Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 857: Khi Ta Trúc Cơ, Sinh Linh Đại Địa Vì Ta Mà Chịu Khổ

Chương 857: Khi Ta Trúc Cơ, Sinh Linh Đại Địa Vì Ta Mà Chịu Khổ
Chương 857: Khi Ta Trúc Cơ, Sinh Linh Đại Địa Vì Ta Mà Chịu Khổ
Ai đi?
Lúc nghe được câu này, Bích Trúc sửng sốt một chút.
Nàng hiểu rõ trách nhiệm của Thiên Đạo Trúc Cơ là gì, cũng rõ bản thân mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ.
Bởi vì vào mấy thời điểm như này, nàng tuyệt sẽ không can thiệp vào, đương nhiên là lấy mạng nhỏ của mình làm chủ.
Trong mắt của Sở Tiệp hiện lên sự kiên định: "Khi ta Trúc Cơ, sinh linh đại địa vì ta mà chịu khổ, hiện tại ta sao có thể thấy chết không cứu được? Nếu như là đọ sức về tu vi thì ta sẽ không đi. Nhưng đây là đọ sức về khí vận, là điểm mạnh của ta, ta không thể làm như không thấy được."
"Nhưng mà ngươi quá yếu, ngươi không cần thiết chết ở chỗ này." Bích Trúc chân thành nói.
"Sợ hãi ở chỗ này thì khi nào mới có thể không sợ hãi đây? Lúc vô địch thiên hạ sao? Không tới ngày đó, có phải là vẫn cần tiếp tục nhượng bộ hay không?" Sở Tiệp bình thản hỏi.
Bích Trúc lại không cách nào nói thêm gì.
Sở Tiệp nhìn về phía chân trời, sau đó bước ra một bước.
Giờ khắc này, thiên địa hô ứng với nàng, ánh sáng năm màu hiện ra xung quanh người nàng, đường lớn mở ra vì nàng. Ánh sáng phóng về phía chân trời.
Khí vận bàng bạc mênh mông bắt đầu hội tụ, hình thức ban đầu của người có đại khí vận.
Bích Trúc đột nhiên hiểu rõ, tại sao đi theo bên cạnh Thiên Đạo Trúc sẽ có xác suất vượt qua một kiếp này. Bởi vì Thiên Đạo Trúc Cơ không chết thì nàng sẽ không phải chết.
"Nhưng đây là đọ sức khí vận, ta căn bản không chen tay vào được."
Mặc dù khí vận hiện tại của nàng như lửa, nhưng vẫn không cách nào sánh được với Thiên Đạo Trúc Cơ.
Xảo Di nghe các nàng nói chuyện thì có chút khó có thể tin nổi.
Thì ra đây là Thiên Đạo Trúc Cơ.
Ánh mắt của mình quá nông cạn, căn bản không hiểu rõ trình độ của thiên tài như Thiên Đạo Trúc Cơ.
Lúc ánh sáng phóng về phía chân trời, rất nhiều người đều thấy được.
Lưu Oánh trong Cổ Thành có chút chờ mong, chỉ là rất nhanh liền thở dài.
Là Thiên Đạo Trúc Cơ.
"Còn quá yếu ớt, nhưng nàng cũng không được lựa chọn. Nếu như không ứng chiến, đại khí vận của nàng sẽ không cách nào ngưng tụ."
"Nhưng mà nếu cứ ngã xuống như vậy thì thật là đáng tiếc. Thiên Đạo Trúc Cơ lại có được hình thức ban đầu của đại khí vận, từ xưa đúng là hiếm thấy." Lưu Oánh thở dài một tiếng.
"Người của Minh Nguyệt Tông có lẽ đã tới, bọn hắn cũng không dám tùy tiện động thủ, nhưng mà thời khắc cuối cùng chắc chắn sẽ phải xuất thủ."
Khi đó đại chiến nhất định bộc phát, cuối cùng bên phải tiếp nhận trả giá vẫn là sinh linh Tây Bộ.
Mấy lão gia hỏa của Thiên Văn Thư Viện chắc là cũng sẽ ra tay.
---
Trên đỉnh núi cao.
Ba người Cảnh Đại Giang nhìn thấy ánh sáng, đều nhìn chăm chú quan sát.
"Là Thiên Đạo Trúc Cơ." Lão giả không có rây lập tức nói.
"Còn có hình thức ban đầu của đại khí vận, Minh Nguyệt Tông nhặt được bảo vật, đáng tiếc lại tới Tây Bộ chúng ta rồi bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ này." Cảnh Đại Giang cảm thấy đáng tiếc thay .
Chỉ cần hơi không cẩn thận thì chính là kết cục hồn phi phách tán.
Ầm ầm!
Lôi đình oanh minh, trên bầu trời có hai quái vật khổng lồ đang đánh nhau.
Lúc này, người đàn ông trung niên phía trên tảng đá lớn cau mày nhìn sang:
"Đây không phải là khí vận Tây Bộ, sao lại bị cuốn vào trong đó? Chẳng lẽ là?"
Quan sát một lát, hắn hơi kinh ngạc: "Lại là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhân vật bậc này xuất hiện từ khi nào thế, đáng tiếc còn quá nhỏ."
Nói xong, hắn há miệng cắn tới, giống như muốn một ngụm nuốt đối phương vào.
Trong lúc nhất thời, khí vận trên trời cao bắt đầu chém giết như là hai con cự thú.
Mãnh hổ mang theo khí tức tử vong cắn một cái vào cổ của con chim trắng noãn.
Soạt~
Cổ con chim bị cắn đứt tại chỗ.
Con chim kêu lớn, giống như là nhận lấy thống khổ cực lớn, sau đó bắt đầu phản kích.
Nhưng mà, dù con chim có phản kích thế nào đều bị né tránh. Mãnh hổ tìm đúng thời cơ nhảy lên, cào nát cánh chim. Ngay sau đó là đơn phương ngược sát.
Nhưng dù phi điểu có bị thương nặng nề như thế nào đi chăng nữa đều sẽ bay lên, tiến hành phản kích.
Thấy cảnh này, rất nhiều người đều thở dài.
Thiên Đạo Trúc Cơ vẫn còn quá non nớt.
Bích Trúc chau mày, thở dài một tiếng, quyết định đi lên giúp Sở Tiệp một tay. Sau đó nàng nhảy lên một cái, muốn mượn nhờ khí vận tham dự đọ sức.
Nhưng mà, nàng vừa mới bay lên không được bao lâu, vòng xoáy khí vận đã trấn áp xuống. Khí vận mượn nhờ từ ngọc bội trực tiếp bị đánh tan.
Biến cố bất thình lình này khiến cho Bích Trúc chấn kinh. Không chịu được đòn như thế sao?
Cuối cùng, nàng không thể không hạ xuống trên mặt đất. Nàng nhìn ngọc bội khí vận, bỗng hiểu ra nguyên nhân. Ngọc bội kia vốn không phải cho nàng, mà là cho người sau lưng nàng.
Có thể mượn nhờ ngọc bội để trở nên mạnh hơn, lại không cách nào tham dự vào tranh đấu nơi vòng xoáy. Việc này cần khí vận Tây Bộ chân chính.
"Thật vất vả mới có dũng khí vậy mà." Bích Trúc vừa cảm thấy tiếc nuối vừa cảm thấy may mắn.
---
Trên một sườn núi, Giang Hạo mở mắt ra.
Khí tức trên người hắn cổ xưa như là thâm uyên, không có chút gợn sóng nào, giống như chút gợn sóng nào đều có thể tùy tâm mà động.
Lúc này, Giang Hạo cảm thấy sự khống chế của mình đối với lực lượng đã đạt đến độ cao trước nay chưa từng có.
Lấy Tự Bạch làm ví dụ, mình đã không thua kém hắn chút nào.
Chỉ cần tiếp tục tham ngộ Vô Danh Bí Tịch, cảm ngộ Tỏa Thiên thì mình có thể vượt qua Tự Bạch.
Đương nhiên, chỉ là Tự Bạch lúc đó mà thôi.
Con người đều sẽ trường thành, hắn có thể, người khác cũng có thể.
Lúc này, hắn cảm nhận được âm thanh truyền đến từ trên bầu trời, là câu nói đợi người tới chiến kia. Trầm thấp mà hùng hậu.
Giang Hạo kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện đã đánh nhau.
Một con phi điểu trắng noãn to lớn và một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt. Hổ gầm sơn lâm, bầu trời chấn động. Phi điểu căn bản không phải là đối thủ của mãnh hổ kia.
Chỉ qua một lúc, Giang Hạo đã thấy cánh của phi điểu bị xé nát ba lần. Nhưng phi điểu lại cảm thấy phấn khởi, tâm trí kiên định, chưa từng từ bỏ.
"Bất tri bất giác nàng đã trường thành như này rồi." Giang Hạo có chút cảm khái:
"Sở Xuyên muốn đuổi kịp nàng đúng là khó như lên trời."
Người không hiểu rõ Thiên Đạo Trúc Cơ vĩnh viễn không biết Thiên Đạo Trúc Cơ có bao nhiêu đáng sợ.
"Không biết Sở Xuyên hiện tại như thế nào rồi."
---
Nam Bộ.
Một đám người đang vây công một Trúc Cơ, gần như là đè hắn ra mà đánh, máu tươi nhuộm đầy đất.
"Hắn đã trọng thương, tăng công kích lên, giết hắn."
Nam tử như là người máu nhìn tất cả mọi người xong quanh, cầm trường đao trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn. Giờ khắc này, hắn không thèm đếm xỉa đến tất cả, vung đao trong tuyệt vọng.
Hắn không có khả năng từ bỏ, cũng không có khả năng chết ở chỗ này.
"Đao pháp cơ sở."
Ngay sau đó, ánh đao như lưu ảnh, đao lên đao xuống, đao sau mạng hơn đao trước.
Phốc!
Đao xuống chém qua người gần nhất.
Ầm!
Đao lên đánh bay người xông tới.
Hắn nhanh chân hướng về phía trước, như là sao băng.
Hắn càng đánh càng mạnh, khí thế như hồng, thế như chẻ tre. Từng đao lướt qua, kẻ địch không ngừng ngã xuống đất.
Người còn lại cảm giác có chút lạnh mình.
Bọn hắn cảm thấy e ngại. Nhưng người vung đao hào khí ngất trời, tu vi đang dần tăng lên. Dưới tình huống như vậy mà tu vi của hắn lại có thể càng ngày càng tinh tiến hơn.
Chỉ qua một lát, kẻ địch cuối cùng nị một đao chém xuống.
"Ngươi… là quái vật gì?"
Thời khắc cuối cùng, nam tử trung niên hoảng sợ nhìn người trước mắt, hối hận không thôi. Sớm biết thế đã không dây vào người này rồi.
Nam tử rũ mắt thu đao, bình thản nói:
"Ta sẽ không ngã xuống ở đây, càng không khả năng dừng bước không lùi. Ta muốn đến Đông Bộ, đặt chân tới Đông Bộ, danh chấn Đông Bộ. Dùng đao của ta đem bổ ra vạn thủy thiên sơn, dùng mắt của ta nhìn khắp các châu bốn bể. Ta muốn đi trên con đường mà thế nhân nghĩ cũng không dám nghĩ. Không có người nào có thể ngăn cản bước tiến của ta. Mà mục tiêu cuối cùng nhất của ta là… kéo Thiên Đạo Trúc Cơ xuống thần đàn."
Giờ khắc này, trên người hắn bắt đầu nở rộ ánh sáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận