Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1233: Tiền Bối, Ta Đi Cả Chặng Đường Rồi Nên Mệt Mỏi 1

Chương 1233: Tiền Bối, Ta Đi Cả Chặng Đường Rồi Nên Mệt Mỏi 1
Trong viện thoang thoảng mùi hương từ cỏ cây, gió nhẹ quét qua.
Tiên sinh trung niên nằm ở trên xích đu, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay. Ánh sáng rơi xuống ở trên người hắn, dáng vẻ nhẹ nhõm lộ ra sự tự tin.
Phí trên Tiên cũng tốt, phía dưới Tiên cũng được. Chỉ cần trong lòng có chính nghĩa, người bị đạo lý ép buộc, đều sẽ không có biện pháp nào bắt hắn "Gò bó theo khuôn phép ".
Kẻ yếu thật đáng buồn, nhưng mà gặp phải cường gỉa có nguyên tắc thì có đôi khi người thật đáng buồn lại chính là cường giả.
Bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh. Đây là một vị tiên nhân, nhưng mà hắn lại không thèm để ý chút nào, cảm thấy mình chắc chắn ăn được đối phương. Hiện tại chỉ chờ người này đưa ra đầy đủ chỗ tốt. Nhất là khi hắn thật sự làm như vậy.
Chỉ là, sau khi đối phương nói ra một câu kia, tiên sinh phẩm trà liền nhíu mày.
Lưu Xuyên Hồ?
Hắn ổn định tâm tình, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt, lặp lại một câu: "Lưu Xuyên Hồ?"
"Đúng vậy, Lưu Xuyên Hồ." Giang Hạo mỉm cười, nói một cách nghiêm túc: "Người này thật sự không đơn giản, không biết tiền bối đã nghe nói qua hay chưa?"
"Sao hắn lại không đơn giản?" Tiên sinh phẩm trà mở miệng hỏi.
Lúc hỏi ra câu hỏi này, mặc dù tiên sinh phẩm trà vẫn duy trì dáng vẻ như lúc trước, thế nhưng vẻ mặt sớm đã không còn sự hài lòng và tự tin giống như trước đó nữa.
"Tiền bối có biết đối phương là người phương nào không?" Giang Hạo cũng không nóng nảy.
"Người nào?" Tiên sinh phẩm trà hứng thú hỏi.
"Người Vạn Vật Chung Yên, hơn nữa còn là một người phản bội chạy trốn. Người này thậm chí còn bị Minh Nguyệt Tông truy nã, nhưng lại không cách nào biết được tung tích của người kia, đúng là có chút bản lĩnh." Giang Hạo cảm thấy có chút bội phục.
Nghe vậy, tiên sinh phẩm trà lập tức mỉm cười, dường như xác định đối phương chỉ là biết được việc này, cũng không cần quá để ý. Cuối cùng, hắn lại hỏi: "Như vậy người này như thế nào?"
"Mấu chốt ở ngay chỗ này."Giang Hạo mở quạt xếp ra, ôn hòa nói: "Trên người người này có một món bảo vật, vì thế hắn e ngại Vạn Vật Chung Yên, rất sợ bọn hắn biết được vị trí."
"Bảo vật gì?" Tiên sinh phẩm trà lập tức nói.
"Cổ Lão Chi Thạch." Giang Hạo đáp.
"Tảng đá kia có tác dụng gì?" Đối phương hỏi.
"Không biết, nhưng mà thứ Vạn Vật Chung Yên muốn chắc hẳn không phải là vật bình thường." Giang Hạo nói.
"Xem ra đúng là bảo vật rồi." Tiên sinh phẩm trà bày ra vẻ mặt đáng tiếng:
"Nhưng mà đáng tiếc ta không có chút hứng thú gì đối với vật này, cái giá mà ngươi đưa ra hoàn toàn không có tác dụng."
Giang Hạo cười ha ha: "Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối cũng không có nói dùng Cổ Lão Chi Thạch làm đồ trao đổi."
"Vậy là cái gì?"
"Tiền bối cảm thấy Lưu Xuyên Hồ này liệu có sợ vị trí của mình bị Vạn Vật Chung Yên phát hiện hay không?"
"Ngươi có ý gì?" Giọng nói của tiên sinh phẩm trà trở nên trầm thấp.
"Vãn bối không có ý gì, chỉ là nghe nói Lưu Xuyên Hồ này đã đến Tây Bộ, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bắt đầu thu thập lá trà, cũng không biết là thật hay giả." Giang Hạo mỉm cười nhìn người trước mắt, nói: "Tiên sinh cảm thấy là thật hay là giả?"
Lúc này tiên sinh phẩm trà đã ngồi dậy, đã không còn sự tự tin trước đó nữa.
"Tiền bối có thể đứng dậy không? Vãn bối đi đường có chút mệt mỏi." Giang Hạo vẫn duy trì vẻ mỉm cười, không có thêm chút cảm xúc nào khác.
Nghe vậy, tiên sinh phẩm trà vô thức đứng lên, nhường qua một bên.
Giang Hạo ngồi lên ghế đu, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống, có chút thoải mái dễ chịu. Nhưng cảm giác thiếu một chút gì đó, liền bảo tiên sinh phẩm trà quạt cho mình. Đối phương rũ mắt có chút không tình nguyện. Cho đến khi Giang Hạo móc tảng đá thứ ba ở dưới mặt ghế ra, đối phương lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
"Tiền bốid đau tay sao?" Giang Hạo mỉm cười hỏi.
Người kia liền vội vàng lắc đầu: "Không dám."
Vứt dứt lời, hắn liền bắt đầu phe phẩy quạt hương bồ trong tay.
Lúc này, Giang Hạo mở thả tảng đá lại vị trí cũ. Hắn cũng không nhận ra tảng đá này, cảm giác bên trên cũng không có vấn đề gì. Muốn biết được tác dụng của tảng đá cần kiến thức không tầm thường. Hoặc là dùng thần thông giám định.
Đáng tiếc, vừa mới dùng qua.
Tạm thời không cần thiết giám định.
Nhưng mà Cổ Lão Chi Thạch đại khái là có liên quan tới Cổ Lão Chi Địa. Nơi đó có Long tộc, có Vạn Vật Chung. Bản thân vẫn ít đụng vào thì hơn, sẽ dễ dàng bị cuốn vào bên trong đó.
"Bên phía ngươi có Sơ Dương Lộ không?" Giang Hạo thuận miệng hỏi.
Chuyến này của hắn vốn là vì chuyện này, ngoài ra không có gì hơn.
"Vãn bối không có lá trà như Sơ Dương Lộ." Tiên sinh phẩm trà đắng chát nói:
"Sơ Dương Lộ cũng không phải là trà mà tu sĩ bình thường có thể có, nghe nói cho dù là tiên nhân cũng chưa chắc sẽ biết được."
"Chỗ nào có thể mua được Sơ Dương Lộ? Bao nhiêu linh thạch?" Giang Hạo hỏi.
Những thứ khác không có chút ý nghĩa nào với hắn chỉ cần biết chỗ mua sắm và giá cả là được.
"Giá bán chắc là mười vạn một tiền."Tiên sinh phẩm trà trả lời.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thế mà lại đắt như vậy.
Nhưng mà mua được.
Chỉ là rất nhanh lông mày hắn liền hơi nhíu lên.
Tiên sinh phẩm trà tìm từ trong chốc lát rồi nói: "Nhưng mà không có chỗ nào bán mười vạn. Có hai nơi sản xuất Sơ Dương Lộ, một là Vạn Vật Chung Yên hải ngoại, hai là Sơn Hải Kiếm Tông ở Bắc Bộ. Sơn Hải Kiếm Tông có Sơ Dương Lộ chính tông nhất, Vạn Vật Chung Yên là mượn một chút lá trà của Sơn Hải Kiếm Tông mới bồi dưỡng ra được Sơ Dương Lộ. Ai mạnh ai yếu, chỉ có người thưởng thức trà mới biết được. Nhưng mà bọn hắn đều bán mười vạn một tiền, nhưng mà bởi vì sản lượng cực ít nên căn bản là không được lưu truyền nhiều. Chỉ có cực ít người mới có thể mua được. Cho nên, nếu như thật muốn mua thì chỉ có thể tìm những người khác. Giá bán bao nhiêu đều có thể."
Không mua được? Điều này khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng Cửu Nguyệt Xuân đã đủ cao minh rồi, không nghĩ tới Sơ Dương Lộ lại càng lợi hại hơn.
Hơn bốn trăm vạn linh thạch của mình không xài được?
"Biết ai có không?" Giang Hạo hỏi.
Dù nói cái gì thì cũng phải mua một tiền trở về.
"Tây Bộ khó mà nói được, Thiên Hạ Lâu hải ngoại chắc là có một hai tiền." Tiên sinh phẩm trà nói.
Giang Hạo gật đầu.
Thiên Hạ Lâu có thể tìm Liễu, nhưng mà tìm hắn cần tốn linh thạch.
Nếu như đi tìm Xích Long thì không cần dùng linh thạch của mình. Dù sao Xích Long có tới một ngàn sáu trăm vạn linh thạch.
Đối phương cho máu cho trà, mình đưa một ngàn sáu trăm vạn đã rất hào phóng rồi?
Nghĩ đến đây, Giang Hạo không hỏi thêm nữa, chỉ là nhìn về phía tảng đá dưới ghế.
Hắn không có ý định lấy đi, đây là ranh giới cuối cùng của đối phương. Nếu không sẽ không thể làm cho đối phương mở miệng.
Còn về lai lịch của tảng đá, Giang Hạo hỏi thăm một chút.
"Vãn bối vô ý phát hiện ở trên một hòn đảo tại hải ngoại, thấy nó bất phàm nên thu vào. Sau đó mới biết được Vạn Vật Chung Yên cũng đang tìm kiếm tảng đá này. Bởi vì tham niệm nên chỉ có thể rời đi." Tiên sinh phẩm trà đáp.
Giang Hạo gật đầu, một câu cũng không tin. Hắn đều không thể nhìn ra sự bất phàm của tảng đá này, đối phương có nhãn lực bực này sao? Cũng có khả năng đối phương có thiên phú dị bẩm, nhưng mà so sánh giữa thiên phú dị bẩm và nói dối, Giang Hạo cảm giác nói dối có khả năng cao hơn.
Tu vi, pháp thuật hắn có lẽ không bằng người khác, nhưng mà nhãn lực thì lại không kém. Có Vô Danh Bí Tịch, hắn có năng lực phân rõ nhất định đối với các món đồ.
Chân Tiên có thể phát hiện được, hắn bình thường cũng có thể phát hiện. Chân Tiên không phát hiện được, hắn cũng có khả năng phát hiện.
Giang Hạo không hỏi thêm nữa. Nếu như hỏi cũng không có tác dụng gì thì thôi vậy.
Cổ Lão Chi Địa không có dụ hoặc quá lớn đối với hắn.
Sau đó, hắn câu thông Tử Hoàn rồi biến mất tại nguyên chỗ.
Tiên sinh phẩm trà vốn còn đang thấp thỏm, thấy đối phương rời đi thì có chút khó có thể tin nổi.
Cứ thế mà đi?
Hơn nữa còn để lại Cổ Lão Chi Thạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận