Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1501: Nữ Ma Đẩu: Ta Đế Ngươi Lĩn... Ỉ

Chương 1501: Nữ Ma Đẩu: Ta Đế Ngươi Lĩn... ỈChương 1501: Nữ Ma Đẩu: Ta Đế Ngươi Lĩn... Ỉ
 
 "Đi Nam Bộ làm gì?"
 
 Trong sân Thiên Hạ Lâu.
 
 Đào tiên sinh pha trà, Hoàng Kiến Tuyết bên cạnh uống rượu, Xích Long bưng chén trà.
 
 Không phải thưởng trà chính là phẩm rượu, mây người nhìn giông như là đang tu thân dưỡng tính. Lúc này Đường Nhã đứng ở bên trái, một mặt không hiều.
 
 Nàng tại hải ngoại vẫn luôn đi theo Đào tiên sinh, dù có ra ngoài thì cũng là cùng đi Tây Bộ hoặc là địa phương khác. Mà lần này, thể mà - lại để nàng một thân một mình tiền về Nam Bộ.
 
 Xích Long cũng tò mò hỏi: "Đi Nam Bộ có chô tốt gì sao?"
 
 Đào tiên sinh cười nói: "Nghe nói Thiên Đạo Trúc Cơ sắp thành tiên tại Nam Bộ."
 
 Nghe vậy, đám người Xích Long có chút kinh ngạc: "Vậy xác thực phải đi Nam Bộ một chuyền."
 
 Nói xong, Xích Long nhìn về phía Đường Nhã:
 
 "Chuyến này có chút xa, linh thạch để đó cũng không làm gì, không băng cho ta mượn, thể nào?"
 
 "Ta sắp đi xa nhà, không phải nên là tiến bổi cho ta chút linh thạch sao?" Đường Nhã tò mò hỏi.
 
 ' Có lý."
 
 Xích Long chân thành nói: "Đào tiên sinh hẵn là sẽ chuẩn bị cho ngươi không ít linh thạch, xài không hêt có thể cho ta mượn." Đường Nhã lắc đầu từ chối: "Không mượn, cho mượn liền không thể thu lại được. "
 
 "Đây là ai nói?" Xích Long khinh bỉ nói: "Ta đường đường là cường giả Long tộc chăng lẽ còn tham linh thạch của một tiểu bổi như ngươi?" Đường Nhã nhìn đối phương, chân thành nói: "Vậy trả ta năm ngàn linh thạch trước đó đi."
 
 Xích Long ho khan hai tiếng, nói: "Vừa nhìn liền biêt không hiểu chuyện, ta chính là cường giả Long tộc, thông hiểu quá khứ, hiện tại và tương lai, ngươi cảm thầy linh thạch quan trọng hay là cơ duyên quan trọng?"
 
 "Cơ duyên." Đường Nhã đương nhiên rõ ràng, sau đó nàng lại nói: "Nhưng tiền bổi nói là sẽ trả linh thạch."
 
 Xích Long lắc đầu thở dài: "Vừa nhìn liền biết là tiểu bối không được người ta thích. "
 
 "Không có việc gì, ta thích là được." Hoàng Kiên Tuyết nói. "Ngươi không phải người, linh thạch của tiểu hài mà cũng lừa gạt." Xích Long khinh bỉ nói.
 
 "Ít nhất thì ta không dùng hết." Hoàng Kiển Tuyềết đắc ý nói.
 
 Bọn hắn đều muốn lừa gạt linh thạch từ chỗ Đường Nhã. Làm sao mà Đường Nhã thủ được, không cho cơ hội.
 
 Có thể lừa gạt được linh thạch, đúng là chuyện có chút vui vẻ. Mặc dù linh thạch không nhiều, nhưng mà có thành tựu.
 
 Bọn hắn tu vi như vậy, chỉ cần mở miệng mượn linh thạch, có mây người không cho mượn chứ? Ai dám đến đòi linh thạch? Không có.
 
 Cũng chỉ có mấy người đầu óc thẳng như này là dám mở miệng muồn. Nhưng mà nàng cũng không ngồc, biết là không thể đòi lại được, cho nên thủ càng nghiêm cẩn.
 
 Như này thì càng muốn mượn. "Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên, xác suãt lớn sẽ xuât hiện tiên lộ, mượn nhờ tiên lộ có thể một đường thành tiên, là cơ duyên mà vô số người tha thiêt ước mơ." Đào tiên sinh vừa cười vừa nói.
 
 Ngừng một lúc, hắn lại nói: "Để ngươi đi một mình đương nhiên là không ổn thỏa, Chu Thâm sẽ đi cùng ngươi. Mặt khác, lúc đi cần gặp một người trước. Nếu như chỉ là thân tín bình thường, ta sẽ không để các ngươi đi gặp. Cho nên, các ngươi chỉ có thể gặp người này, - những người khác không thể biết được tổn tại của hắn."
 
 "Là người như nào?" Chu Thâm hỏi. "Không nên hỏi nhiều, ở cái chỗ kia chỉ cần đạt được thể lực sau lưng người kia tán thành thì bình thường sẽ rất an toàn. Dù là gặp nguy hiểm, ta cũng có thể mời một sô người xuất thủ. Điều kiện tiên quyết không gây phải người bên kia." Đào tiên sinh nghiêm túc nói. "Người của Thiên m Tông?" Hoàng Kiến Tuyết hỏi.
 
 Đào tiên sinh gật đầu. Hắn cũng không có kiêng kị hai người trước mát.
 
 "Thiên m Tông xác thực phải cẩn thận, ta đều có thể loáng thoáng cảm nhận được bên kia không bình thường. Chỉ có hai người bọn họ đi qua, hơi không cẩn thận liền không còn." Hoàng Kiên Tuyết nói xong liền lấy ra một chiếc vảy rồng, đưa cho Đường Nhã: "Cầm, nếu như có nguy hiểm thì kích hoạt nó, có thể mang theo các ngươi xuyên qua không gian. Mặc dù không trồn tới được hải ngoại, nhưng có thể đến gần ta, đến lúc đó ta cũng có cơ hội đi qua."
 
 "Chỗ ta cũng có thứ tốt." Xích Long nhìn về phía Đường Nhã, nói:
 
 "Một vạn linh thạch, ta sẽ bán. " "Tiền bối có bảo vật?" Đường Nhã có chút khó có thể tin nổi.
 
 "Không có." Xích Long lắc đầu, thần bí nói: "Nhưng ta có nhân mạch, đền lúc đó nều ngươi gặp nguy hiểm thì chỉ cần lớn tiếng hô ngươi là thị nữ của ta, cầu huynh trưởng ta cứu mạng. Chỉ cần huynh trưởng ta nghe được, ngươi có thể đi ngang Nam Bộ."
 
 Thật sự hữu hiệu?" Đường Nhã có chút không dám tin.
 
 "Có xác suất hữu hiệu." Xích Long nói: "Nhưng mà xác suất này cũng rất đáng tiền, cho nên cho ta mượn một vạn đi, sau này ta kiểm được linh thạch thì nhất định sẽ trả cho ngươi."
 
 "Tiền bối cũng có thể kiếm linh thạch sao?" Đường Nhã lại không dám tin.
 
 "Ta không kiếm linh thạch thì làm sao cứu tế được những tiên tử kia? Chăng lẽ toàn bộ đếu nhờ Đào tiên sinh mời khách sao?'"' Xích Long khinh thường nói.
 
 "Cũng đúng, ta nghe Đào tiên sinh nói nhiều khi đu là tiến bôi tự mình đi." Đường Nhã có chút tin tưởng.
 
 Đường Nhã đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói:
 
 "Nếu Xích Long tiền bối đã có huynh trưởng, vì sao lại không đi Nam Bộ tìm tiến bồi huynh trưởng mượn tiền?"
 
 Đối với vấn để này, Xích Long nhún vai cười nói: "Đương nhiên là bởi vì gia tỷ sắp tới. Vài thập niên trước, ta đã biết tỷ tỷ chưa từng gặp mặt kia của ta sắp đến hải ngoại. Ta hiện tại đang chuẩn bị nghênh đón _ nàng, đương nhiên là không thể rời đi."
 
 Câu nói này vừa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
 
 Xích Long luôn nói mình có huynh trưởng, bọn hắn ít nhiều đều biết. Nhưng mà có tỷ tỷ từ lúc nào thể? "Tỷ tỷ ngươi là ai? Cũng là thiên kiêu chỉ tử?" Hoàng Kiển Tuyết lập tức hỏi.
 
 "Dĩ nhiên không phải, nàng là Long Nữ cái thể của Long tộc, là người hoàn mỹ nhất giữa thiên địa, quét ngang vạn cổ, bê nghê thiên hạ. " Xích Long nói với vẻ mặt ước mơ: "Chắc cũng là phú giáp một phương."
 
 "Là rồng?" Hoàng Kiến Tuyết ngoài ý muốn nói: "Lam Long?"
 
 "Ta không biết nàng là rồng màu gì, nhưng nàng không giồng với chúng ta, không phải là một vị bên trong đó." Xích Long nói.
 
 Đào tiên sinh cũng không để ý, mà chỉ nói: "Có cần ta làm gì không?" "Hắn là không cần, chờ đến lúc, ta tự nhiên sẽ phát hiện được nàng, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi đón." Xích Long cười nói.
 
 Đào tiên sinh gật đầu, cũng không nhiều lời nữa. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Đường Nhã, nói:
 
 "Các ngươi ngày mai sẽ xuất phát, tới chô kia trước, sau đó mang một ít đổ qua, bái phỏng cũng nên đưa ít đổ. Nhớ kỹ, tuyệt đổi không nên gây chuyện. Lần này người Minh Nguyệt Tông cũng sẽ đi qua, tin tức cũng không thể để lộ ra ngoài. "
 
 Chu Thâm và Đường Nhã gật đầu. Chuẩn bị thỏa đáng.
 
 Buổi trưa hôm đó, hai người cùng nhau rời khỏi Thiên Hạ Lâu.
 
 Đào tiên sinh có chút cảm khái, hai người này không ở đây, hắn không có cách nào làm được rât nhiều chuyện. Dù sao cũng không có người nào tin cậy hơn hai người Chu Thâm cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận