Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 492: Là Thời Điểm Khiến Xích Điền Hiểu Rõ Đạo Lý

Chương 492: Là Thời Điểm Khiến Xích Điền Hiểu Rõ Đạo Lý
Chương 492: Là Thời Điểm Khiến Xích Điền Hiểu Rõ Đạo Lý
Giang Hạo lắc đầu thở dài, thu hồi tầm mắt không tiếp tục để đến hai người phía dưới nữa, mặc cho bọn hắn thảo luận.
Cứ tiếp tục như thế, con thỏ cũng không biết thế nào mặt mũi của nó có chút lớn, mệnh cũng có chút cứng rắn. Trong tu chân giới, linh sủng nào đáng để Hồng Vũ Diệp ra tay nhiều lần? Là con thỏ.
Mà có linh sủng nào, mấy lần đối mặt với cường giả ra tay đều còn có thể bình an vô sự? Cũng là con thỏ.
So sánh với con thỏ, Tiểu Li có lẽ còn tốt, gặp qua Hồng Vũ Diệp nhiều lần, đều bình an vô sự.
Về đến phòng, Giang Hạo bắt đầu suy tư chuyện cần chuẩn bị cho tụ hội đêm nay. Ngoại trừ Quỷ Tiên Tử có thể sẽ hỏi thăm vấn đề của hắn ra, những chuyện khác chắc là không cần hắn mở miệng.
Nhưng mà hắn cũng không cách nào trả lời vấn đề của Quỷ Tiên Tử, Hồng Vũ Diệp chưa từng mở miệng nói rõ lí do.
Mà kiến thức của hắn cũng còn thiếu rất nhiều. Đến lúc đó chỉ có thể yên lặng, nhìn về phía Đan Nguyên tiền bối.
Hỏi như thế thì có thể giải quyết dễ dàng. Mặc dù bên trong tụ hội mình vừa thần bí lại mạnh mẽ.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một thành viên, người cao minh nhất vẫn là người đề xuất tụ hội, Đan Nguyên tiền bối.
Sau khi chờ đợi một lúc, sân nhỏ liền không có thanh âm, Tiểu Li hình như đã chạy đi ăn cái gì đó.
Giang Hạo ngồi xếp bằng, bắt đầu xem trước nội dung tụ hội, thuận tiện xem xảnh ngộ trong khoảng thời gian này, từ đó xác định thứ gì có thể nói, chuyện gì nên im lặng.
Điều quan trong nhất chính là, không thể nói sai lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng bên trong tụ hội.
Giờ Tý.
Phía Nam.
Nam Nguyên Đô Thành.
Trong hoàng thành.
Trong một khoảng sân, Xảo Di thủ ở trước cửa. Lúc này có người tiến vào từ bên ngoài.
Là một vị tướng lĩnh trung niên, cũng là tu vi Nguyên Thần.
"Công chúa nghỉ ngơi?" Hắn nhìn trong sân hỏi.
"Nếu không thì sao?" Xảo Di nhướng mày, trầm giọng nói:
"Lâm tướng quân tới muộn như vậy, có chuyện gì không?"
"Có ý tốt nhắc nhở các ngươi mà thôi, Bích Trúc công chúa đã hơn ba trăm tuổi, tuổi thọ còn thừa không nhiều. Nếu không xuất giá, địa vị tại Hoàng thành sẽ rớt xuống ngàn trượng." Lâm tướng quân cười nhắc nhở.
"Đó là chuyện của công chúa, không liên quan đến Lâm tướng quân." Xảo Di lạnh lùng nói.
"Thật ra ta chọn được người, có lẽ…"
"Cút!" Trong lúc nhất thời, khí tức Nguyên Thần khuếch tán.
Thấy thế, Lâm tướng quân cũng không nhiều lời, mà là quay người rời đi.
Nhìn đối phương rời đi, Xảo Di thở dài một hồi.
Đối phương cũng không nói sai, nhưng đại ca nhị ca của Bích Trúc công chúa đều không phải là hoàng tử bình thường, nhất là đại ca của nàng. Thân phận địa vị vô cùng cao, chủ yếu là thực lực mạnh.
Như thế sẽ không có quá nhiều người bức bách, cần là bệ hạ mở miệng. Người đó cũng không có cách nào.
Cuối cùng nàng thở dài."Không biết công chúa sẽ còn tự do được bao lâu."
Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút nếu công chúa tấn thăng hơn một trăm năm tuổi thọ, Hoàng thành cũng không đến mức bức bách nàng. Chỉ là rất nhiều người đều sẽ đối xử lạnh nhạt với nàng.
Lúc này bên trong căn phòng, Bích Trúc đã tiến vào Thạch Bản.
Người tới chỗ này vẫn là Đan Nguyên tiền bối, cùng với bốn người cố định trong những năm này. Sau khi vấn an tiền bối, bọn hắn liền ngồi xếp bằng.
Bích Trúc do dự một chút, không mở miệng hỏi thăm chuyện tu vi.
Những người khác cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nàng rất là tò mò, Tỉnh thật sự không có bất cứ vấn đề gì sao?
Mười năm, đối phương chưa từng hỏi một vấn đề nào.
"Có tin tức liên quan tới Thánh Đạo không?" Đan Nguyên mở miệng hỏi.
Thánh Đạo cực kỳ đặc thù, Bích Trúc điều tra rất nhiều tư liệu, nói bóng nói gió hỏi thăm không ít người, đáng tiếc không có quá nhiều thu hoạch.
"Ta tuần tra chuyện liên quan tới Thiên Linh tộc, đạt được một chút manh mối kỳ quái, đó chính là hình như Thánh Đạo xuất hiện vào khoảng thời gian Thiên Linh tộc xuống dốc." Tinh lên tiếng.
"Đúng là như vậy, nhưng không đủ sáng tỏ." Đan Nguyên mở miệng.
Sau đó, không có người nào có manh mối cả.
Thiên Hương Đạo Hoa cũng không có tin tức gì.
Sau đó chính là khâu giao dịch. Bích Trúc mở miệng trước:
"Ta đã tìm bạn bè xác định chuyển đi, Tỉnh đạo hữu có cần ta làm gì không?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn về phía đối phương, hắn đã cân nhắc vấn đề này trước khi tiến vào
"Giúp ta nguyền rủa một người.”
Đây là kết quả mà hắn đã suy đi tính lại.
Chuyện cần thiết nhất trước mắt chính tìm kiếm Xích Điền.
Nhưng Quỷ Tiên Tử cũng không phải là người hải ngoại, tìm nàng không thích hợp.
Hắn lại không thể nhận mấy món đồ có tính thực chất, hắn muốn mấy thứ nguyền rủa cũng vô dụng. Hồng Vũ Diệp không thích mấy thứ xúi quẩy, trước đó hắn đã bị cảnh cáo, nếu có một lần nữa thì không chết cũng bị thương.
"Nguyền rủa người nào?" Thân là "Quỷ", Bích Trúc hỏi.
"Doãn Vệ, thân ở Thiên m Tông." Giang Hạo trầm giọng nói.
"Tin tức chỉ có những thứ này?"
"Chỉ những thứ này."
Yên lặng một lát, Quỷ Tiên Tử mới nói: "Muốn nguyền rủa gì?"
"Cái gì cũng được." Giang Hạo trả lời.
"Không bảo đảm hiệu quả." Quỷ Tiên Tử nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Xác xuất thành công rất thấp, nhưng mà có chút hiệu quả là được.
Thậm chí có thể ngăn cản tu vi của hắn tiến triển cũng tốt, có thể đánh ép người Thánh Đạo một ít đều tốt. Nhất là khi người này còn để mắt tới hắn.
"Ta có một nhiệm vụ." Giọng nói của Liễu thoáng có chút hùng hậu:
"Ta muốn biết Thiên m Tông làm thế nào để tiến vào đáy biển, manh mối liên quan là được." Nghe vậy Giang Hạo yên lặng, nhanh chóng suy tư.
Hải Vụ Động không sớm thì muộn cũng sẽ bị biết được, từ sau khi Thiên m Tông bại lộ dưới ánh mắt mọi người, cũng sẽ cố ý để lộ ra, khiến người hải ngoại tham dự vào trong đó. Bạch Chỉ Trưởng lão chắc chắn cũng có quyết định này.
Nếu đã như vậy, vừa vặn có khả năng lợi dụng một ít, hắn còn có thể mượn dùng ảnh hưởng của Liễu để thông báo nhiều chuyện hơn.
Trước đó hắn không tiện liên quan đến Hải Vụ Động, là bởi vì lo lắng bị trói buộc ở bên kia. Bây giờ không có bất kỳ nỗi lo về sau gì nữa.
Không chỉ như thế, cũng có thể giải quyết vấn đề của Xích Điền.
"Gần đây lại nhìn thấy cái gì sao?" Tinh dò hỏi.
"Nhìn thấy xúc tu, hơn nữa là xúc tu có khắc chữ viết, giống như là một chút kinh văn." Liễu nói.
"Hải Vụ Động." Giang Hạo không chần chờ nữa.
Lời nói đột nhiên này khiến cho mấy người Tinh bất ngờ.
"Thiên m Tông Hải Vụ Động." Giang Hạo bổ sung một câu.
"Ý của Tỉnh đạo hữu là, mấy người Thiên m Tông đi vào từ Hải Vụ Động?" Liễu lập tức hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu, lên tiếng lần nữa:
"Nhớ kỹ, lượng lớn máu thịt, có lẽ sẽ trở thành manh mối dẫn đường."
Tin tức này đủ cho người hải ngoại gia nhập Hải Vụ Động thăm dò. Đúng lúc cũng có thể thuận tiện cứu người bị nhốt ra.
"Tỉnh đạo hữu cần gì?" Liễu lập tức hỏi.
Mặc dù còn chưa chứng thực, thế nhưng phân lượng của Tỉnh bên trong tụ hội không thấp.
Nếu như hắn mở miệng thì tám chín phần là thật.
"Giúp ta tìm một người, nhắn lại một câu." Giang Hạo chính là đang chờ đợi thời điểm này.
Xích Điền cũng nên làm chút chuyện chính rồi. Nếu kéo dài thêm, đối phương có lẽ sẽ bắt đầu ra tay giết ngược lại hắn.
Đây là suy nghĩ của tu sĩ bình thường, nhất là loại người bị cừu hận vặn vẹo tâm tình. Nghe lời sao, rất không có khả năng.
"Là ai?" Liễu hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía Đan Nguyên tiền bối. Lúc này trên Thạch Bản xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tên Xích Điền được truyền tới, còn phụ thêm một câu.
Câu nói này sẽ khiến cho Xích Điền hiểu rõ, hắn không thể trốn khỏi lòng bàn tay của mình.
Như thế là đủ rồi.
Chuyện phía sau cứ để đó, ngày nào đó Hồng Vũ Diệp bức bách hắn liền có thể đi xem một chút có thu hoạch gì hay không.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận