Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1078: Trong Mắt Nữ Ma Đầu Có Thể Thấy Rõ Ràng

Chương 1078: Trong Mắt Nữ Ma Đầu Có Thể Thấy Rõ Ràng
Nghe Giang Hạo nói, trong đối mắt Hồng Vũ Diệp vẫn là vẻ lãnh đạm như trước đây.
"Tu vi thông thiên, đăng phong tạo cực?" Nàng cười lạnh nói:
"Cũng đúng, ngươi mới Kim Đan, thứ có thể phát hiện ra cực kì có hạn."
"Tiền bối minh giám." Giang Hạo cung kính nói.
"Pha trà đi.” Hồng Vũ Diệp ngồi xuống bên cạnh bàn, nói.
Giang Hạo nghe vậy thì bắt đầu lựa chọn, định dùng một tiền năm trăm.
Chỉ là vừa mới lấy ra, hắn lập tức cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng.
Hắn yên lặng thu lá trà lại, lấy một tiền Thiên Thanh Hồng cuối cùng ra.
Không còn nữa.
Uống xong một tiền này sẽ không còn linh trà đắt đỏ nữa.
Không chỉ như thế, bản thân còn mua không nổi.
Trong lúc nhất thời, hắn hơi xúc động.
Đã lâu rồi hắn không có quẫn bách như thế.
Nhất là khi hắn còn thiếu Tiểu Li năm mươi vạn linh thạch.
Chẳng biết tại sao, bản thân lại chật vật như thế.
Nhớ lại trước đây, hắn có một đống linh trà dự bị.
Thời gian có thể khiến cho hắn chợt giàu trong một đêm, cũng có thể khiến hắn táng gia bại sản.
"Ngươi rất thích lau mấy thứ bẩn thỉu?" Hồng Vũ Diệp nhìn bảo vật trên mặt bàn, hỏi.
"Là nhiệm vụ." Giang Hạo giải thích:
"Nơi này là lầu phân biệt bảo vật, vãn bối là người phân biệt đầu tiên, đương nhiên phải lau xong rồi mới có thể ghi chép được.”.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cầm lấy thư tịch lật xem.
Phía trên đều là ghi chép bình thường.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, dù sao cũng không có bảo vật.
Một lát sau.
Nước trà được pha xong.
Giang Hạo rót cho đối phương một chén, sau đó cũng ngồi xuống uống trà.
"Bên ngoài nổi sương rồi." Giang Hạo đột nhiên nói.
"Các ngươi không phải đang điều tra sương mù hay sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Chủ yếu là muốn nhanh chóng bài ưu giải nạn giúp tiền bối." Giang Hạo đáp.
Thực ra hắn cũng có hai điểm tò mò đối với Mật Ngữ Thạch Bản. Có thể hỏi một vài thứ là tốt nhất, hỏi không ra cũng không sao.
Dù sao tiến độ chậm thì thời gian của mình sẽ càng dài.
Cứ từ từ là đủ.
Nếu như làm xong hết mọi thứ, cũng không biết sẽ như thế nào.
Hắn cũng không xác định được liệu Hồng Vũ Diệp có động thủ hay không.
Hiện nay bản thân hắn có ba viên hạt châu Thiên Cực, theo lý thuyết thì vì lý do an toàn đối phương sẽ không đến mức động thủ.
Nhưng lỡ như nàng có biện pháp áp chế thì sao?
Vẫn nên phải cẩn thận một chút.
Có lẽ sau khi thành tiên thì tình cảnh của bản thân sẽ tốt hơn nhiều, có thể có sức phản kháng, cũng không cần nhìn thời gian của bản thân dần bị giảm bớt.
Giống như chỉ cần không làm chút gì đó thì không bao lâu nữa sẽ chết đi.
Cảm giác như vậy không tốt.
Hai mươi mấy năm, đối với người tu luyện không hề dài.
Dù sao từ khi biết Hồng Vũ Diệp cho đến nay đã hai mươi lăm năm.
Nhớ lại tựa như hôm qua.
Trong hai mươi lăm năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, tu vi cũng mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là truy cầu của hắn chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ là muốn sống sót, dần dần biến cường.
"Ngươi định lúc nào thì đi vào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nhìn ngoài cửa sổ, lắc đầu nói:
"Vãn bối cũng không biết đối phương lúc nào xuất hiện, có lẽ chờ lúc sương cực kỳ dày đi. Hơn nữa, Thiên m Tông nhất định cũng sẽ có phản ứng, phải cẩn thận một chút."
Hồng Vũ Diệp uống trà, không tiếp tục hỏi nhiều.
Sau một hồi.
Trong phòng cũng bắt đầu xuất hiện sương mù.
Ánh mắt Giang Hạo bị trói buộc xung quanh gian phòng.
Không chỉ như thế, cảm giác đều không thể kéo dài quá xa.
"Xem ra sương mù này lớn hơn dự đoán rất nhiều."
Giang Hạo thoáng có chút kinh ngạc.
Lầu phân biệt chắc là đã bị bao phủ hoàn toàn.
Người bên ngoài cũng phát hiện, bắt đầu để cho người rút lui.
Chỉ là, không có người đến gõ cửa phòng hắn.
Có khả năng là bởi vì Hồng Vũ Diệp, cũng có khả năng không ai chú ý đến hắn.
Mặc kệ là vì cái gì, Giang Hạo đều cảm thấy không sao cả.
Chỉ là sương mù càng lúc càng lớn, người quặng mỏ cũng không thể thoát khỏi sương mù.
"Không gian giống như đều bị bóp méo, vị kia của Vạn Vật Chung Yên mạnh như vậy sao?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Là dó sương mù ." Hồng Vũ Diệp tiếp tục uống trà, nói:
"Dải sương này có khí tức kỳ lạ, có thể ảnh hưởng không gian."
"Vậy phải làm như thế nào mới tìm được người kia?" Giang Hạo hỏi.
Trong phòng đều là sương mù, căn bản không có phương hướng.
Muốn tìm được người trong sương mù như này, đúng là khó như lên trời.
Tìm không thấy vị kia thì làm sao để hù dọa đối phương?
"Nếu như Cổ Kim Thiên không nói sai thì những người này đều có một ít nhân quả liên quan tới hắn, có lẽ có thể sử dụng tên của Cổ Kim Thiên để tìm phương hướng." Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, nói.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ chén trà trong tay bọn họ và thân ảnh của bọn họ ra thì đã không còn thấy được vật gì khác.
Giang Hạo cảm thấy bất ngờ.
Ngay cả bàn ghế cũng không cách nào thấy được.
Nhưng lại có thể nhìn thấy Hồng Vũ Diệp một cách rõ ràng ở trong sương mù.
Giống như đối phương ở trong mắt mình vốn luôn rõ ràng như thế, không cách nào bị sương mù che đậy.
Thật sự là kỳ quái.
"Ngươi đang ngó chừng ta?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nghe vậy thì lập tức thu hồi ánh mắt: "Không dám, chỉ là có chút kỳ quái."
"Kỳ quái?" Hồng Vũ Diệp uống trà hỏi: "Cái gì kỳ quái?"
"Sương mù xuất hiện, không gian vặn vẹo, ngăn cách ngũ giác, theo lý thuyết thì dù là tiền bối cũng ở trong sương mù mới đúng. Nhưng không biết vì sao, tiền bối lại không bị sương mù bao trùm.” Giang Hạo mở miệng nói ra nghi vấn.
Nhưng mà, hắn cảm thấy đại khái là bởi vì đối phương có tu vi cao thâm.
Hồng Vũ Diệp rũ mắt, uống trà, không có lên tiếng.
Chắc là không có ý định giải thích vấn đề này.
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ chú ý đến việc phải làm thế nào để lợi dụng tên của Cổ Kim Thiên để tìm ra vị kia của Vạn Vật Chung Yên.
Sương mù dày như thế, chắc là cũng không xê xích gì nhiều.
"Ngươi nên tiến vào rồi." Giọng nói đột nhiên truyền tới.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, không đợi hắn quay đầu đã cảm nhận được một cỗ lực lượng bàng bạc to lớn.
Không đợi hắn chuẩn bị sẵn sàng, hắn đã bị cỗ khí tức này đánh bay ra ngoài.
Không cách nào phân rõ phương hướng.
Phịch một tiếng.
Chỉ trong hô hấp, hắn liền té ngã trên đất, xung quanh là sương mù vô tận, khiến cho người ta không phân rõ phương hướng.
Sau khi đứng dậy, Giang Hạo có chút chật vật.
Cho đến nay hắn đều không thể chống cự lực lượng của Hồng Vũ Diệp, chỉ hi vọng sau khi thành tiên có thể thay đổi hiện trạng.
Giang Hạo nhìn sương mù xung quanh, vươn tay ra, cái tên Cổ Kim Thiên bắt đầu lấp lóe.
Ngay sau đó danh tự bao trùm quanh hắn.
Sau đó, hắn như cảm giác được cái gì, nhìn về phía sau.
Nơi đó giống như có một vệt ánh sáng đang nhắc nhở hắn.
Giang Hạo cũng không vội vã đi qua, mà là thử câu thông với Càn Khôn Tử Hoàn. Sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn mới cất bước hướng về phía trước.
Hắn vận chuyển Vô Danh Bí Tịch, có thể cảm giác được quặng mỏ, lại phảng phất như nhìn thấy thông đạo vặn vẹo.
May mà không có khí tức của những người khác, nếu không liền nguy hiểm.
Lần này đi vào, chỉ có một biện pháp để hù dọa đối phương.
Đó chính là dùng tên của Cổ Kim Thiên.
Hắn không thèm để ý đến việc có thể thành công hay không.
Thử là đủ.
---
Cùng lúc đó.
Bạch Chỉ phát hiện quặng mỏ bị sương mù bao trùm, sương mù này có chút tương tự với Hải Vụ Động.
Đều là ngăn cách cảm giác.
Tùy tiện đi vào nhất định không ổn, cần cẩn thận một chút.
Mặt khác, nàng đã đoán được người ở bên trong là ai.
Muốn bắt được cực kì khó khăn.
Cần làm chuẩn bị tốt cho mọi tình huống.
Sau đó, nàng lấy bí pháp tìm kiếm thành viên của Đại Thiên Thần Tông ra.
Nhưng mà có một vấn đề.
Có thể hốt gọn một mẻ thì còn tốt, một khi để thoát đi thì nguy hiểm sẽ cực kỳ to lớn.
Bởi vì bí mật Thiên m Tông có thể đảo ngược tìm ra Đại Thiên Thần Tông sẽ bại lộ.
Cần cẩn thận.
"Bố trí kỹ càng trước đã." Bạch Chỉ hạ lệnh.
Mặc kệ cuối cùng có động thủ hay không thì đều phải chuẩn bị kỹ càng.
Chuyện cụ thể cứ chờ đến lúc cuối rồi hạ quyết định là đủ.
---
Cùng lúc đó.
Nam tử trung niên canh giữ ở phía ngoài nhìn về phía Thiên m Tông, cảm thấy rung động: "Sương mù Tử Sát trong truyền thuyết? Ảnh hưởng hải ngoại? Vạn Vật Chung Yên?"
Theo như hắn biết, sương mù Tử Sát từng có liên quan tới Vạn Vật Chung Yên.
Nhưng hắn cũng không biết tình huống cụ thể.
Càng không nghĩ tới Thiên m Tông thế mà lại đột nhiên xuất hiện sương mù bực này.
"Xem ra cần phải vào xem.” Nam tử trung niên đứng dậy rồi đi vào bên trong.
Hạo Thiên Kính nơi tay, ảnh hưởng của sương mù đối với hắn cũng không có lớn như vậy.
Cộng với tu vi của hắn, chuyến này cực kì thong dong.
Hắn cũng muốn xem xem, là người nào của Vạn Vật Chung Yên.
---
Trong sương mù, Hồ Nguyệt Tiên một mực đi về phía trước.
Mà người bên cạnh nàng thì đang không ngừng thu lấy sương mù.
Chủ yếu là thu thập thần niệm bên trong sương mù.
Thần niệm tinh thần của vị kia cực kì đặc thù, rất là quan trọng đối với kế hoạch tiếp theo của bọn hắn.
Chỉ là càng đến gần, sương mù càng nồng đậm, thậm chí còn xuất hiện lực cản.
Mà lúc này Vệ Viêm Hoa đột nhiên mở miệng: "Khi còn nhỏ ta không thể nào hiểu được Vạn Vật Chung Yên."
Giọng nói đột nhiên này khiến cho tất cả mọi người chấn động.
Người kia cũng đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói: "Ta vừa mới mở miệng sao?"
Hồ Nguyệt Tiên chau mày nói:
"Có cảm giác gì?"
"Không có cảm giác gì.” Vệ Viêm Hoa lập tức trả lời.
Hồ Nguyệt Tiên chưa từng hỏi nhiều, lập tức nói: "Lui lại.”
"Vâng."
Người kia không dám có chút chần chờ, lập tức lui lại.
Những người khác hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là vị kia của Vạn Vật Chung Yên, tinh thần có thể đồng bộ với bọn hắn bất cứ lúc nào, ô nhiễm ý thức của bọn hắn.
Điểm đáng sợ nhất của thủ đoạn này chính là khó lòng phòng bị.
"Có bất kỳ hành động không bình thường nào thì phải lập tức lên tiếng." Hồ Nguyệt Tiên nhắc nhở.
Bọn hắn không thể nhìn thấu sương mù, nhưng mà có thể mượn dùng Tinh Thần Chi Pháp của Đại Thiên Thần Tông để miễn cưỡng giao lưu, và biết được phương vị xung quanh. Một khi rời xa thì sẽ không thể cảm giác được đối phương.
Giống như Vệ Viêm Hoa hiện tại. Thoát khỏi đội ngũ, bọn hắn lại không cách nào nhìn thấy.
Cần chờ đợi sương mù tán đi.
Chỉ là càng hướng về phía trước, trong đội ngũ luôn có một chút âm thanh truyền ra.
"Người trên đời này quá đắng."
"Ta từng hỏi thăm người ở trên cao, liệu có thiên hạ thái bình hay không."
"Người trong ma đạo bo bo giữ mình, không hỏi người khác."
"Người trong tiên đạo, chỉ có nhiệt huyết, không nhìn khó khăn của vạn dân."
"Thiên hạ chỉ có hai loại người, một loại tên là tội nhân, một loại là người ở trong khó khăn bi."
"Ta muốn thiên hạ chỉ có một loại người."
"Ta bắt đầu lý giải Vạn Vật Chung Yên. Cường giả không cần ta thương hại. Ta sẽ xua tan tất cả khó khăn cho kẻ yếu."
Từng câu nói vang lên, trong đội ngũ của Đại Thiên Thần Tông chỉ còn lại một mình Hồ Nguyệt Tiên.
Nếu như không phải do nàng mở ra nơi này, có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ bị ảnh hưởng.
May mà nàng biết vị trí, cũng không có bị ô nhiễm tinh thần.
Nghe xong những lời kia, nàng không dám suy nghĩ nhiều, sợ lâm vào trong đó.
Vị kia của Vạn Vật Chung Yên cường đại hơn dự đoán của nàng nhiều. Hơn nữa, cũng càng nguy hiểm.
Hiện tại, nàng không dám có chút chủ quan, chậm chạp đi đến bên trong.
---
"Nơi này lại có thực chất?"
Giang Hạo đụng vào sương mù trước mặt, cảm giác rung động.
Sương mù này như là nước, ngăn cản hắn tiến lên.
Càng hướng về bên trong, lực cản sẽ càng mạnh.
Giống như đang cứng rắn chen vào một nơi nào đó.
Hắn đi trên đoạn đường này có vẻ gian nan.
May mà không có gặp được bất kỳ kẻ nào, cũng không có đồ vật kỳ quái xuất hiện.
Nếu không bản thân chưa chắc đã có thể tiếp tục hướng về phía trước.
Hắn rất cẩn thận, cẩn thận xung quanh, cũng cẩn thận hạt châu Thiên Cực trên người.
Những vật này không thể bị lộ ra.
Nếu không thì chính là tự chui đầu vào lưới.
Một lát sau.
Giang Hạo cảm giác lực cản càng thêm lớn.
Hắn duỗi tay về phía trước, đột nhiên đụng phải cái gì, lại vô thức thu hồi.
Cẩn thận cảm giác, làkết giới.
Hắn lại đưa tay ra thử.
"Có thể đi vào, cũng không biết tình huống bên trong sẽ như thế nào.
Giang Hạo hơi chần chờ. Sau đó, hắn liền biến thành một thợ mỏ đào quáng. Cái tên Cổ Kim Thiên dần dần bao trùm lên, sau đó hắn mới dùng sức chen vào kết giới.
Bịch!
Như là rơi vào trong nước.
Sau khi tiến vào, ánh sáng sáng tỏ soi tới.
Nơi này vẫn là khu vực sương mù trống trải.
Chỉ là phía trước có một quang ảnh.
Là có người tản ra ánh sáng.
Giang Hạo cúi đầu nhìn bản thân một chút, cũng đang phát ra ánh sáng.
Hắn cẩn thận cảm giác, tất cả có ba ánh sáng chiếu sáng.
Bên trái một cái, bên phải một cái. Vị trí trung tâm cũng có một cái.
Đó là ánh sáng sáng nhất.
"Bên trái và bên phải giống như ta?"
Trong lòng Giang Hạo có ý nghĩ, lập tức đề cao cảnh giác.
Hắn nhìn lướt qua, phát hiện không cách nào nhìn thấu.
Như thế hắn mới yên tâm hơn một chút.
Nhìn không thấu liền coi như an toàn.
“Đúng là ngoài ý muốn, lại có nhiều người có thể đi vào như vậy." Giữa trung tâm truyền đến âm thanh, có vẻ trầm thấp, không thể cảm nhận được tâm tình của hắn.
"Vạn Vật Chung Yên đúng là cao minh, phương pháp ô nhiễm tinh thần đúng là không thể tưởng tượng nổi." Một giọng nữ vang lên.
"Ngươi là thành viên Vạn Vật Chung Yên?" Bên trái là giọng của một người đàn ông.
Giang Hạo đang suy đoán nam tử này là ai.
Nữ tử chắc là Hồ Nguyệt Tiên.
Nam tử thì không có đầu mối.
Nhưng mà, nơi này có ô nhiễm tinh thần?
Hắn chưa từng phát hiện ra, chắc là di Cổ Kim Thiên.
"Các ngươi tới nơi này ít nhiều đều có chút mục đích, hoặc là tò mò về bản thân ta, hoặc là tò mò về Vạn Vật Chung Yên. Tương tự, cũng muốn dựa dẫm vào ta để đạt được một vài thứ. Ta muốn hỏi mấy người các ngươi vấn đề."
Thân ảnh ở vị trí trung tâm đảo mắt qua tất cả mọi người:
"Sau đó, nếu như ngươi muốn biết cái gì, hoặc là muốn lấy được cái gì, ta đều hoàn thành giúp các ngươi.”
"Ngươi có lòng tốt như vậy?" Một giọng nam truyền đến.
Thân ảnh ở vị trí trung tâm mỉm cười nói: "Không có cái gì mà lòng tốt cả, với ta mà nói thì đều như thế."
"Xem ra là nhân vật quan trọng nhất của Vạn Vật Chung Yên năm đó, danh xưng Vạn Vật Chung." Giọng nói nam mang theo một chút cảm khái.
Thân ảnh ở vị trí trung tâm cực kì kinh ngạc:
"Đạo hữu rõ ràng biết được."
"Sao có thể không biết được chứ? Năm đó thiên kiêu của Hạo Thiên Tông từng hiểu ra đại đạo tại Nam Bộ, được vinh dự trèo lên tồn tại tuyệt đỉnh.” Nam tử kia lại cảm thán một tiếng.
Vạn Vật Chung nhìn người kia, lại cười nói: "Cũng đúng, ngươi mang theo Hạo Thiên Kính, chắc cũng là một người đức cao vọng trọng tại Hạo Thiên Tông. Hạo Thiên Tông còn tốt chứ?"
"Rất tốt, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, người có được thiên phú tầng tầng lớp lớp. Có người sánh vai ngươi, có người sẽ vượt qua ngươi. Chỉ là không có người nào giống như ngươi, gia nhập Vạn Vật Chung Yên." Nam nhân chậm rãi mở miệng.
"Bọn hắn còn không hiểu Vạn Vật Chung Yên, không gia nhập là bình thường, cừu thị cũng là bình thường." Vạn Vật Chung mở miệng cười nói.
Hắn cũng không thèm để ý đến ý kiến của những người khác về Vạn Vật Chung Yên.
"Tại sao?" Nam nhân hỏi.
Hắn rất muốn biết vấn đề này.
"Tại sao ư?" Vạn Vật Chung ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, nói:
"Ta thuở nhỏ tiến vào Hạo Thiên Tông, từng thấy Vạn Vật Chung Yên giết người. Thời điểm đó ta cũng căm hận Vạn Vật Chung Yên. Sau đó ta trưởng thành, thấy được thế tục ức hiếp, vạn dân khó khăn, trong mắt đã dần chết lặng. Không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có tuyệt vọng vô tận. Những người kia chưa từng xem bọn họ là con người, tùy ý lăng nhục. Mà ta thân là đệ tử Tiên gia, vì danh tự Tiên gia nên không tiện trực tiếp động thủ. Ta gửi hi vọng vào thế tục sẽ có người xử lý. Nhưng ba mươi năm sau, người bị lấn ép đổi thành một nhóm khác, còn đám người ức hiếp kia vẫn tiêu diêu tự tại. Ta giống như thấy rõ được một số chuyện. Khi đó ta nhớ tới Vạn Vật Chung Yên, trong lúc nhất thời có chút lý giải hành vi của bọn hắn. Thế giới này còn lâu mới tốt đẹp như ta nghĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận