Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1437: Ta Vô Địch Thiên Hạ 1 Ỉ

Chương 1437: Ta Vô Địch Thiên Hạ 1 ỈChương 1437: Ta Vô Địch Thiên Hạ 1 Ỉ
 
 Hồ Thiên Kiếm.
 
 Tỉnh không vạn lý, nhưng sau khi từng người tiền vào trong hổ, thời tiết liền bắt đầu xuất hiện biển hóa, cảm giác ngột ngạt vờn quanh tứ phương.
 
 Mọi người đều biết phía dưới khả năng sắp xảy ra vấn để.
 
 Sau đó, Thường Duy mang theo . mầy người Giang Hạo nhích lại gần, đúng lúc rơi vào bên cạnh mây người Kiểm Đạo Tiên.
 
 Thường Duy thấy có người, liền vội vàng hành lê: "Gặp qua hai vị tiền bôi, chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác ngay."
 
 Thường Duy cũng không nhận ra. bọn hăn, nhưng vừa nhìn liền biết không đơn giản. Có một loại cảm giác mênh mông vô biên, cũng không biết tông môn đã mời ai tới nữa.
 
 Dù sao hắn cũng không nhận biết. Cảnh Nhan đương nhiên cũng là
 
 như thê, bọn hãn quyết định rời đi một chút cho thỏa đáng.
 
 Lão giả cau mày, những người này đúng là thật biết tìm chô.
 
 "Không ngại." Kiếm Đạo Tiên lên tiếng: "Cứ ở đó đi."
 
 Nghe vậy, đám người Thường Duy kinh ngạc, nhưng vân muôn rời khỏi.
 
 Kiếm Đạo Tiên mở miệng lần nữa: "Tông môn các ngươi sẽ không nói gì đâu, ta ở chô này ít nhiều cũng có chút mặt mũi."
 
 Thường Duy và Cảnh Nhan nghe đối phương nói như vậy, cũng chỉ có thể miên cưỡng lưu lại. Cũng tốt, có tiền bối ở đây, nếu như phía sau xảy ra vần để, bọn hắn cũng sẽ không quá nguy hiểm. Nhưng lão giả có chút ngoài ý muốn, không biêt Kiêm Đạo Tiên tại sao lại để bọn hăn ở lại. Những người này ở đây sẽ dê dàng gây cản trở.
 
 Sau khi người trên mặt hồ đi vào, trận pháp liền lặng yên không tiêng động mở ra, phòng ngừa Yêu tộc xông phá phong ẩn.
 
 Ẩm ầm!
 
 Bầu trời đột nhiên có lôi đình chấn động.
 
 Nước của hổ Thiên Kiếm cũng biến thành màu đen.
 
 "Gâu gâu ~" Tiểu Uông đột nhiên mở miệng.
 
 Tiếng kêu này khiến đám người Thường Duy giật nảy mình.
 
 Giang Hạo cười nói: "Nó khả năng là đã phát hiện ra gì đó, không có việc gì."
 
 Giang Hạo để Tiểu Uông hướng về phía trước.
 
 Lão giả cau mày, hắn nhìn về phía con chó màu trăng kia, nhìn không khác gì một con chó bình thường cả.
 
 Cảm nhận một chút, chính là chó bình thường.
 
 Hắn vốn định mở miệng, rất nhanh liên ngậm miệng.
 
 Chó thường?
 
 Chó này có vấn để. Chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biên.
 
 "Đạo hữu bắt con chó này ở đâu vậy? Có thể bắt cho ta một con _ không?" Kiểm Đạo Tiên nhìn về phía con chó, nói.
 
 "Một người bạn cho mượn." Giang Hạo cười nói: “Lần này ra ngoài đặc biệt dân theo, lần đầu tiên tới Bắc Bộ có chó mới cảm thầy an tâm hơn một chút, để tiền bổi chê cười rối. " Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện, đáy hồ chợt truyển đền tiêng nổ. Ẩm ầm!!!
 
 Tiểu Uông bắt đầu kêu.
 
 Ngay sau đó, mặt hổ có bóng đen xuât hiện. Một lát sau, âm thanh sột soạt truyền đền.
 
 Từng bóng người bị đánh bay ra _ khỏi hổ. Đồng thời, lực lượng thần hổn khổng lổ kéo dài mà ra, hung mãnh như là hổng thủy.
 
 Từng người bị đánh bay ra ngoài. Mặc dù còn có người đang nỗ lực trấn áp, nhưng tác dụng không phải là rất lớn.
 
 Sau đó, tiếng cười tùy ý truyền đến từ phía dưới, xuyên thầu thần hổn của tất cả mọi người.
 
 "Ha ha hal Nhân loại ngu xuẩn, thế mà chủ động mở phong ẩn, ha ha ha, vậy thì đừng trách lão tổ ta coi các ngươi là đồ ăn. " Một giọng nói kiệt ngạo bât tuần vang lên.
 
 Giang Hạo cảm nhận một chút. Mặc dù đối phương mạnh, nhưng cũng không phải là không thể đánh. Hơn nữa, có Tiểu Uông ở đây, mọi chuyện lại càng dê dàng.
 
 Chỉ là, bên người còn có một vị Kiêm Đạo Tiên, không biết đổi phương nghĩ thể nào nữa.
 
 Lúc này, rất nhiều người Bạch Vân Cung xuât hiện. Bọn hắn đứng lơ lửng trên không, từng đạo lực lượng trần áp xuồng, phòng ngừa Yêu tộc xuât hiện.
 
 Lão tổ Bạch Vân Cung bên cạnh Kiểm Đạo Tiên thở phào một cái. Nếu như không phải Kiếm Đạo Tiên ở chô này, hắn cũng không dám tới loạn như vậy. Chờ Kiểm Đạo Tiên rời đi, nơi này cực có khả năng sẽ vạn kiêp bât phục.
 
 "Có ép được không?"' Kiếm Đạo Tiên mở miệng hỏi. "Hắn là không ép được." Lão Tổ Bạch Vân Cung nói.
 
 "Ta nhớ ngươi từng nói, ai có thể áp chề bọn hẵn thì sẽ dâng thần vật lên cho người đó?" Kiểm Đạo Tiên hỏi.
 
 "Đúng vậy. " Lão giả Bạch Vân Cung lập tức nói:
 
 "Dù là hủy đi cân bằng đại thế bên này cũng không quan trọng?"
 
 Hắn biết rõ sẽ không thể thủ được đổ vật kia, nêu như có thể giải. quyết an ổn là tôt nhất. Có thể hạ mức tổn thật xuồng thấp từng nào hay từng đây.
 
 "Có thể sao?"' Kiếm Đạo Tiên đột nhiên nhìn về phía mây người Thường Duy, mở miệng hỏi. Điểu này khiến cho Thường Duy và Cảnh Nhan hai mặt nhìn nhau. Tiển bối, ngài có phải là quá để mắt tới chúng ta rồi hay không?
 
 Chúng ta tu ví gì chứ, chỉ dám tới xem một chút mà thôi.
 
 Lão giả cũng là nghỉ hoặc.
 
 Vào lúc Thường Duy muốn mở miệng trì hoãn, đột nhiên có giọng nói vang lên ở bên cạnh, là đến từ Giang Hạo: "Tiền bồi không ra tay?"
 
 Lúc này, Giang Hạo nhìn về phía Kiêm Đạo Tiên.
 
 "Ta chưa từng nghĩ tới chuyện xuất thủ, chỉ là nghe nói có người khả năng sẽ đền nên đền xem một chút." Kiếm Đạo Tiên cười nói: "Sau đó, ta muốn hỏi một chút là muốn chuẩn bị đi hải ngoại sao?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo bình tĩnh cười nói: "Thành công liền đi. "
 
 "Ta nghe nói không chỉ là cái thần vật này. " Kiểm Đạo Tiên lập tức hỏi. Giang Hạo cười không nói.
 
 Kiếm Đạo Tiên cũng không hỏi thêm nữa, mà là làm một động tác mời.
 
 Thấy cảnh này, lão giả có chút ngoài ý muốn.
 
 Về phần Thường Duy lại càng thêm mờ mịt.
 
 Xảy ra chuyện gì? Những lời thoại kia là có ý gì? "Thường đạo hữu, Cảnh tiên tử, xin lôi vì không tiêp được nữa. Ta cẩn đi làm chút chuyện. "' Giang Hạo cười chào hỏi cùng hai người.
 
 "Hả?" Thường Duy còn đang ngây người: "À, được. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo mới bước ra một bước.
 
 "Đi thôi." Hắn là nói với Tiểu Uông. Lúc này, ánh mắt Tiểu Uông tỏa sáng, nó ngửi thây mùi đồ ăn ngon. Nó vốn rất muốn xông lên, nhưng Giang Hạo chưa lên tiêng nên nó cũng không dám di chuyển. Hiện tại, cuồi cùng cũng không cần áp chễ nữa.
 
 Nó đi vào trên mặt hổ, toàn bộ thân chó đều tản ra khí tức vặn vẹo, bắt đầu thôn phệ lực lượng tỉnh thần tràn ra.
 
 Như là lỗ đen vô địch, quét ngang hết thảy.
 
 Ẩm ầm!
 
 Bầu trời bởi vì vặn vẹo mà xuất hiện lôi đình, phảng phấât như tai ách giáng lâm.
 
 Thấy cảnh này, Kiếm Đạo Tiên chau mày.
 
 Con chó này... có chút nuôi không nổi.
 
 Gâul
 
 Một tiếng kêu vang lên, tựa như sét đánh giữa trời trong, chân động mặt hồ.
 
 Cường giả Bạch Vân Cung trước đó đang trân áp đáy hổ đều bị đánh bay ra ngoài. Toàn bộ Bạch Vân Cung đều nghe thây tiếng chó sủa này.
 
 Nhưng mà, rất nhiều người đều không hiểu, chó gì mà có thực lực như vậy?
 
 Tiểu Uông lao vào mặt hổ, bắt đầu căn nuốt lực lượng tỉnh thân bên trong.
 
 Giang Hạo dạo bước trên mặt hồ. Ngay sau đó, phía dưới truyền đến tiếng quát mắng: "Nghiệt súc ở đâu ra? Lại dám làm càn bực này đổi với Am Dạ Yêu tộc. "
 
 Oanhl
 
 Tiểu Uông dường nhưnhậnlấy - xung kích, nhưng cũng không khiển cho nó lui lại. Giang Hạo đứng ở trên mặt hổ, cúi đầu quan sát phía dưới, nói:
 
 "Ám Dạ Yêu tộc? Vãn bối mới đến, không biết có thể cho chút thể diện hay không?"
 
 "Thể diện?" Phía dưới truyền đến tiếng cười to: "Ngươi thì tính là cái gì? Lão Tổ cần cho ngươi mặt mũi sao?"
 
 Giang Hạo cũng không tức giận, chỉ là nhẹ giọng mở miệng: "Là văn bối đường đột, nếu đã như vậy thì chúng ta sử dụng bạo lực đi." "Ngươi cũng xứng? Lúc nhất tộc chúng ta hoành hành thiên hạ, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng. Ngươi cũng chỉ có một con chó, nhưng mà con chó này quá yếu, chăng là cái thá gì cả. Ta chỉ cần vài phút đã có thể lây mạng của nó rồi." Ám Dạ Lão Tổ ngạo nghề nói.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cười nói: "Vậy sao? Nhưng mà, nó đúng là có chút yêu thật."
 
 Giang Hạo nói xong liền lấy một hạt châu ra từ bên trong trữ vật pháp bảo, bên trong là một con chó vặn vẹo. Con chó này dường như đang cộng hưởng với Tiểu Uông ở bên ngoài. Trong nháy mắt, hắc khí vặn vẹo bắt đầu bốc lên bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận