Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1219: Đao Ý Như Tinh Hà, Đảo Huyền Lạc Cửu Thiên 1

Chương 1219: Đao Ý Như Tinh Hà, Đảo Huyền Lạc Cửu Thiên 1
Giang Hạo không hiểu vị trưởng lão kia, nhưng mà hắn đã nhìn qua rất nhiều chuyện tình cảm của người khác, đại khái cảm thấy là có lợi ích ở trong đó. Đương nhiên, cũng có một số người chỉ là cảm thấy chán, muốn đổi một người khác.
Tình cảm và lợi ích vốn là hai thứ khác biệt.
Nếu như nhất định phải đặt chúng ở chung một chỗ, đó chính là muốn niêm yết giá cả cho tình cảm.
Tình cảm gì mới là vô giá?
Tình cảm của cường giả?
Tình cảm của kẻ yếu?
Giang Hạo không dám nghĩ.
Bởi vì là kẻ yếu, sẽ luôn có cường giả đến cân nhắc giá cả.
Tiền tài, quyền lợi, sinh tử… luôn có thể được cân nhắc.
Bởi vì tất cả đều bị người khác nắm giữ trong tay.
Hắn không phải vị trưởng lão kia của Thiên Thanh Sơn, cũng không muốn trở thành hắn.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, suy tư chốc lát rồi nói:
"Nếu như ngươi có đạo lữ, sẽ đưa ra lựa chọn tương đương dưới tình huống nào?"
"Nếu như vãn bối có đạo lữ?" Giang Hạo lặp lại một lần.
"Đúng vậy." Hồng Vũ Diệp chậm rãi gật đầu.
Giang Hạo suy tư hồi lâu.
Hồng Vũ Diệp không vội nghe câu trả lời, chỉ là yên tĩnh uống trà. Nàng ngồi dưới Bàn Đào Thụ đã trọc lóc, một ít lá xây chậm rãi bay xuống xung quan, mái tóc đen dài bắt mắt nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Ánh trăng rơi xuống, có một loại vẻ đẹp tĩnh mịch.
"Không có." Giọng nói của Giang Hạo đột nhiên vang lên.
"Không có?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà trong tay xuống, hỏi.
"Đúng thế." Giang Hạo gật đầu: "Vãn bối chưa từng nghĩ tới chuyện tìm đạo lữ, nếu có một ngày tìm, đó nhất định là đã chuẩn bị đầy đủ."
"Chuẩn bị đầy đủ, là thực lực ngươi đủ sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.
Người sau gật đầu.
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp lạnh nhạt, trầm mặc một chút mới mở miệng: "Như vậy trên con đường ngươi mạnh lên, thân là một tu sĩ có thiên phú tạm được, sẽ khó mà tránh khỏi việc sinh ra tình cảm đối với người nào đó sao?"
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ.
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Sẽ khó tránh khỏi việc sinh ra tình cảm đối với người nào đó sao?
Người không phải thánh hiền.
Hắn không cách nào trả lời câu hỏi này.
Hắn hi vọng là không có, nhưng có lúc cũng không phải cứ hy vọng là được.
Do dự hồi lâu, Giang Hạo cúi đầu chưa từng trả lời.
Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi thăm vấn đề này quá nhiều.
Mà Giang Hạo thì pha trà rồi ngồi tại chỗ.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức trà và thưởng thức ánh trăng.
Một người vẻ mặt lạnh nhạt, rũ mắt suy tư.
Một người đôi mắt lạnh lùng, nhìn không thấu.
Gió nhẹ thổi qua, Hồng Vũ Diệp mở miệng lần nữa: "Ngươi bây giờ còn rất nhỏ yếu?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Mặc dù tu vi có thể coi như không tệ, nhưng mà đối mặt với đại thế sắp đến thì đúng là có chút yếu. Ngay cả tự vệ cũng là một vấn đề.
Hồng Vũ Diệp giống như là tùy ý hỏi thăm: "Nếu như đã nhỏ yếu như vậy thì rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ. Nếu có một ngày, bởi vì cường giả, ngươi không thể không kết làm đạo lữ với người nào đó, không có cơ sở tình cảm, các ngươi sẽ đi được bao xa?"
Vấn đề này lại khiến cho Giang Hạo trầm mặc lần nữa.
Hắn là người nhỏ yếu, xác thực khó mà ngăn cản sự sắp xếp của cường giả.
Nếu như gặp phải chuyện không cách nào từ chối thì cuối cùng sẽ như thế nào đây? Hắn cũng không biết như thế nào nữa, đối với hắn mà nói, có thể sống sót là được.
Nhưng có lúc cũng không phải là bản thân suy nghĩ cái gì, dưới phần lớn tình huống đều bị người khác quyết định.
Chuyện tình cảm càng không thể nói rõ.
Hắn gặp qua người nhẫn tâm, cũng gặp qua người thâm tình.
Mà hắn rốt cuộc là hạng người gì, đối mặt với chuyện tình cảm sẽ như thế nào, chính hắn cũng không rõ.
Tín niệm duy nhất trong lòng chính là mạnh lên, thoát khỏi khốn cảnh này.
Khiến cho không người nào có thể nhúng tay vào chuyện của mình. Như thế thì sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Hắn cũng không muốn khảo nghiệm nhân tính của mình. Không cẩn thận sẽ biến thành kiểu người mà mình luôn cảm thấy căm ghét.
"Không biết sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Chuyện của hai người, vãn bối không cách nào nghĩ ra được sẽ như thế nào." Giang Hạo cúi đầu đáp.
Đạo lữ là chuyện hai người, một mình hắn sao có thể hiểu rõ được.
Hồng Vũ Diệp gật đầu, hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Ngươi cảm thấy ngươi là một người thế nào?"
Vấn đề lại khiến Giang Hạo suy nghĩ miên man.
Mình là một người thế nào? Một người chỉ muốn sống tiếp? Một người không muốn đối mặt với tình huống quá cực đoan? Một người nhát gan luôn cảm thấy người khác rất nguy hiểm? Là một con rùa đen rút đầu ngay cả tông môn đều không dám đi ra?
Giang Hạo rũ mắt, trong đôi mắt có chút phiền muộn, cuối cùng nói: "Là một người bình thường tâm không có chí lớn."
Hắn không có bao nhiêu chí hướng, cũng không có dũng khí cứu vớt thiên hạ, càng không muốn vang dang khắp chốn như những người khác.
Tất cả đều vô cùng bình thường.
Dù là vận khí tốt thì cũng vẫn muốn cẩn thận sống tạm.
Đối mặt với cường giả hắn sẽ bị thua, sẽ bị thương, sẽ lo lắng.
Hồng Vũ Diệp lại cười nói: "Ngươi đúng là nhìn rất thoáng."
Giang Hạo cũng không mở miệng.
"Ngươi thật ra không thiếu cái gì cả." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh mở miệng.
Nàng đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy:
"Bảy mươi tuổi Nguyên Thần hậu kỳ, không có yếu chút nào. Ngươi sở dĩ sẽ bại, sở dĩ không phải là đối thủ của những người khác, phần lớn nguyên nhân là do ngươi còn quá trẻ. Tuổi trẻ đúng là đáng sợ."
Giang Hạo còn chưa kịp nói gì, Hồng Vũ Diệp đã đi đến bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, nhìn hoa lá, nói khẽ:
"Lúc đại thế đến Thiên Hương Đạo Hoa nhất định sẽ phát ra một đạo hương, mặt khác Trường Sinh Quả cũng nhất định có thể có đạo uẩn diễn hóa. Tất cả bảo vật của ngươi chỉ cần đủ cao minh thì đều đem cộng hưởng với đạo."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, đây là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện cực kì nguy hiểm.
Đến lúc đó, tất nhiên sẽ dẫn tới vô số cường giả, chỉ có thể cẩn thận ứng đối.
Sau đó, Giang Hạo lại nói về một số việc của tụ hội, Hồng Vũ Diệp đều không có hứng thú quá lớn, ngược lại có hỏi thăm về việc Thượng An đạo nhân xuống núi.
Dù sao hắn chính là đi tìm Mị Thần.
Vì tò mò, Giang Hạo hỏi còn có thể tìm được Mị Thần hay không. Dù sao đối phương biến mất tại Thi Giới, mà Thi Giới lại là một chỗ cực kỳ kỳ quái.
Đại thế mở ra đến tột cùng sẽ như thế nào, không ai biết được.
"Tìm được, nhưng vẫn cần tiến vào Thi Giới, trừ phi xuất hiện rung chuyển lớn." Hồng Vũ Diệp trả lời.
"Tiên còn có thể vào trong không?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đương nhiên không phải là hỏi kiểu tiên như Hồng Vũ Diệp, mà là tiên nhân bình thường.
"Đại thế đến, rất nhiều hạn chế đều sẽ biến mất, hoặc là tăng lên." Hồng Vũ Diệp đáp.
Đó chính là có thể vào.
Sau khi nói một chút chuyện khác, Hồng Vũ Diệp liền bảo hắn trông coi kỹ Thiên Hương Đạo Hoa rồi biến mất tại chỗ.
Giang Hạo rũ mắt, suy nghĩ không hề động.
Sau đó, hắn bắt đầu thu dọn xung quanh.
Nóc nhà cũng phải dựng lại lần nữa.
Tiểu Li không được ăn bàn đào năm nay rồi.
Ngày kế tiếp.
Tiểu Li đi tới trong sân dự định chăm sóc Bàn Đào Thụ. Nàng lập tức sững sờ tại chỗ, con chó lớn đi theo cũng gấp đến mức chạy quanh quanh.
Trên Bàn Đào Thụ không chỉ không có lá cây, thậm chí quả phía trên cùng đã biến mất, nhánh cây cũng ít đi rất nhiều.
Bàn Đào Thụ bình an lớn lên nhiều năm như vậy cũng không thể tránh khỏi tai nạn.
Giang Hạo đứng ở trong sân, nhìn Tiểu Li ngây ra như phỗng, cũng không mở miệng.
"Sư huynh ~" Tiểu Li nhìn Giang Hạo với vẻ mặt tủi thân, dường như là sắp khóc.
"Cây đã chết rồi sao?" Nàng hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Không có, sang năm sẽ còn mọc lại."
"Sang năm sẽ mọc ra?" Tiểu Li có chút tò mò.
"Mùa xuân là mùa thu hoạch, mùa xuân đến bàn đào sẽ sinh trưởng một lần nữa." Giang Hạo đáp.
"Sư huynh, tại sao cây có thể mọc lại vào mùa xuân, nhưng A Công A Bà lại không thể chứ?" Trong đôi mắt của Tiểu Li chợt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nghe vậy, Giang Hạo trầm mặc.
Vì sao ư?
Xuân sinh thu giết, chính là cơn gió đại đạo.
Sinh lão bệnh tử, cũng là lý lẽ đại đạo.
Vạn sự vạn vật đều chiếm một mảnh đại đạo.
Giống nhau, lại không giống nhau.
Giang Hạo cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Li, chỉ bảo nàng quét dọn xung quanh Bàn Đào Thụ, để cho nó sang năm mọc thêm một chút.
Mà Giang Hạo muốn ra ngoài một chuyến.
Hắn vốn cho rằng thời gian phía sau chỉ cần ở lại tông môn là được, thế nhưng không ngờ sau khi ngộ đạo lại có rất nhiều chuyện phải làm. Học thức thứ sáu Thiên Đao, mở Thiên Đao Chi Nhận, hiện nay muốn đi thử đao. Sau đó còn phải học Huyền Hoàng chú, thử Huyền Hoàng Chú, lấy Phương Thiên Kích.
Sau khi nhận nhiệm vụ từ Nhiệm Vụ Đường, Giang Hạo liền thông báo cho Trình Sầu, để hắn tiếp tục trông coi Linh Dược Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận