Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 363: Mời Đạo Hữu Tiến Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp

Chương 363: Mời Đạo Hữu Tiến Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp
Chương 363: Mời Đạo Hữu Tiến Vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp
Vào ngày đi vào Ma Quật.
Chu Thiền tìm tới.
"Giang sư đệ, lại gặp mặt rồi." Nàng cười nói.
"Chu sư tỷ có việc gì mà tới Linh Dược Viên thế?" Giang Hạo nói với vẻ nghi ngờ.
"Là chuyện này." Nói xong, nàng đưa một cái hộp trong suốt qua:
"Là sư phụ bảo ta đưa qua."
Tiếp nhận đồ, Giang Hạo hiểu rõ, đây là ban thưởng cho việc chăm sóc Thiên Hương Đạo Hoa.
Sau khi đưa đồ, Chu Thiền liền rời đi.
Giang Hạo nhìn bóng lưng của đối phương, cảm thấy có chút kỳ quái.
Dường như có chút không giống.
Hắn còn nhớ nội dung giám định Chu Thiền sư tỷ trước đó.
Khởi thể trong một buổi sáng, cá chép hóa rồng.
Hắn không biết đối phương khởi thế như thế nào, thế nhưng bây giờ có lẽ đã có dấu hiệu khởi thế.
"Chu Thiền sư tỷ có thiện niệm thuần túy, có thể phát hiện ra ác ý của người khác, có lẽ khởi thế có liên quan đến chuyện này."
Hắn cũng không lo lắng gì về vị sư tỷ này cả.
Nàng quen thuộc như thế, đại khái là không phát hiện ra ác ý gì.
Mặc dù loại người này thích hợp với Tiên Tông, thế nhưng ở Ma Môn có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Dù sao chỗ này không có mấy người đạo mạo trang nghiêm.
Có người biểu hiện ra bên ngoài tốt, nhưng tám chín phần đều thối rữa, mang theo mục đích không muốn người khác biết.
Hành vi của hắn khiến cho không ít người Ma Môn khinh thường, thế nhưng cũng có người cảm thấy hắn có mục đích.
"Cửu Thiên Chiến Hóa?" Giang Hạo nhìn về phía pháp bảo.
Vật này phải mặc vào trước, hô ứng với mấy Chiến Kích khác mấy ngày mới có thể kích hoạt nhiều chức năng hơn.
Sau khi tìm một chỗ đổi giày, Giang Hạo rạo rực.
Vô cùng dễ chịu.
Hắn gõ gõ giày, cảm thấy chất liệu không tệ, lực phòng ngự cực mạnh.
Tốc độ dường như cũng tăng lên theo.
Hắn thử vận chuyển Ma Âm Thiên Lý, phát hiện tăng lên hai phần.
Vô cùng lợi hại.
Sau khi cất giày cũ về, Giang Hạo đi tới Chấp Pháp Phong, chuẩn bị đi Ma Quật.
Hắn đi vào tiện thể tránh né một chút.
Một khi bị tìm thấy ở Đoạn Tình Nhai, sẽ có các loại phiền toái khác nhau.
Ma Quật còn tốt, những người khác không dễ tiến vào, hơn nữa chỗ này đủ lớn, cũng có thể thử phản kháng.
Nếu không phải là đối thủ, chỉ cần có một chút thời gian thì cũng có thể thoát khỏi Ma Quật, trở lại sân nhỏ.
Sau đó lại tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Lần này có tổng cộng năm người đi tới Ma Quật.
Không có mấy người Trịnh Thập Cửu, Giang Hạo cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu không thì một đường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Năm người đều là Trúc Cơ viên mãn.
Lần này không có người dẫn đầu, tu vi của mọi người như nhau, rất khó bảo người này phục tùng người kia.
"Ngươi tới quá muộn?" Một vị tráng hán nhìn Giang Hạo, lạnh lùng nói.
Hoành Lưu Lộc, Hồ Khai.
Ngoài hắn ra còn có ba người khác.
Thiên Hoan Các, An Tĩnh tiên tử.
Nàng một thân đồ trắng, nhìn qua vô cùng thanh tú hồn nhiên.
Đứng ở bên cạnh nàng chính là Yên Vân Phong- Kỳ Nhàn tiên tử, mặc váy màu lam, người chỉ cao khoảng mét năm mươi.
Nhìn qua rất tinh xảo đáng yêu.
Còn có một người nữa, là một vị nam tử cao gầy.
Chúc Hỏa Đan Đình, Y Văn.
"Chúng ta lên đường thôi." An Tĩnh tiên tử của Thiên Hoan Các nói.
Giang Hạo không nói gì thêm.
Thật ra hắn đã cố ý tới sớm.
Thế nhưng không nghĩ tới bốn người này lại tới sớm hơn cả hắn.
Nhưng mà không quan trọng, tiến vào Ma Quật rồi lại nói.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau là được.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn đệ tử của Thiên Hoan Các vài lần.
Theo tình huống trước mắt thì không gặp nguy hiểm gì, nhưng mà ai biết được đối phương có nhiên ra tay với hắn hay không.
Cần cảnh giác một chút.
Trong chốc lát.
Bọn hắn ngự kiếm đi đến trước Ma Quật.
Sau khi thuận lợi tiến vào Ma Quật, bọn họ nhanh chóng đi tới trước rừng cây, liền phát hiện có không ít ma nhân đang du đãng ở bốn phía.
"Nhiều như vậy sao?" Tiên tử không cao cau mày.
Dường như có chút khẩn trương.
"Hơn nữa đều không yếu, trước đó ma nhân trong Ma Quật cũng nhiều như vậy sao?" Y Văn hỏi.
"Nói nhiều như vậy làm gì? Động thủ xử lý là được." Hồ Khai lập tức bước ra, xông thẳng về phía ma nhân.
Giang Hạo nhướng mày.
Quá lỗ mãng rồi?
Tốt xấu gì cũng nên dùng thuật pháp dẫn dụ một chút.
Dù sao ma nhân biết ném cự thạch, một khi qua đó mà gặp phải cự thạch thì sẽ không thể né tránh một cách dễ dàng.
Oanh!
Hồ Khai đã đánh lên.
Cũng không có cự thạch bay ra.
Mấy người Giang Hạo cũng chỉ có thể tiến lên.
Chẳng qua là Hồ Khai cũng không giải quyết từng người một, mà kéo tất cả xung quanh về phía hắn.
Điều này khiến cho những người khác không hài lòng.
"Hồ sư huynh, ngươi dẫn dụ ma nhân tới như này, có phải là quá nguy hiểm rồi hay không?" An Tĩnh tiên tử lạnh lùng nói.
"Không phải là đối thủ sao? Vậy sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút, giờ ta động thủ rồi mới nói, còn có ý nghĩa gì sao?" Hồ Khai lạnh lùng nói.
Giang Hạo không nói gì, chỉ phối hợp công kích với bọn hắn.
Giết ma nhân cấp bậc này không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với hắn cả.
Cho nên cứ từ từ mà làm.
Ra ngoài quá sớm, quá nguy hiểm.
Chỉ là không biết tại sao, Thiên Cực Ách Vận Châu lại không còn an tĩnh như trước đó nữa.
Hắn có chút tò mò, rốt cuộc là ai đã khiến cho Thiên Cực Ách Vận Châu có phản ứng như thế.
---
Chỗ ở cho khách quý tại Thiên Âm Tông.
Lúc này, Mục Khâu nói với người bên cạnh:
"Nói với người của Thiên Âm Tông, người chúng ta muốn tìm có lẽ ở trong đám đệ tử bình thường. Hi vọng bọn họ có thể để cho chúng ta tìm kiếm từng người. Nếu cần thì có thể dùng linh thạch trao đổi."
"Vâng." Người bên cạnh quay người rời đi.
Lúc trong phòng chỉ có Mục Khâu, vẻ mặt của hắn lập tức lạnh xuống:
"Hoành Trình Thượng nhân không tới, xem ra hắn có suy nghĩ khác. Nếu đã như vậy, trước tiên cần mượn nhờ Thiên Âm Tông để diệt trừ hắn mới được.”
Sâu đó, hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Người của hắn chắc là đang âm thầm quan sát.
Không để cho đối phương đi theo, mà là để đối phương hành động tùy ý.
Lúc cần thì đối phương sẽ xuất hiện.
Chỉ khi ngay hắn cũng không biết, vậy mới là an toàn nhất.
Hắn không những phải phòng bị người của Thiên Âm Tông, mà còn có những Tiên Môn khác.
"Bên trong Ma Môn này hoàn toàn không giống Ma Môn chút nào, xem ra còn kém lời đồn." Mục Khâu thở dài một tiếng.
Hắn đã phải bỏ ra không ít mới có thể đi vào đây.
Không nghĩ tới đối phương lại rất dễ nói chuyện.
Chỉ tốn một ít linh thạch, đã có thể đi vào.
Hơn nữa còn tạo điều kiện trên các phương diện khác nhau.
Thật sự là không hiểu nổi, Ma Môn này không giống Ma Môn một chút nào, sao có thể tồn tại ở đây lâu như vậy được thế?
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, hắn muốn đi ra ngoài dạo chơi bốn phía.
Chỉ là vừa mới đi tới cửa, một cấp dưới đột nhiên chạy vào.
Hắn lộn nhào tới trước mặt Mục Khâu, sợ hãi nói:
"Trưởng lão, việc lớn không tốt."
"Chuyện gì? Nói." Mục Khâu cau mày, có một loại dự cảm xấu.
"Thiên Âm Tông, Thiên Âm Tông đã giết phần lớn người của chúng ta, hiện tại đang vây quét chúng ta. Không biết tại sao lại thế." Người tới hoảng sợ nói.
Mục Khâu khó có thể tin nổi.
Tại sao?
"Còn dư lại bao nhiêu người?" Hắn lập tức hỏi.
Người kia quỳ gối trước mặt Mục Khâu, vốn định trả lời hắn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trên người tràn ra đầy máu tươi.
Cả người lập tức ngã xuống.
Mục Khâu cảm thấy kỳ lạ, đi tới xem xét, sau đó ngẩng đầu lên, cười lạnh.
Ngay sau đó, người này lấy tay làm kiếm, dường như đã nhẫn nhịn rất lâu.
Phốc!
Bàn tay này phá vỡ pháp bảo, đánh nát phòng ngự, một tay xuyên qua thân thể Mục Khâu.
"Hèn hạ!" Mục Khâu giận dữ.
Oanh!
Hắn bắt đầu phản kháng.
Người tới tiếp nhận một chiêu của hắn, lui ra ngoài.
Lúc này pháp bảo xuất hiện trên bầu trời, bên trên còn có bốn người trấn áp.
Thực lực mỗi người đều vô cùng cao cường.
"Thật sự là cho lão phu mặt mũi, trực tiếp xuất động người chấp chưởng của năm mạch. Lão phu chỉ muốn biết, tại sao. Dù các ngươi là Ma Môn, cũng không cần thiết phải trực tiếp động thủ." Mục Khâu nói.
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm nhìn Mục Khâu, lạnh lùng nói:
"Trước hết mời Mục đạo hữu tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp cái đã."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận