Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 547: Nghe Ta Khuyên Một Câu, Đừng Quá Tự Tin

Chương 547: Nghe Ta Khuyên Một Câu, Đừng Quá Tự Tin
Chương 547: Nghe Ta Khuyên Một Câu, Đừng Quá Tự Tin
"Sư huynh khách khí, chúng ta cũng không giúp được gì."
Tại sơn môn, đám người Khổng Hộ khách sáo đáp lại.
Nơi này ngoại trừ bốn người bọn họ, còn có Vạn Duyên Phong cùng với một số đệ tử Lôi Hỏa Phong.
Hôm nay Vạn Duyên Phong thân là chân truyền tới nói vài tiếng cảm tạ. Bốn người đối đãi không khác biệt, trước sau khách sáo như một.
Mặc dù không có tìm được linh thú, nhưng mà vẫn đưa lên một phần tạ lễ.
Đam dược tu luyện bình thường, giá cả cũng không thấp.
"Đây là chuyện nên làm, trước đó làm phiền bốn vị sư huynh sư đệ, bây giờ chúng ta có một chút manh mối, đương nhiên cũng muốn cảm tạ bốn vị hỗ trợ." Vạn Duyên Phong vừa cười vừa nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ tới tìm hắn để gây sự, ai ngờ được lại là tới tặng lễ.
Trong lời nói không có bất kỳ sự không vừa lòng hay là ý đồ nhằm vào ai cả.
Càng không nhắc tới một câu về chuyện hắn để Ngô Dũng đi, bộ dáng hoàn toàn bình thường, không có cố ý nịnh nọt người nào, cũng không có cố ý nhằm vào người nào.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, những người khác cũng không dám dùng tầm mắt nghi ngờ để nhìn lén hắn nữa. Nhìn tất cả những thứ này, trong lòng hắn có chút cảm tưởng, vị Vạn sư huynh này không bình thường lắm, không giống với mấy người mà ta gặp trước đó. Sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Vạn Duyên Phong mới rời đi.
Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.
Thật ra bọn hắn không làm gì cả, cũng không có ý định cuốn vào trong đó. Ai biết được linh thú là của ai, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng chọc phải sự cố.
Cho nên mọi người đều là mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ là đối phương đột nhiên tới nói lời cảm tạ, thật sự có chút khiến cho người ta trở tay không kịp.
Không bao lâu sau, ba người Hạ Tồn liền nhìn về phía Giang Hạo. Bọn hắn dường như đoán được cái gì đó, có thể là do công tích.
Nghĩ là nghĩ như vậy, mọi người đều không mở miệng nhiều lời, mà là tiếp tục trông coi sơn môn.
Chuyện linh thú vừa kết thúc, chỗ của bọn hắn sẽ an tĩnh hơn rất nhiều.
Mấy ngày sau.
Giang Hạo cảm thấy cảm giác của mình tăng lên rất nhiều so với trước đây. Là Vô Danh Bí Tịch được tăng lên.
Hắn vừa mở mắt ra, dự định đổi một loại thuật pháp rồi tiếp tục học tập.
Thiên Đao Thất Thức? Hòa Quang Đồng Trần? Phù lục?
Mấy thứ này đều không thích hợp lĩnh hội ở chỗ này. Sau đó hắn lại nghĩ tới thuật Tỏa Thiên, bởi vì còn chưa học được, cũng có thể thử lĩnh hội.
Nội dung không cách nào lấy ra xem được, thế nhưng hắn còn nhớ ghi chép về thuật Tỏa Thiên.
Có khả năng trực tiếp lĩnh hội. Nhưng mà mấy ngày sau, hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Rõ ràng là cảm thấy có khả năng lĩnh hội, nhưng lại không cách nào lĩnh hội.
Bây giờ là trong đêm, sắp đến thời gian hắn nghỉ ngơi.
"Gần đây hình như lại bắt đầu thu nhận đệ tử, lần này không biết có hạt giống tốt nào hay không." Nam Dư Thư cười nói. Dường như mỗi lần tông môn tuyển nhận đệ tử đều là một chuyện thú vị đối với bọn hắn. Suy nghĩ kỹ một chút cũng đúng, dù sao tất cả mọi người đều đang xem nhìn có thể xuất hiện một số đệ tử thiên tài hay không.
“Đã lâu không gặp đệ tử có thiên phú kia, không biết lần này sẽ có thu hoạch lớn hay không." Khổng Hộ cũng là chờ mong.
Lại nghe một hồi, Giang Hạo liền cáo từ rời đi. Đến thời gian hắn nghỉ ngơi.
Lần này, hắn trở về tưới nước rồi trực tiếp tới thẳng Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Bởi vì muốn tìm hiểu nguyên nhân thuật Tỏa Thiên, hắn có chút muốn nhìn Nam Cung Nguyệt kia một chút. Không biết vì cái gì, luôn có loại cảm giác muốn gặp đối phương.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Tầng năm
Hôm nay Ngân Sa sư tỷ không có ở nơi này, Giang Hạo liền không trì hoãn thời gian, tới gần chỗ của Trang Vu Chân. Hải La Thiên Vương ban đầu còn đang kêu gào lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại.
Giang Hạo biết, đây là di chứng trước đó mang tới.
"Ta còn tưởng rằng là ai đây, thì ra là tu sĩ Kim Đan nho nhỏ." Hải La ở trong nhà tù số hai, âm dương quái khí mà nói.
Giang Hạo rất rõ ràng đối phương là ai, cũng không nói chuyện với. Lần này hắn trực tiếp nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
"Giám định."
【 Nam Cung Nguyệt: Thiên Linh tộc, một thành viên của Thánh Đạo, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu còn sót lại Nguyên Thần hậu kỳ. Đối với ngươi có một loại cảm giác ghê tởm. Tuy là tù nhân nhưng nàng lại không sợ hãi, thân có cốt khí, lòng mang tín ngưỡng, chết cũng sẽ không phản bội Thánh Đạo, đó là lý tưởng cao quý nhất của bọn họ. Trên người có dấu vết của thuật Tỏa Thiê. 】
Ghê tởm?
Giang Hạo thở dài trong lòng, bản mình cũng không có làm gì lại bị đối xử như thế.
Có lẽ là do lần trước nhìn thẳng vào đối phương. Nhưng mà trong mắt của hắn căn bản không có thân ảnh của đối phương, chỉ là đang quan sát khí tức kéo dài.
Hắn cũng không có ý định nói rõ lí do về chuyện này.
Hắn càng không thèm để ý về việc nàng ta không chịu nói rõ lý do.
Người Vô Pháp Vô Thiên Tháp còn chưa tìm hắn giúp đỡ, cho dù tìm thì hắn cũng không có cách nào.
Cũng không cần cậy mạnh, cũng chỉ có thể giúp một chút bên phía Thiên Vương.
Giang Hạo chợt đặt lực chú ý vào câu nói sau cùng, cái này mới quan trọng nhất. Dấu vết thuật Tỏa Thiên?
Quả nhiên, trước đó ta suýt nữa đã bắt được thuật Tỏa Thiên.
Đối với thuật này, Giang Hạo vừa lo lắng vừa cảnh giác. Hắn không dám để cho người khác biết thậm chí là học được thuật này, sẽ mang đến trùng kích đối với toàn bộ Tu Chân Giới.
Thế nhưng ở một phương diện khác hắn lại cảm thấy, nếu mình không học mà lỡ như người khác học được thì sẽ quá bị động. Cho nên nếu có thể học được, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội.
Chỉ cần mình ẩn giấu tốt thì không có người biết hắn biết.
Sau khi do dự một chút, hắn khoanh chân ngồi ở trước nhà tù số ba, cũng không mở miệng, mà là nhìn Nam Cung Nguyệt.
Đối phương dường như có chút tức giận.
Thế nhưng còn chưa chờ người trước mắt nổi giận, Giang Hạo đã chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Bắt đầu dùng Vô Danh Bí Tịch cảm giác xung quanh.
Hắn muốn đi bắt lấy khí tức kéo dài, nhìn một chút xem có thể bắt được cảm giác trước đó hay không.
Hành động đột nhiên này khiến cho ba người nghi hoặc.
Nam Cung Nguyệt vốn định nổi giận càng là không hiểu: "Hắn đang làm gì?"
Nàng đang hỏi Hải La Thiên Vương.
Hải La Thiên Vương không để ý người bên cạnh, mà là nhìn về phía nhà tù số một: "Lão tạp mao, ngươi nói xem hắn đang làm gì?"
"Vương của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?" Trang Vu Chân bình tĩnh nói.
Thật ra hắn cũng không hiểu.
Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của đối phương, dường như là đang hòa hợp cùng khí tức xung quanh.
Trông chốc lát.
Ba người liền nhìn chằm chằm Giang Hạo, muốn nhìn một chút xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
Trang Vu Chân nhìn thật cẩn thận, lúc này Giang Hạo mặc dù đang nỗ lực dung hợp xung quanh, nhưng mà cũng không thuận lợi, dường như là tâm cảnh không đủ. Xung quanh tồn tại một loại ngổn ngang và không hiểu.
"Chắc là do Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Hắn nỉ non tự nói.
"Mặc dù nơi này không chủ động tạo áp lực, thế nhưng một tu sĩ Kim Đan muốn giữ vững bình tĩnh trong sự ngột ngạt này, đúng là nói si nói mộng." Nam Cung Nguyệt cũng phát hiện ra được.
Hải La Thiên Vương chỉ là lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, trong mắt mang theo mỉa mai.
"Có ý tốt khuyên ngươi một câu, không nên quá tự tin."
"Ha ha."
Đối phương khịt mũi coi thường.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo mở mắt ra, thất bại.
Hắn phát hiện ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp không nên dùng tầm mắt đi bắt, thật sự quá khó khăn. Chỉ là hắn chỉ cần nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt, đối phương sẽ lên tiếng quát lớn, chuyện này khiến hắn không thể làm gì.
Một khi tiến vào trạng thái, sẽ dễ bị tiếng quát lớn ảnh hưởng, đây không phải là mong muốn của hắn.
"Chỉ có thể chậm rãi khắc phục ảnh hưởng mà Vô Pháp Vô Thiên Tháp mang tới."
Sau đó, hắn liền đứng dậy rời đi, muốn trở về thủ sơn môn. Trước khi đi, hắn thuận tiện đọc qua Tỏa Thiên tại một góc hẻo lánh, nội dung có chút kỳ quái.
Thế mà không giống với những gì hắn thấy trước đó.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận