Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1198: Nhìn Xem Người Mười Tám Tuổi Tấn Thăng Nhân Tiên 2

Chương 1198: Nhìn Xem Người Mười Tám Tuổi Tấn Thăng Nhân Tiên 2
Cuối tháng mười.
Cấm địa của Thượng Quan nhất tộc.
Bích Trúc ngồi ở biên giới cấm chế, có thể nhìn thấy phía dưới có lượng lớn người của Thượng Quan nhất tộc. Bọn họ đang tránh né sự thống khổ của nguyền rủa. Mà đầu nguồn của thống khổ chính là Cố Trường Sinh.
Đúng lúc nàng cũng muốn nói chuyện với Cố Trường Sinh.
"Cảm giác có chút vi diệu." Bích Trúc bắt đầu gọi Cố Trường Sinh.
Rất nhanh nàng đã nhận được đáp lại.
"Gọi ta sớm như vậy làm cái gì?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Tiền bối, ngài đoán xem ta phát hiện cái gì? Hoặc là đoán xem ta đang ở nơi nào?" Bích Trúc cười hỏi.
"Trường Sinh tộc? " Cố Trường Sinh có chút ngoài ý muốn: "Cho nên là thứ gì áp chế ta?"
"Cái này." Bích Trúc nhìn về phía một hạt châu ở trung tâm.
Trong nháy mắt Cố Trường Sinh phát hiện ra đồ vật thì lập tức ngây ngẩn cả người.
"Tiền bối biết đây là cái gì không?" Bích Trúc lập tức hỏi.
"Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, còn dám lợi dụng thứ này để tu bổ thương thế? Ta khuyên ngươi vẫn nên tu bổ đơn giản một chút rồi sau đó về nhà của ngươi đi. Lúc đại thế giáng lâm thì mọi thứ sẽ tốt hơn." Cố Trường Sinh nhắc nhở.
"Đại thế còn có hiệu quả này? Nhưng mà cái này rốt cuộc là cái gì?" Bích Trúc tò mò hỏi.
"Huyết Trì, nếu như ta đoán không sai thì đây là Huyết Trì là sinh ra Thiên Cực Ách Vận Châu. Mặc dù không phải là Huyết Trì chân chính, nhưng tuyệt đối là một phần của nó. Thủ đoạn của người này đúng là lợi hại, thế mà có thể làm được đến mức độ này. Hắn thậm chí có thể tách rời Huyết Trì, loại người này không chọc được, chọc giận hắn tuyệt đối có biện pháp mang theo ngươi đồng quy vu tận." Cố Trường Sinhc nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Bích Trúc nở nụ cười: "Tiền bối quá để mắt tới ta rồi, người ta nói không chừng chỉ dùng một ngón tay đã có thể đâm chết ta, còn cùng ta đồng quy vu tận? Ta mới mười tám tuổi, không phải là đối thủ của những người kia."
Lúc nói lời này, Bích Trúc lặng lẽ cách xa Huyết Trì.
Qua hai ngày nữa nên về nhà thôi, người không biết không sợ, hiện tại biết rồi thì không thể dừng lại thêm.
Cũng may, qua nhiều ngày như vậy đã khôi phục được không ít, lại tĩnh dưỡng thêm một chút thì liền có thể bắt đầu tăng cao tu vi.
Lúc này, nguyền rủa đã bắt đầu.
Cố Trường Sinh có thể phát hiện ra nguyền rủa Bạch Dạ đang bị áp chế.
"Đại thế đến, Trường Sinh tộc quả thật có thể thu hoạch được tự do." Cố Trường Sinh cười ha ha:
"Cũng không biết bọn hắn có thể đi được bao xa."
"Có vấn đề gì không?" Bích Trúc hỏi, có lẽ có thể cầm đi bán.
Cố Trường Sinh không có trả lời vấn đề này, chỉ là nhắc nhở: "Mau trở về đi, đại thế sắp tới. Nếu như ngươi bỏ qua thời khắc đại thế đến thì ngươi sẽ lạc hậu hơn những người khác rất nhiều rất nhiều. Với thiên phú này của ngươi, từ Nhân Tiên đến Chân Tiên bình thường cần phải rèn luyện hai trăm năm mới có thể hoàn thành. Nhưng mà sau khi đại thế đến, dưới tình huống cơ duyên và thiên phú đầy đủ thì sẽ có thể tiết kiệm hơn mười năm. Nếu như có thể trở thành Chân Tiên sớm một chút, thì sẽ có thể phóng ra một bước mấu chốt nhất, thu hoạch được khí tức đại đạo, có lẽ qua hai ba năm liền có thể tấn thăng trung kỳ. Có khí tức đại đạo thì phía sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đến lúc đó nhất cổ tác khí, năm trăm năm thành Thiên Tiên, ba ngàn năm thành Tuyệt Tiên, trời đất bao la nơi đâu mà không thể đi?"
"Vậy nếu như không thể thành Chân Tiên trước khi đại thế đến thì sao?" Bích Trúc hỏi.
Nếu như chỉ là tiên thì sao?
Có thể củng cố tu vi cũng không tệ.
"Vậy thì hai trăm năm Chân Tiên, tám trăm năm Thiên Tiên, năm ngàn năm Tuyệt Tiên." Cố Trường Sinh thuận miệng nói.
"Chênh lệch lớn như thế sao? Chênh tận sáu ngàn năm." Bích Trúc có chút thất vọng.
Cố Trường Sinh lắc đầu, nghiêm túc mở miệng:
"Không lớn, rất nhanh. Nếu như thiên phú bình thường lại tu luyện thuận lợi, ngàn năm thành tiên, ba ngàn năm Chân Tiên, tám ngàn năm Thiên Tiên. Nhìn lại ngươi xem, mời mười tám tuổi mà đã Nhân Tiên."
So sánh kiểu này, Bích Trúc lập tức phát hiện mình tu luyện quả thật rất nhanh.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không biết lúc tu luyện sẽ là tình huống gì.
Dù sao mọi thứ đều dựa trên cơ sở là mọi chuyện thuận lợi. Nếu như không cẩn thận và không thuận lợi thì sẽ bị kẹt mấy ngàn năm.
"Nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải nắm chặt được đại thế lần này, nhất định phải trước người khác một bước. Một khi bị chậm lại, muốn đuổi kịp sẽ càng khó khăn." Cố Trường Sinh có ý tốt nhắc nhở.
Nghe vậy, Bích Trúc cảm thấy không thể dừng lại thêm ở hải ngoại nữa, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trở về.
Bỏ ra một cái giá tương ứng, tiến vào trận pháp kia, tầm năm ba tháng chắc là có thể trở về.
Lần này mười năm không ra ngoài, phải cùng Văn Tuyết muội muội bàn luận nhân sinh mới được.
"Đúng rồi." Bích Trúc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Người mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên kia liệu có phải là sẽ nhảy lên ngàn dặm ở dưới đại thế hay không?"
"Không phải." Cố Trường Sinh lắc đầu nói:
"Ngươi không nhìn thấy con đường của hắn bị gãy mất sao? Đại thế cơ bản là không có chỗ tốt đối với hắn, nhiều lắm là để hắn lĩnh hội một chút thuật pháp mà thôi. Nếu như phía sau ngộ tính của hắn không đủ, sẽ dần dần chậm lại. Nhưng mà, có thể trở thành người như vậy thì sẽ không kém như thế. Vẫn cần cẩn thận. Mặt khác, khi đó ta cảm nhận được một cỗ khí tức, nếu như thật sự là người kia thì tốc độ tấn thăng của đối phương có lẽ sẽ rất nhanh."
"Rất nhanh là nhanh như nào?" Bích Trúc liền vội vàng hỏi.
"Ba mươi năm Chân Tiên, hai trăm năm Thiên Tiên, một ngàn năm Tuyệt Tiên, cũng không phải là không có khả năng." Cố Trường Sinh đáp.
"Vậy có khả năng là đã Chân Tiên rồi hay không?" Bích Trúc hỏi.
Cố Trường Sinh: "???"
---
Giang Hạo nhìn khoáng mạch tử sắc đã bị đào sạch, thở dài một cái.
Thời gian một tháng, hắn đào được sáu mươi sáu bọt khí màu lam cùng rất nhiều bọt khí màu lục, bọt khí màu trắng, cộng với một bọt khí màu tím.
Xem như có thu hoạch to lớn.
Mặt khác còn đạt được Trường Sinh Quả, có thể dùng để diễn hóa con đường trường sinh. Đây chắc là thu hoạch lớn nhất.
Ngoài ra chính là khí tức ngộ đạo.
Hiện nay, hắn đã cường đại hơn rất nhiều, gặp lại Ngũ Ma sẽ không chật vật như vậy nữa.
"Phải nghĩ biện pháp đối phó bọn hắn mới được."
Người thất bại chính là Tiếu Tam Sinh, như vậy người lấy lại danh dự đương nhiên cũng phải là Tiếu Tam Sinh.
Nhưng mà cũng có nguy hiểm, đó chính là liệu có còn những người khác mai phục trong bóng tối hay không.
Cần suy tính chuyện này một chút mới được.
Về chuyện đánh giết Ngũ Ma, hắn đã có suy nghĩ.
Trước khi đi qua đó, nhất định phải đề cao bản thân.
Đối phương có một người sử dụng thuật pháp, một người sử dụng quyền pháp, một người sử dụng trường thương, còn có một người dùng cự kiếm làm tấm chắn.
Dưới tình huống không cách nào học tập được thứ cần thiết, hắn muốn học tập những thứ này một chút.
Sẽ hữu dụng.
Mặt khác, hắn phải nhanh chóng học tập thức thứ sáu Thiên Đao, còn có thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh.
Trong lúc Giang Hạo đang suy nghĩ, hắn phát hiện khí tức kia như có như không mà biến mất, hoặc có thể nói là phát hiện được động tĩnh ở bên ngoài.
Hơn nữa, còn bị chia làm rất nhiều phần.
"Xem ra bảo vật đã bị thu được."
Giang Hạo không có để ý, lúc này không thể đi ra ngoài, tránh bị cuốn vào bên trong đó.
Tất cả sản phẩm ở nơi này đều là do Trường Sinh Quả diễn hóa ra, không có tác dụng quá lớn đối với hắn.
Đầu nguồn đang trong tay hắn.
Sau đó, hắn đi vào chỗ sâu, quét sạch yêu thú.
Có sự gia nhập của hắn, yêu thú dù phản công thế nào đều không thể tiến lên.
Ba ngày sau.
Yêu thú trở nên cực yếu ớt, đã không dám ra ngoài.
Qua một đoạn thời gian nữa bọn chúng có lẽ sẽ lại trở nên cao minh, nhưng mà đã không có quan hệ gì với bọn họ nữa.
Lúc ra ngoài, Đoạn Thiên Thành nhìn về phía đống quặng kia, không khỏi hỏi:
"Nên xử lý đống quặng này như thế nào đây?"
Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Mang đi ra ngoài đi, nói là thuận tiện đào trong lúc thanh lý."
Lúc lấy mỏ đi, Giang Hạo đặc biệt lưu lại một phần cực nhỏ.
Làm như không thấy.
Đây là lưu lại cho ba người bọn hắn.
Bọn họ đều là người trên một cái thuyền. Bốn người đều có thể thu hoạch được một phần chỗ tốt. Nhưng bọn họ tuyệt đối không dám lấy thêm, nếu không kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Ba người có chút mừng rỡ, ngầm hiểu đây là một phần thuộc về mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận