Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1232: Linh Thạch Vụn Vặt Nhiều Lắm Là Ba, Năm Vạn Mà Thôi 2

Chương 1232: Linh Thạch Vụn Vặt Nhiều Lắm Là Ba, Năm Vạn Mà Thôi 2
"Tiền bối có lẽ có thể đến Văn Hương Lâu hỏi một chút." Một vị phụ nhân cười khổ nói.
Nàng xác thực không biết Sơ Dương Lộ là cái gì. Nhưng mà vị tiền bối trước mắt này lại dường như không quá tin tưởng. Vì để cho nàng nói thật, đối phương còn đặc địa dùng phương thức hữu hảo hỏi thăm nàng. Đương nhiên, dưới sự hỏi han ân cần này, mặc dù nàng không biết Sơ Dương Lộ là gì, thế nhưng phải nghĩ biện pháp để cho đối phương tìm tới người biết chính xác.
Nghe vậy, Giang Hạo thu hồi đao gác ở trên cổ đối phương, nói: "Bên kia có cái gì đặc thù?"
"Nghe nói bên kia có một vị tiền bối có kiến thức rộng rãi về lá trà, hắn chủ yếu là thích uống trà, hơn nữa còn là đủ loại trà, cũng không phải là trà quý mà là trà hiếm." Phụ nhân giải thích:
"Cho nên chỗ bán nhiều trà nhất không nhất định là Văn Hương Lâu, nhưng mà bọn họ chắc chắn là người biết nhiều nhất. Nghe nói chỉ cần dâng lên lá trà hiếm liền có thể được vị tiền bối kia chỉ điểm một lần. Vô số người đều chạy theo như vịt."
Giang Hạo nghe vậy liền gật đầu.
Vậy mà không biết còn có nơi này. Sau khi hỏi thăm vị trí, hắn liền rời đi.
Phụ nhân thở phào một cái, xem như trốn qua một kiếp. Đối phương một lời không hợp liền rút đao, khiến người ta có chút chống đỡ không được. Lúc đầu, nàng còn định đòi chút chỗ tốt rồi mới nói ra, nào nghĩ đến đối phương lại muốn mạng của nàng. Trong lúc nhất thời, không những không có được chỗ tốt, ngược lại còn cảm thấy kết quả như vậy đã vô cùng may mắn rồ. Đúng là có chút quái dị.
Trước một tòa lầu các chim hót hoa nở, trong sân có rất nhiều cây trà. Mùi thơm phiêu dật, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Lúc Giang Hạo đi vào cũng có chút ngoài ý muốn, nơi này thật sự là rất nhiều trà, có không ít loại hắn đều biết, phần lớn đều không quá năm trăm linh thạch.
Nhưng mà tiến vào chỗ sâu, hắn nhìn thấy một gốc Thiên Thanh Hồng.
"Ngay cả Thiên Thanh Hồng đều có?" Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Lúc này, tiên tử dẫn đường cười nói: "Tiền bối đúng là có kiến thức rộng rãi. Nhưng mà Thiên Thanh Hồng rất khó trồng, nơi này của chúng tôi cũng mới chỉ có một gốc như thế, cũng bởi vì được vận chuyển về từ hải ngoại. Mặc dù còn sống, thế nhưng mấy trăm năm mới có thể thu hoạch lá trà một lần, kém xa Thiên Thanh Hồng bình thường."
Giang Hạo gật đầu. Hắn cũng cảm thấy bình thường, Thiên Thanh Hồng và Cửu Nguyệt Xuân đều đến từ Vạn Vật Chung Yên tại hải ngoại. Trong trăm năm có mười năm không có trà, giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Nếu như những người khác đều có thể tùy tiện trồng thì sẽ không xuất hiện thời kỳ mười năm không trà, cũng sẽ không bị hải ngoại lũng đoạn.
"Tiền bối, ngài phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như không có lá trà hiếm thì vị tiền bối kia sẽ tức giận." Tiên Tử dẫn đường có ý tốt nhắc nhở.
"Vị tiền bối kia có tu vi gì?" Giang Hạo hỏi.
"Nghe nói là cường giả Vũ Hóa." Tiên Tử dẫn đường nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có ai thì mới nói cho Giang Hạo.
Người kia gật đầu biểu thị cảm tạ.
Đối phương sở dĩ nhiệt tình như vậy, cũng không phải là bởi vì cảm thấy mình có nhãn duyên. Mà là bởi vì trước khi Giang Hạo tiến đã cho nàng hai mươi linh thạch.
Tiên Tử dẫn đường vốn cũng không có ý tốt, nhưng dưới linh thạch mới có ý tốt nhắc nhở. Đáng tiếc là tu vi Vũ Hóa kia là giả.
Giang Hạo rõ ràng cảm nhận được khí tức Đăng Tiên cấp tám, cách Đăng Tiên Đài chẳng qua chỉ là một bước.
Nếu như đối phương có thể vượt qua trước khi đại thế đến thì sau khi đại thế đến thành tiên sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu như không thể vượt qua, như vậy thì chỉ có thể nói bên trên Đăng Tiên Đài không thành vấn đề mà thôi.
Cách xa một bước, khác biệt ngày đêm.
"Chính là chỗ này." Tiên Tử dẫn đường dẫn Giang Hạo tới trước một tiểu viện.
Sau khi gõ cửa một cái, nàng nhân tiện nói: "Tiền bối, có người nói tới đưa trà hiếm."
"Là trà gì?" Giọng nói bên trong truyền ra.
Tiên Tử dẫn đường nhìn về phía Giang Hạo.
Hắn mỉm cười nói: "Sơ Dương Lộ."
Giọng nói rơi xuống hồi lâu, bên trong cũng không có âm thanh truyền ra. Giang Hạo cũng không vội, yên tĩnh chờ đợi.
Tiên Tử dẫn đường thì cảm giác quái dị. Trước đây người nói ra tên lá trà không phải tiến vào thì chính là rời đi. Vì sao hôm nay bên trong lại không có âm thanh đáp lại?
Sau một hồi, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp: "Tiễn khách đi, Nguyên Thần hậu kỳ không có khả năng có Sơ Dương Lộ."
Nghe vậy, Tiên Tử dẫn đường có chút khó khăn nhìn về phía Giang Hạo.
"Không ngại."
Giang Hạo an ủi đối phương, sau đó tiến lên một bước, đẩy cánh cửa kia ra.
Tiên Tử dẫn đường kinh hãi.
Cùng lúc đó trên cửa xuất hiện trận pháp, dù là Đăng Tiên Đài tới thì cũng phải tốn chút sức lực. Nhưng mà những thứ này lại sụp đổ tan rã dưới một chưởng của Giang Hạo.
Kẽo kẹt! Cửa lớn bị đẩy ra. Giang Hạo cất bước đi vào.
Đối phương có thể nói như vậy, nói rõ có biết về lá trà, như vậy hắn liền không thể rời đi.
Tiến vào bên trong.
Giang Hạo nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên xích đu, không thèm để ý tới việc Giang Hạo xông vào chút nào.
Dáng vẻ khoan thai tự đắc, không có sợ hãi.
"Tiền bối." Tiên Tử dẫn đường cùng theo vào, có chút hoảng sợ.
"Không ngại, ngươi đi mau đi." Người đàn ông trung niên thuận miệng nói.
Giang Hạo rất là tò mò: "Tiền bối đúng là rất bình tĩnh."
"Tiền bối?" Người đàn ông trung niên cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng phe phẩy, để cho mình nằm một cách thoải mái hơn: "Một vị tiên nhân gọi một phàm phu tục tử như lão phu là tiền bối cũng không phải là chuyện tốt."
Giang Hạo cười nói: "Tiền bối không sợ tiên nhân?"
"Sợ." Người đàn ông trung niên nói khẽ: "Nhưng không sợ tiên nhân có chuyện cầu tại hạ. Ngươi mở miệng hỏi về Sơ Dương Lộ, chắc là cần lá trà này. Nhưng mà ngươi không biết nơi nào có thể mua được, thậm chí còn không biết đây là trà gì."
"Tiền bối đúng là tự tin, không sợ ta dùng sức mạnh bức bách ngươi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi thử một chút thì biết."
Lúc này, người đàn ông trung niên mở mắt ra nhìn Giang Hạo một cái rồi nói: "Nhìni tướng mạo của ngươi không giống với người trong ma đạo, cũng không giống kẻ tiểu nhân hèn hạ, chắc là sẽ không làm mấy chuyện như bức bách người khác. Thật đáng buồn nha, như thế ngược lại khiến cho lão phu không sợ hãi."
Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười: "Lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá vãn bối như thế đó."
Tiếu Tam Sinh biến thành người tốt từ lúc nào vậy?
Xem ra không có nhiều người biết đến dáng vẻ của Tiếu Tam Sinh.
Nhìn qua người trước mắt, Giang Hạo cũng không vội làm gì, mà là mở ra giám định.
【 Lưu Xuyên Hồ: Mai danh ẩn tích tại Văn Hương Lâu, làm một tiên sinh phẩm trà, tu vi Đăng Tiên cấp tám, là kẻ phản bội chạy trốn của Vạn Vật Chung Yên, bị Minh Nguyệt Tông truy nã. Trong tay có Cổ Lão Chi Thạch, nghe nói là có liên quan tới Cổ Lão Chi Địa, tìm kiếm lá trà chủ yếu là bởi vì Cổ Lão Chi Thạch cần một loại lá trà mới có thể mở ra. Hắn không cách nào biết được là loại trà gì, bất đắc dĩ chỉ có thể thí nghiệm mỗi loại.Thích nhất là liên hệ cùng chính đạo, bởi vì bọn hắn sẽ không động thủ lung tung. E ngại nhất là chuyện Vạn Vật Chung Yên biết được sự tồn tại của hắn, lo lắng tảng đá bên dưới xích đu bị người thứ ba chú ý tới. 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo nhếch miệng lên. Hắn đi đến trước mặt đối phương, nói:
"Tiền bối nói thật đúng, vãn bối đúng là sẽ không tùy ý động thủ, càng trông cậy vào việc tiền bối nói ra tin tức Sơ Dương Lộ, dù sao cũng đang có chút sốt ruột."
Thái độ của Giang Hạo làm cho đối phương mừng rỡ, sau đó mở miệng nói: "Nói đi, ngươi dự định nỗ lực cái gì?"
"Dự định nỗ lực cung cấp một tin tức." Giang Hạo nói với vẻ mặt thành thậti: "Chỉ cần dùng cái tin tức này, tiền bối có thể đổi lấy khả năng vô tận."
"Là cái gì?" Tiên sinh phẩm trà rất là tò mò.
Giang Hạo cười thần bí nói: "Tiền bối nghe nói qua về Lưu Xuyên Hồ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận