Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1161: Tiếu Tam Sinh Bắt Đầu Giết Người

Chương 1161: Tiếu Tam Sinh Bắt Đầu Giết Người
Thiên Âm Tông.
Đoạn Tình Nhai.
Khương Triều Tông đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có chút không hiểu.
Hắn nhìn thấy được thần vật phát sáng kia, nhưng lại không nhìn thấu được là cái gì, cũng không thể xác định ánh sáng đại biểu cho cái gì.
Khi bản thể đi tới thì đã không kịp, nếu không thì đã có thể nhìn trộm một chút.
Nhưng mà có thể xác định một chuyện, Thiên m Tông có chí bảo.
Cái kính kia không tầm thường.
Sau khi đại thế mở ra, bọn hắn sẽ đánh vào Thiên m Tông, đạt được bảo vật bên trong.
Đương nhiên, Thiên m Tông đắc tội không ít người, lúc đại thế đến, rất nhiều cường giả vốn không cách nào đi ra đều sẽ xuất thủ.
Thiên m Tông bị chia cắt là chuyện tất nhiên.
Chỉ là Thiên Thánh Giáo cũng sẽ đến.
Đương nhiên, thứ mà bọn hắn muốn cũng không nhiều.
Tấm kính kia và diệt môn.
Mặc kệ trước đó Thiên m Tông dùng biện pháp gì để phá vỡ bình chướng tinh thần, sau khi đại thế mở ra đều chính là lúc bọn hắn phải chết.
Đây là mối thù khó mà hóa giải.
Lúc Khương Triều Tông đang suy nghĩ thì đột nhiên có một quả táo trắng rơi xuống trước mặt hắn.
"Ăn không?" Giọng nói ôn hòa vang lên.
Khương Triều Tông sững sờ, vô thức lui lại, lúc này mới thấy rõ người tới.
Thư sinh ôn tồn lễ độ, cầm quạt xếp trong tay, trong đôi mắt mang theo một tia ngạo mạn.
"Mời tiên tử ăn chút quả, vì sao như thế?" Giang Hạo cười hỏi.
Hắn ăn quả, vẻ mặt tùy ý.
"Sư huynh nói cái gì vậy?" Khương Triều Tông hỏi.
"Nghe nói ngươi muốn giết ta, ta không muốn sống, muốn đi qua nhìn xem ngươi có thể giết ta hay không. Không biết có thể không?" Giang Hạo chân thành hỏi.
Khương Triều Tông nghe vậy thì cau mày.
"Như vậy đi, ta giết người của ngươi trước một chút, sau đó ngươi tới giết ta, như thế nào?" Giang Hạo cười hỏi.
"Ta không rõ sư huynh đang nói cái gì." Khương Triều Tông đáp.
Giang Hạo không thèm để ý, mà là vung đao trong tay lên.
Sau đó đao rơi xuống mi tâm Khương Triều Tông.
Đao cũng không chạm đến đối phương, nhưng mà đao ý như là phong bạo vô tận quấn vào trong thân thể Khương Triều Tông.
Răng rắc!
Trong khoảnh khắc nghiền nát ấn ký của Hồ Nguyệt Tiên.
Sau đó, Khương Triều Tông ngã xuống, Giang Hạo quay đầu nhìn về phía chân trời, nhếch miệng lên: "Không biết các ngươi đã trốn xong chưa."
Giang Hạo cười lớn một tiếng rồi biến mất tại nguyên chỗ.
Trong một tòa thành trì tu luyện.
Trong quán trọ người đến người đi, thư sinh áo trắng đứng ở phía trước, nhìn vào bên trong.
Đây là quán trọ mới mở ra trong những năm gần đây, chuyên phục vụ cho người tu hành.
Nghe nói giá cả ưu đãi, trận pháp cao minh.
Được các tu sĩ yêu thích.
Giang Hạo không khỏi cảm khái, Đại Thiên Thần Tông đúng là chịu chi.
Hắn trực tiếp đi vào đại sảnh, đứng ở trước mặt chưởng quỹ.
"Khách quan muốn thuê phòng?" Nam tử trung niên hỏi.
"Quản sự của các ngươi có ở đây không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Đạo hữu là?" Nam tử trung niên có chút chần chờ.
Giang Hạo mỉm cười, sau đó áp lực vô hình đè ép đối phương.
Sau một lát, biết được quản sự ở trong phòng chữ Thiên.
Giang Hạo thu uy áp lại, đi về căn phòng chữ Thiên số 6.
Hắn đứng ở trước gian phòng, dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ cửa.
Thùng thùng!
"Người nào đó?" Giọng nói trầm thấp truyền ra.
"Có chuyện quan trọng tìm quản sự." Giang Hạo trả lời.
"Chờ ta ở bên ngoài." Giọng nói trầm thấp có vẻ tức giận.
Giang Hạo nhún vai, chợt nhẹ nhàng đẩy cửa một cái.
Răng rắc!
Cánh cửa trải rộng vết rách, cuối cùng ầm vang vỡ vụn.
Giang Hạo cứ như vậy cất bước đi vào.
Vừa mới hướng vào trong, chỉ thấy một nam một nữ ở trên giường.
Ngạch…
"Thật xin lỗi."
Giang Hạo mang theo ý xin lỗi nói: "Hay là các ngươi mặc quần áo tử tế trước đã?"
"Giết ngươi còn cần mặc quần áo?" Lúc này, tráng hán trên giường tức giận, trực tiếp xông về phía Giang Hạo.
Soạt!
Giang Hạo mở quạt xếp ra, lực lượng vô hình như là sóng lớn phun trào, đánh người lui ra ngoài.
Ầm!
Đối phương đụng vào trên đầu giường, có chút mờ mịt.
"Mặc quần áo là vì cho ngươi chết có chút mặt mũi." Giang Hạo có ý tốt nhắc nhở.
"Ngươi là ai?" Tráng hán trung niên nhìn Giang Hạo với vẻ mặt khiếp sợ.
"Đến hỏi ngươi một vài vấn đề." Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
"Ngươi cũng biết là ai đứng sau lưng chúng ta, ngươi lại dám động thủ?" Tráng hán chất vấn.
"Thiên Môn Tông?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi biết sao?"
"Đại Thiên Thần Tông cao minh như vậy, có thể hợp tác với Thiên Môn Tông cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bây giờ có thể nói cho ta biết, Hồ Nguyệt Tiên và Phong Hoa đạo nhân ở đâu không?"
"Nếu như ngươi đã biết thì ngươi cũng phải rõ đắc tội chúng ta sẽ không có kết cục tốt."
"Vậy sao?" Giang Hạo bước ra một bước, đi tới trước mặt tráng hán.
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ, rơi vào trên cổ đối phương.
"Ngươi giết chết được ta sao?" Tráng hán cười lạnh.
"Bản thể của ngươi là tiểu nhị ở phía dưới?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Nghe vậy, đối phương kinh hãi.
Nhưng mà đao đã xung lên.
Đao lên đao xuống.
Tráng hán đầu người tách rời.
Sau đó, Giang Hạo một đao trảm vào trong hư không.
Phốc!
Một tiểu nhị đang chạy ra khỏi quán trọ trực tiếp bị chém ngang lưng.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía quán trọ, làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại có thể cách không giết hắn.
Giang Hạo nhìn nữ tử núp ở trên góc giường, chưa từng để ý tới, quay người đi tới đại sảnh tầng một. Lực lượng của hắn đảo qua, tất cả đồ vật liên quan tới Đại Thiên Thần Tông đều bị phá hư.
Như thế, hắn mới nói với nam tử trung niên ở phía sau quầy hàng: "Đóng cửa đi."
Nam tử trung niên cảm nhận được sự đáng sợ của Giang Hạo lập tức hoảng sợ gật đầu.
Giang Hạo cười ôn hòa, đi ra khỏi quán trọ.
Đứng dưới ánh mặt trời, hắn đã nghĩ kỹ đến dự định phía sau.
Lần này, hắn muốn để Đại Thiên Thần Tông biết được quyết tâm của Tiếu Tam Sinh, cũng muốn san bằng bố trí của Đại Thiên Thần Tông tại Nam Bộ.
Phong Hoa đạo nhân không chết thì loại chuyện này sẽ không dừng lại.
"Ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào."
Thời gian sau đó, mỗi ngày đều có một số cửa hàng bị Tiếu Tam Sinh chiếu cố, luôn có người chết đi, cũng có người kêu gào.
Nhưng mà mỗi một người đều là hoảng sợ chết đi, bởi vì bản thể của bọn họ không chỗ che thân.
Từng sản nghiệp lần lượt đóng cửa, từng người chết đi, người của Đại Thiên Thần Tông đã ngửi được mùi vị không giống bình thường.
Có không ít người tạm đóng cửa hàng, muốn chờ đợi phong bạo đi qua.
Nhưng mà phong bạo luôn tới đúng hẹn, đóng cửa hay không cũng đều bị phong bạo quét qua.
Cửa hàng đóng cửa, người quản lý chết đi.
Bảy ngày ngắn ngủi, đã có lượng lớn sản nghiệp đóng cửa.
Có một số người bắt đầu bán lại cửa hàng, sau đó bắt đầu tránh né.
Nhưng mà bước chân của Tiếu Tam Sinh cũng có không dừng lại.
Hắn đi tới Huyền Thiên Tông ở gần nhất, đi bộ tiến vào tông môn, tìm được một vị đệ tử nội môn, là một vị tiên tử.
Lúc thấy được nàng, sau khi Giang Hạo xác nhận thân phận và trạng thái của đối phương liền chém xuống một đao.
Bên trong Huyền Thiên Tông, hắn xuất hiện tại mười sáu nơi, chém giết mười sáu người.
Một người trong đó là chấp sự ngoại môn tu vi Phản Hư.
Làm xong những chuyện này, hắn quay người rời đi, nhưng mà lại bị phát hiện.
"Người nào?" Nam tử trung niên gầm thét.
Giang Hạo quay đầu nhìn đối phương một chút, chợt mở quạt xếp ra, bốn chữ thiên hạ vô song hiện ra rõ ràng: "Thiên hạ vô song, Tiếu Tam Sinh."
Sau đó, hắn biến mất không còn tăm tích.
Nam tử trung niên kinh hãi, Tiếu Tam Sinh?
Sau đó, tông môn các nơi xuất hiện tiếng cảnh báo.
Có người giết người.
Đám người xác định rõ ràng mới phát hiện tất cả mọi người đều bị một đao chém giết.
"Tiếu Tam Sinh…"
Rất nhanh tất cả mọi người đều biết Tiếu Tam Sinh đánh tới.
Sau đó, bọn hắn biết được càng nhiều tin tức hơn, không chỉ là Huyền Thiên Tông mà các thành trấn và tông môn xung quanh đều truyền đến tin tức Tiếu Tam Sinh giết người.
Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.
"Tiếu Tam Sinh đây là muốn làm cái gì? Hắn muốn giết bao nhiêu người mới đủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận