùng với sự thản nhiên, tự tin, ngạo thị thiên hạ.
Sau đó, giọng nói của hắn chậm rãi truyền ra: "Hiền đệ có biết không?"
"Cái gì?" Thánh Chủ nhíu mày.
Giang Hạo cầm quạt xếp, nói: "Thiên Đao vốn là đường vô địch, không cần mượn thuật Tỏa Thiên làm gì."
Trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, Thánh Chủ vô thức giật mình.
Giang Hạo cũng không có để ý, chỉ là quay người rời đi, giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến:
"Lần trước vi huynh để ngươi kiến thức cái gì là vượt qua Nhân Hoàng, lần này vi huynh sẽ giúp ngươi phá vỡ nhận biết, sau đó đao của vi huynh sẽ thành truyền kỳ mới."
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo biến mất tại chỗ.
Thánh Chủ nhìn người trước mắt cứ biến mất như vậy. Sau một lát hắn mới lấy lại tinh thần.
Không thể không thừa nhận, cái người thường xuyên vũ nhục hắn này có thực lực mạnh không thể tưởng tượng, tiềm lực vượt xa người bình thường.
Một bước thành Chân Tiên, trở thành đệ nhất cổ kim.
Chưa từng có người nào có thể trực tiếp trở thành Chân Tiên sau khi thành tiên cả.
Từ khi đạp phá Đăng Tiên Đài cho đến Chân Tiên hậu kỳ, hết thảy chỉ tốn có năm năm.
Quá khứ, hiện tại và tương lai, chưa bao giờ có dạng người này.
Hiện tại, người này nói cho hắn biết đối phương muốn đi thay đổi truyền kỳ.
Vẻ mặt Thánh Chủ trầm thấp:
"Đây là muốn làm gì? Tăng cao tu vi còn nhanh hơn cả ta khôi phục? Tại sao lại cứ muốn vũ nhục một mình ta?"
---
Tây Bộ.
Nhan Nguyệt Chi đi ra từ trong núi tuyết, quanh người nàng có văn tự như ẩn như hiện, mang theo một loại huyền diệu khó có thể lý giải.
"Xem ra ngươi đã hoàn toàn hấp thu cơ duyên nơi này." Một cỗ thi thể leo ra từ trong đất tuyết, chúc mừng nói.
"Tiền bối nói đùa, tiền bối cũng đã nhận được vật mình muốn rồi đúng không?" Nhan Nguyệt Chi nhàn nhạt mở miệng.
Nàng mặc một bộ váy màu lam nhạt, búi tóc đơn giản, lộ ra vẻ đơn điệu. có khí tức thư hương, đoan trang ưu nhã.
Thi thể đi trên đường, cười nói: "Hợp tác cùng ngươi quả nhiên không có sai, trên người ngươi có khí vận không nhỏ."
"Khí vận?" Nhan Nguyệt Chi tò mò nói: "Cần đại khí vận, vì sao không hợp tác cùng Thiên Đạo Trúc Cơ?"
"Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng." Thi thể cười nói: "Tới gần nàng rất khó, hơn nữa lại dễ thu hút tầm mắt của Tiên Tông. Bản thể của ta đã không thể ra ngoài, không có thực lực mạnh để đối kháng với Tiên Tông sớm như vậy."
"Tiền bối mạnh như vậy, bản thể cũng không bị lực lượng phong ấn, vì sao không dám rời đi?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
"Người có tên cây có bóng, có đôi khi đối mặt với chí cường giả cần bảo trì sự kính sợ nhất định, như thế mới có thể lưu lại một chút hi vọng sống cho mình. Đừng nên cho rằng ánh mắt của đối phương không ở nơi này liền có thể không cần nhìn. Chờ đến lúc hắn đưa mắt tới, hối hận cũng đã không kịp." Thi thể nói.
"Xem ra tiền bối rất để ý vị kia." Nhan Nguyệt Chi nói.
"Ngươi không phải người cùng thời đại với hắn nên không rõ."
Thi thể vừa cười vừa nói, sau đó nhắc nhở: "Tin tức về Thượng An đạo nhân mà ngươi muốn đã có. Hắn hôm nay quỳ gối trước cổng Vạn Độc Tông, đã hơn một tháng."
"Vì sao?" Nhan Nguyệt Chi có chút kinh ngạc: "Hắn đã gia nhập Hạo Thiên Tông rồi mà?"
Thi thể cười ha ha châm biếm: "Đúng vậy, nhưng sư phụ đầu tiên của hắn tại Vạn Độc Tông. Hắn đến gặp vị sư phụ này, nhưng đối phương không gặp hắn. Hắn liền quỳ gối ở trước Vạn Độc Tông. Hắn không hiện rõ tu vi, một lòng muốn gặp sư phụ của mình, đương nhiên chuyện hắn hi vọng nhất là sư phụ đồng ý gặp hắn. Hiện tại rất nhiều người đều đang hoài nghi hắn có phải là đã bị Hạo Thiên Tông đuổi rồi hay không. Dù sao… Ngươi chắc là cũng hiểu rõ…dáng vẻ của hắn."
Nhan Nguyệt Chi gật đầu: "Ta nghe nói qua, nếu như ta hiện tại đi qua liệu có thể gặp hắn hay không?"
"Chỉ cần hắn còn ở đó thì người liền có thể gặp." Thi thể trả lời, cuối cùng tò mò nói: "Ngươi muốn gặp hắn?"
"Có chút muốn, ta đã gặp qua Thiên Đạo Trúc Cơ, bây giờ muốn nhìn thiên tài kinh thế một chút." Nhan Nguyệt Chi thành thật trả lời.
"Ngươi sao đột nhiên lại có hứng thú đối với những người này?" Thi thể có chút tò mò.
Nhan Nguyệt Chi cũng không mở miệng.
Nàng muốn thuận tiện trở về tảo mộ cho cha mẹ. Bây giờ nàng lại mạnh lên, đường tương lai rất rộng, rất dài. Ngay từ đầu, nàng chưa từng nghĩ tới mình lại có thể đi xa như vậy, bất tri bất giác đã đi tới nơi này.
"Tiền bối lần này nói với ta nhiều như vậy, là muốn làm gì?" Trên đường đi, Nhan Nguyệt Chi hỏi.
"Đúng vậy, ta phát hiện được Cố Trường Sinh đang câu thông cùng hiện thế." Thi thể nói.
"Tiền bối muốn ngăn cản hắn?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
"Đương nhiên là không, hắn trở về cũng có chỗ tốt đối với ta, cho nên ta cần ngươi giúp hắn."
"Giúp hắn như thế nào?"
"Ngoại trừ Thượng Quan nhất tộc, hắn nhất định tồn tại người phát ngôn. Ta có chuẩn bị một con cổ trùng nguyền rủa, ngươi đi tìm người kia rồi đưa cho đối phương."
"Giúp nàng tăng cao tu vi?"
"Xem như thế đi."
"Ta có thể có được cái gì đây?"
"Vậy phải xem Cố Trường Sinh sẽ cho ngươi cái gì, hắn sẽ cho ngươi."
Nhan Nguyệt Chi gật đầu, không tiếp tục mở miệng nữa.
Hiện nay, nàng muốn đến Vạn Độc Tông một chút.
Trên đường đi, nàng đột nhiên cảm giác được Thạch Bản chấn động, đêm nay tụ hội.
Cũng tốt.
Đúng lúc đang có nhiệm vụ của Thi Tổ.
---
Vị trí của Tiên Tộc.
Cố trưởng lão ngồi khoanh chân dưới đất, lúc này trong mắt của hắn có chút máu ứ đọng.
Một vị tiên nhân, theo lý thuyết không nên tồn tại máu ứ đọng. Nhưng hắn lại có.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng hoài nghi có một ngày mình sẽ đột nhiên ngã chết. Mình rốt cuộc đã trêu chọc vào tồn tại gì rồi? Lại gặp được nguyền rủa như thế?
"Điều tra như thế nào rồi?" Hắn hỏi thăm người trở về.
Vì để hiểu rõ tình huống của mình, hắn cần biết được người am hiểu nguyền rủa nhất. Mặt khác, bên phía Thiên m Tông không có tin tức.
Xem ra đã thất bại.
Cần chú ý tới người tên là Giang Hạo kia một chút, để người đi điều tra, nếu rảnh rỗi thì cũng có thể nhìn trộm một hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận