Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 265: Ta Hoài Nghi Người Đoạn Tình Nhai Nguyền Rủa Ta

Chương 265: Ta Hoài Nghi Người Đoạn Tình Nhai Nguyền Rủa Ta
Giang Hạo cảm thấy không phải là Hồng Vũ Diệp nghĩ như vậy.
Mặc dù nằm vùng toàn bằng vận may, nhưng mà mình cũng vô cùng để ý, chẳng qua là ngay từ đầu luôn không có bất kỳ biện pháp nào.
Chỉ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đấy.
Cuối cùng ra ngoài gặp được Giao Long mới mở ra cục diện.
Hơn nữa, hắn còn phải giải quyết phiền toái bên trong Thiên Âm Tông, tinh lực không đủ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là không tiện mở miệng nói rõ lí do.
Nếu như giải thích, chẳng khác nào thừa nhận khi đó mình đúng là đang cố tình kéo dài thời gian hay sao.
Nói lời trái lương tâm cũng không sao cả, trước sau nhất quán là được.
Nếu như lời nói không nhất quán sẽ dễ khiến cho bản thân mình rước lấy mầm tai vạ.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp rời khỏi chỗ tắm gội, đi đến ban công lầu hai.
"Ngươi mang theo Thiên Cực Ách Vận Châu bao lâu rồi?"
Giang Hạo suy tư một lát rồi đáp: "Hai năm."
"Vậy chắc là cũng sắp." Hồng Vũ Diệp đứng ở trên ban công, góc áo đong đưa theo gió, lúc này nàng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo:
"Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đặt Thiên Cực Ách Vận Châu ở nơi khác. Cũng đừng làm mất hạt châu này, một khi bị người khác mở ra, ngươi thân là người khởi xướng, sẽ phải tiếp nhận phản phệ."
Tiếng nói vừa ra, thân ảnh của nàng liền mờ dần.
"Đúng rồi." Trước khi Hồng Vũ Diệp đi, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, cười nói:
"Ngươi có thể thử lan rộng chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu ở Thiên Âm Tông ra ngoài. Như này người nhằm vào ngươi có lẽ sẽ bị dọa cho phải chạy trốn trong đêm."
Thế nhưng việc này sẽ dẫn những người đang tìm kiếm Thiên Cực Ách Vận Châu tới, đây không phải là tự tìm khổ à? Giang Hạo cười khổ.
Người nhằm vào hắn, nhiều lắm là tu vi Kim Đan, khoa trương nhất cũng là Nguyên Thần.
Thế nhưng người tìm kiếm Thiên Cực Ách Vận Châu nhất định đã vượt xa Nguyên Thần.
Chuyện này hoàn toàn không nằm trong phạm vi nhận thức của hắn.
Căn bản không có thời gian để mạnh lên.
Cho nên chuyện này không thể nghe Hồng Vũ Diệp được.
"Nhớ chăm sóc tốt cho hoa của ta, nếu như bỏ chạy đến chỗ khác mà không mang theo hoa và cây của ta thì ngươi tự biết hậu quả."
Đến tận lúc này, Hồng Vũ Diệp mới hoàn toàn rời đi.
Giang Hạo đứng tại chỗ, đón gió nhẹ một hồi, bên trong gió mang theo mùi thơm nhè nhẹ.
Là mùi thơm trên người Hồng Vũ Diệp, giống như là mùi thơm cơ thể, lần đầu tiên gặp đối phương cũng ngửi thấy loại mùi thơm này.
Không biết là có phải là do cổ độc hay không, hắn luôn cảm thấy mùi trên người Hồng Vũ Diệp vô cùng dễ chịu.
Sau đó, hắn kiểm tra thân thể một chút, phản phệ của nguyền rủa quả thực đã biến mất.
"Tùy ý một chút thôi đã có thể giải trừ nguyền rủa, xem ra, muốn nguyền rủa cường giả, ta có lẽ không chịu nổi ánh sáng phản phệ."
Thuật nguyền rủa đúng là lợi hại, nhưng phải phệ lại quá nghiêm trọng.
Thế nhưng một khi thân trúng nguyền rủa, muốn giải trừ cũng vô cùng khó.
Chỉ là phía sau không tiện tiếp tục sử dụng, sẽ bị Hồng Vũ Diệp nhằm vào.
"Dùng một hai lần thì không có vấn đề gì, dù sao Khô Mộc Phùng Xuân sẽ tự động làm tan rã nguyền rủa."
Nguyền rủa lần này đúng là có chút nhiều, dù Khô Mộc Phùng Xuân có thể làm tan nhưng cũng cần thời gian từ nửa năm đến gần một năm.
Nếu như không phải có Thiên Cực Ách Vận Châu áp chế, có lẽ còn cần nhiều thời gian hơn, hơn nữa bản thân hắn thậm chí còn không thể tu luyện, không thể lĩnh hội thuật pháp.
Nguyên Thần trung kỳ thường xuyên tiếp xúc với thần vật như hắn đều không thể thừa nhận nguyền rủa bực này.
Như vậy rõ ràng, Bạch Dạ Nguyên Thần hậu kỳ nhất định sẽ không dễ chịu.
Xem ra, hắn khiêu chiến Man Long đại khái là sẽ thất bại.
Còn về chuyện sẽ như thế nào, cần đợi đến một tháng sau.
——
——
Bách Cốt Lâm.
"Phốc ~ "
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng một nam tử sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, hắn đang ngồi ở giữa vô số linh dược.
Dáng người mảnh mai, mi mục như kiếm, cho dù thổ huyết thì khí chất vẫn có chút bất phàm.
Xung quanh hắn có một đống trận pháp, phù lục, pháp bảo.
Thế nhưng mỗi một thứ đều bị khói đen bao phủ, gần như báo hỏng.
Không chỉ như thế, tu vi Nguyên Thần hậu kỳ của hắn thậm chí còn lung lay sắp đổ.
Có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Liên Cầm tiên tử đi đến bên cạnh trận pháp, hỏi.
"Không sao cả, chẳng qua là tu vi bị hao tổn mà thôi." Nam tử đưa tay ngăn cản người tới gần, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã thành thói quen.
"Rốt cuộc là ai nguyền rủa sư huynh như vậy? Ròng rã nửa năm." Liên Cầm tiên tử có chút kinh ngạc.
Ngay từ đầu bọn hắn cho là chẳng qua chỉ nguyền rủa một lần, dùng pháp bảo liền có thể chống cự.
Thế nhưng nguyền rủa liên tiếp, khiến cho người ta có chút không chống đỡ được.
Đừng nói đến chuyện tăng cao tu vi để chuẩn bị chiến đấu.
Để giữ tu vi không rơi xuống thôi mà đã phải hao phí vô số tâm trí.
Bọn hắn đã thử mua đủ loại pháp bảo tịnh hóa nguyền rủa.
Thế nhưng cũng chỉ là nhất thời.
Đối phương dường như quyết tâm muốn ngọc nát đá tan.
"Loại chuyện này bắt đầu từ lúc sư huynh khiêu chiến Man Long, liệu có phải là Man Long vì củng cố địa vị của mình nên đã tìm người nguyền rủa hay không?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
"Không được đoán mò, không thể nào là hắn được." Bạch Dạ khẽ lắc đầu.
Hắn suy tư chốc lát rồi nói:
"Gần đây ta có đắc tội với người nào không?"
"Cũng không có." Liên Cầm tiên tử lắc đầu.
"Ta đã tặng đan dược cho những ai?" Hắn lại hỏi.
"Đoạn Tình Nhai, Chúc Hỏa Đan Đình, Hoành Lưu Bộc, liên quan đến năm người." Liên Cầm tiên tử nói.
"Bọn hắn ở trong tông môn không?"
“Người của Hoành Lưu Bộc ra ngoài rồi, hai người của Chúc Hỏa Đan Đình vẫn còn tiếp tục luyện đan. Đoạn Tình Nhai vẫn luôn ở đó."
"Ngươi nói xem, trong bọn họ người nào là khả nghi nhất?"
"Làm sao có thể, tu vi của bọn hắn mới bao nhiêu?"
"Ta cảm thấy Đoạn Tình Nhai là khả nghi nhất, hắn hiện tại Trúc Cơ hậu kỳ. Thuật pháp của ta không có chút nào tác dụng với hắn, hắn đã khám phá ra từ lâu, thậm chí là phá giải.
Bởi vì hắn không phải là đối thủ của ta, nhưng vì không muốn ta thành thủ tịch cho nên mới xuống tay với ta."
Liên Cầm tiên tử hơi nghi hoặc một chút:
"Tại sao không phải là mấy người khác, hoặc là mấy người không muốn sư huynh thành thủ tịch khác?"
Bạch Dạ khẽ lắc đầu, cười nói:
"Trực giác mà thôi, không tại sao cả."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liên Cầm tiên tử có chút lo lắng nói.
"Trước không cần quan tâm đến hắn, ta cần thành thủ tịch, lấy được thứ ta muốn trước." Bạch Dạ nói khẽ.
"Nhưng mà với tình huống hiện tại của sư huynh có thể thành công sao?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
"Sư tỷ nói ta không có cơ hội, thủ tịch không đơn giản như ta nghĩ, thế nhưng ta vẫn muốn thử xem. Còn về nguyền rủa, ta có một viên thuốc có thể tạm thời áp chế nguyền rủa, củng cố tu vi.
Chờ sau khi khiêu chiến kết thúc, lại đến Đoạn Tình Nhai một chuyến. Ta muốn đi gặp người kia, hoặc là đến chỗ của hắn nhìn một chút, như vậy sẽ có thể xác định có phải là hắn hạ thủ hay không."
"Tác dụng phụ của đan dược này rất lớn đúng không?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
"Có khả năng rơi xuống Nguyên Thần hậu kỳ, thế nhưng chuyện này không đáng là gì.
Nếu như nguyền rủa tiếp tục tra tấn ta, nó cũng sẽ khiến cho ta rơi xuống Nguyên Thần trung kỳ.
Nhưng chỉ cần thành công, dùng thân phận thủ tịch thì chút nguyền rủa kia đều không thành vấn đề." Bạch Dạ bình tĩnh nói.
Hắn dường như không quá để ý đến mấy chuyện này.
Một tháng sau.
Giữa tháng bảy.
Giang Hạo sử dụng Thất Tinh Phong Ấn với con thỏ ở trong sân.
Sau đó, cho dù con thỏ có chạy như thế nào bên trong vòng tròn đều không thể thoát ra được.
Thậm chí có thể dùng ngôi sao phía trên để tiến hành công kích.
Thuật phong ấn này quả thật không tệ.
Điểm khác so với Chưởng Trung Càn Khôn chính là, Thất Tinh Phong Ấn có khả năng bố trí chiến đấu ở một bên, sau đó thất tinh kết nối bày ra phong ấn.
Đúng là vô cùng thực dụng, thực lực Đan Nguyên tiền bối rất mạnh.
Đương nhiên, so với Vô Danh Bí Tịch thì lại kém quá nhiều.
"Giang sư huynh có đó không? Sư đệ Hàn Minh có việc bái phỏng."
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Hàn Minh.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc, bởi vì hôm nay chính là ngày đệ tử thủ tịch thi đấu khiêu chiến, mọi người nên đi quan sát chiến đấu mới đúng.
Hắn cũng dự định qua đó.
Không nghĩ tới Hàn Minh lại đến đây.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận