Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 861: Tảo Mộ

Chương 861: Tảo Mộ
Chương 861: Tảo Mộ
"Tử quang?"
Lúc mặt trời ló ra, ánh sáng đột nhiên biến thành tử sắc, khiến cho mấy người Cảnh Đại Giang cảm thấy ngoài ý muốn.
Chuyện này không bình thường chút nào.
Bích Trúc lúc này đang đỡ Sở Tiệp sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mặt trời đỏ mọc lên từ phía đông.
Ánh đỏ trước đó dần bị ánh tím thay thế.
Ngôi sao màu đỏ trên bầu trời giống như cảm nhận được cái gì đó, vốn đang xao động dần dần bắt đầu bình ổn lại.
Bích Trúc sững sờ tại chỗ, tử sắc…
"Tử khí?" Sở Tiệp nhớ ra cái gì đó.
Nàng biết có người muốn xuất thủ.
Đào tiên sinh đang chạy trốn cũng cảm thấy kinh ngạc, mặt trời lại xuất hiện ánh tím.
"Đây là dị tượng gì?" Đường Nhã dò hỏi.
"Có người muốn thu hồi hai hạt châu kia." Đào tiên sinh bình tĩnh nói.
Thật ra theo như hắn thấy thì, muốn dùng Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thì dễ, nhưng muốn thu hồi lại vô cùng khó khăn.
Mấy người Cảnh Đại Giang không vội tùy tiện làm việc, bởi vì tử sắc xuất hiện có chút vượt quá dự đoán.
Chỉ qua chốc lát, nhật xuất đông phương, tử khí phóng lên tận trời.
Tử khí đến từ ba vạn dặm phương Đông.
Tử khí bay vào mây trời, xuyên thấu dáng vẻ của khí vận, bao trùm hạt châu.
Nháy mắt sau đó, hai hạt châu lập tức biến mất.
Hung vật cực hạn của thiên địa trước đó còn khiến vô số người vạn phần hoảng sợ cứ như vậy mà biến mất.
Trời cao khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bầu trời không còn bất kỳ vật gì che chắn nữa.
Trong lúc nhất thời, bọn người Cảnh Đại Giang sững sờ tại chỗ, có một loại cảm giác cực kì không chân thật.
"Cứ kết thúc như vậy sao?"
Bọn hắn vốn định đi liều mạng, cuối cùng phát hiện thì ra là sợ bóng sợ gió một trận? Đám người có chút không tự tin.
Lúc này vòng xoáy khí vận hội tụ lần nữa, sau đó oanh một tiếng, hoàn toàn ể nổ tung. Khí vận dung nhập vào bên trong Tây Bộ.
Không còn vòng xoáy.
Dường như ân oán cổ lão đã có một kết quả.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.
Quá nhanh, quá bất hợp lí.
Tựa như một hồi mộng cảnh không thể cảm nhận được.
---
Một bên khác, trên sườn núi, Giang Hạo nhìn ngọc bội khí vận trong tay, không khỏi cảm khái. Lúc này ngọc bội khí vận đang dần biến mất.
Mà tay còn lại của hắn đang nắm hai hạt châu màu tím.
Một là Thiên Cực Ách Vận Châu, một là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Thật ra, Giang Hạo có thể thả chúng ra, nhưng mà không khống chế được, cũng không thu trở lại được. Cho nên chỉ có thể nhờ Hồng Vũ Diệp giúp đỡ.
Cuối cùng Hồng Vũ Diệp gia trì tử khí cho hắn, sau đó vượt qua trời cao, đoạt hai hạt châu lại. Nếu không, dù cho Giang Hạo một trăm cái lá gan, hắn cũng sẽ không ném hai hạt châu này ra.
Vừa rồi ném ra bên ngoài, thật ra chỉ là muốn nhiễu loạn vòng xoáy khí vận một chút mà thôi. Ai biết lại chọc tới chuyện đáng sợ như vậy chứ.
Chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ vì mang đến hủy diệt cho mình.
Thiên Cực Ách Vận Châu bộc phát, người thứ nhất chết chính là hắn.
"Sau này vẫn nên bớt làm mấy loại chuyện này thì hơn."
Lần thứ nhất hữu kinh vô hiểm, lần tiếp theo thì không nói trước được.
Nhất là khi hắn phát hiện có người của Vạn Vật Chung Yên xông lên, thật sự làm cho người ta không thể nào lý giải. Tại sao bọn hắn có thể điên cuồng đến mức độ này.
Có lẽ là do mình không rõ những gì mà bọn hắn phải trải qua.
Nhìn bầu trời khôi phục bình thường, Giang Hạo thi lễ với Hồng Vũ Diệp: "Đa tạ tiền bối."
"Không khí của Tây Bộ đều bị ngươi làm cho xúi quẩy hơn rất nhiều." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
Giang Hạo yên lặng pha Cửu Nguyệt Xuân.
Hồng Vũ Diệp uống xong liền dùng một tay chống cằm rồi nhắm đôi mắt lại. Giang Hạo canh giữ ở bên cạnh, lấy sách ra đọc, vẫn là Vô Danh Bí Tịch.
Lần lĩnh hội này không có loại trạng thái kia, nhưng may mà có Không Minh Tịnh Tâm.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Giữa tháng chín.
Giang Hạo đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía phương xa, trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã nhận ra cái gì đó. Hoặc có thể nói bởi vì từng chiếm được ngọc bội khí vận cho nên hắn có thể cảm nhận được thứ mà người khác không thể cảm nhận.
Có thứ gì đó sắp hiện thế tại Kiến Tâm Nhai.
Mà Hồng Vũ Diệp đã ngủ rất nhiều ngày, vẫn chưa tỉnh lại. Chỉ qua một chút do dự, Giang Hạo quyết định bỏ qua.
An tâm đọc sách.
Lại ba ngày trôi qua.
Giang Hạo cảm nhận được càng thêm rõ ràng, hắn biết trang sách Tiên Hiền sắp xuất hiện. Trang Sách Tiên Hiền có khả năng ghi chép những thứ mấu chốt nhất của thời đại.
Mỗi người đều muốn nhìn một chút.
Giang Hạo thật ra cũng rất tò mò, nhưng mà mình tranh không nổi với người khác. Nếu có Hồng Vũ Diệp ở đây, thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ xuất thủ.
Mình cũng chỉ có một chút cơ hội.
Hiện tại đành bỏ qua vậy.
Trong đêm.
Giang Hạo cảm thấy nơi xa có linh khí đang cuộn trào.
Xung kích cường đại khiến Hồng Vũ Diệp tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Nàng nhìn nước trà vẫn còn ấm trước mặt một chút, bưng lên nhấp một ngụm, rồi mới nhìn về phương xa:
"Trang sách Tiên hiền sắp xuất hiện rồi?"
"Đúng vậy." Giang Hạo đã buông sách trong tay xuống.
"Qua xem một chút đi." Hồng Vũ Diệp đứng lên, nói.
Giang Hạo gật đầu theo sát phía sau.
Lúc này thân ảnh của bọn hắn biến mất tại chỗ.
Hồng Vũ Diệp đi trước dẫn đường, tốc độ của bọn họ nhanh đến mức khiến cho Giang Hạo không thể nào hiểu được. Khung cảnh xung quanh cũng không phải là lui lại, mà là không ngừng biến hóa.
Chỉ mới qua nửa ngày, Hồng Vũ Diệp đã xuất hiện trước một thôn.
Lúc này, trong thôn không có người, dường như đã hoang phế rất lâu.
Đầu thôn có một tảng đá lớn, viết ba chữ to ‘Thôn Đại Sơn’.
Thấy thế, Giang Hạo đột nhiên nhớ tới cái thôn mà Trương tiên tử nhắc tới. Đúng là vật giống như người, không còn như xưa nữa.
Thôn này chỉ có một tảng đá lớn, chỗ khác đã không có bất kỳ chỗ tương tự nào, hơn nữa còn hoang phế.
Thời gian đã trôi qua quá lâu.
Sau đó, hắn cất bước đi vào, phát hiện nơi này thế mà còn có một vị lão giả trốn ở một nơi hẻo lánh ăn cái gì đó. Nhìn thấy Giang Hạo tới, hắn vô thức che mấy thứ bẩn thỉu trước ngực lại.
Đó là đồ ăn của hắn, thứ đồ ăn mà Giang Hạo nhìn không hiểu.
Giang Hạo có đôi lúc cũng không thể nào lý giải được người của thời đại này rốt cuộc có bao nhiêu khổ.
Hắn không tiến lên quấy rầy, chỉ là hơi gật đầu rồi đi vào bên trong. Một đường đi đến cuối, hắn phát hiện tổng cộng có bốn người.
Mỗi một người đều giống như lão giả đầu tiên, giãy dụa sống sót.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, không có người nào muốn chết cả.
Rõ ràng gian nan như thế nhưng bọn họ đều muốn sống, nhưng người của Vạn Vật Chung Yên lại nhất định muốn mang theo bọn họ cùng chết.
Giang Hạo hơi lắc đầu, đi lên dốc núi, quả nhiên nhìn thấy một phần mộ ở chỗ này, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Mộ là một đống đất, có rất nhiều cỏ dại, đại khái đã rất nhiều năm rồi không có người đến.
Chữ viết trên bia bộ đã mơ hồ không rõ.
Giang Hạo hỗ trợ xử lý cỏ dại, sau đó lau mộ bia, dùng khăn lau thường dùng.
Sau khi lau sạch sẽ, hắn mới lấy ra một nén nhang, sau khi đốt thì nhẹ nhàng cắm ở trước mộ phần.
Hắn cũng không mở miệng nói gì, chỉ là an tĩnh nhìn xem.
Chờ qua một lúc, hắn mới quay người rời đi, hướng về Kiến Tâm Nhai.
Lúc này, trước Kiến Tâm Nhai là một nam tử trung niên có chút tóc trắng. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới vách núi, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.
Mà ở đối diện hắn, Lâu Mãn Thiên cũng đang nhìn chằm chằm xuống dưới, hắn vừa ăn linh thạch vừa chậm rãi chờ đợi.
Ngoài ra, còn có một vị lão giả ngồi dưới tàng cây.
Ba người bọn họ không mở miệng giao lưu, cũng không có hành động dư thừa, đều chỉ là chờ đợi.
Mà lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi xa.
Chỉ thấy một nam tử bình thường mang theo một nữ tử bình thường đi vào rìa vách núi.
Bọn hắn đến đây giống như là đang nhàn nhã đi dạo. Lúc bọn họ đến, vách núi chấn động, có khí vận đang ảnh hưởng tới vách núi.
Ba người kinh ngạc, chỉ thấy một cỗ tử khí xuất hiện xung quanh bọn họ.
Trong nháy mắt, ba người hiểu ra người đến là ai.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận