Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1020: Nữ Ma Đầu: Đây Chính Là Đáp Án Ngươi Muốn

Chương 1020: Nữ Ma Đầu: Đây Chính Là Đáp Án Ngươi Muốn
Chúc Hỏa Đan Đình.
Liêu Kim nhìn bánh ngọt bên trong lồng hấp, chân mày hơi nhíu lại.
"Hương vị thì đúng, nhưng mà màu sắc nhìn có chút quái dị. Hoàn toàn khác với suy nghĩ của ta, hẳn là màu vàng, tại sao là màu đỏ? Chẳng lẽ là do bỏ thêm Xích Lĩnh Thảo? Không có khả năng, theo như dược hiệu thì Xích Lĩnh Thảo sẽ bị Thổ Thụ Quả trung hoà, cuối cùng biến thành màu vàng. Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Không biết một lồng này có thể hồi vốn hay không. Được rồi, lấy bí phương độc nhất vô nhị, bán ra với mánh lới độc nhất vậy. Có lẽ sẽ có người không có mắt đến mua."
Lúc bánh ngọt ra lò, bên trong đỏ lại lộ ra một chút trắng.
Liêu Kim thở dài, thất bại, thất bại từ đầu đến đuôi.
Không chỉ là dược hiệu không đúng, hương vị cũng có sự khác biệt ngày đêm vào một khắc cuối cùng.
Hắn vốn định làm ngọt, mà cái bánh này cực có thể là chua.
Biến hóa quái dị như vậy, hương vị khẳng định cũng không tầm thường.
Hắn bày đồ vào một cái hộp tinh xảo, sau đó ghi rõ giá cả, một hộp chín trăm linh thạch.
Không đắt lắm, chỉ tiền chi phí thôi đã tám trăm linh thạch rồi.
Kiếm một trăm linh thạch, không quá đáng. Chỉ là không biết rõ dược hiệu và hương vị.
Nhưng hắn vốn định tìm oan đại đầu, ai lại để ý chuyện này chứ?
Chỉ là sau khi hắn vừa đặt đồ xuống và đánh dấu giá cả liền có hai người đứng ở trước mặt.
Liêu Kim ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên có khí tức tương tự.
Kim Đan viên mãn, có chút cao minh.
Nhưng mà hắn chọc nổi.
Dạng này cũng không sao.
"Sư đệ muốn gì?" Liêu Kim chỉ lồng bánh ngọt vừa mới ra lò nói:
"Thiên m Nhất Điểm Hồng, bí pháp độc gia, cực hạn vị giác, mang đến thể nghiệm không giống bình thường. Dược hiệu không thể coi thường, hương vị cũng làm cho người ta khó mà quên được. Mặt khác, bánh ngọt này chỉ có một lồng. Lần sau dù ngươi có muốn thì cũng sẽ không còn. Chín trăm chín mươi chínlinh thạch, ta đã bán lỗ vốn rồi đó."
Kiếm ít đi không phải chính là thua thiệt tiền hay sao?
Rất thua lỗ.
"Tám trăm đi." Đối phương mở miệng nói.
"Sư đệ, không phải là sư huynh không chịu, mà là bán như vậy sẽ thua lỗ tiền. Hơn nữa, ta cũng không lừa sư đệ, ta gần đây luyện đan vẫn luôn thất bại, tiêu hao rất nhiều linh thạch. Nếu như ta còn không kiếm lại chút tiền vốn, chỉ sợ là sẽ không chống đỡ nổi. Nếu như không phải vì thiếu linh thạch, ta cũng sẽ không bán Thiên m Nhất Điểm Hồng với giá rẻ như vậy. Ngươi nhìn thấy màu trắng lộ ra trong đó không, đây mới là trung tâm của tất cả. Ngươi thử đi hỏi các hàng khác xem, ai mà không biết đây là kiểu dáng được hình thành một cách tự nhiên, căn bản là không có cách nào bắt chước." Liêu Kim ra sức giới thiệu.
"Sư huynh, ngươi thiếu linh thạch như thế mà bên này chỉ có một mình ta, nếu như không bán cho ta thì sợ là sẽ không bán ra được." Đối phương có ý tốt nhắc nhở.
"Sư đệ ngươi…" Liêu Kim ra vẻ đau lòng nói: "Tám trăm tám."
"Được." Đối phương đồng ý.
"Lừa được một người rồi." Trong lòng Liêu Kim mừng thầm.
Sau khi đối phương rời đi, hắn lập tức thu quầy hàng, nhanh chóng rời đi.
Không biết người này là ai, nếu như không có tìm đến mình thì có thể tiếp tục lừa.
Người tới con đường này đều đã thành tinh, rất khó mắc lừa. Người mới tới đương nhiên là không thể bỏ qua.
Chỉ là, vừa mới đi vào trong đám người, hắn liền nghe mọi người thảo luận về thủ tịch dự tuyển.
Thủ tịch dự tuyển là hai người lợi hại nhất một cấp của tông môn, gần như đều là đệ tử chân truyền. Những người này vốn cũng không dễ chọc.
Nhưng mà, hắn vẫn đi hỏi thăm một chút, mua chân dung của bọn họ, sau đó cố gắng phòng ngừa việc trở mặt với bọn họ.
Một lát sau.
Hắn vừa dỗ vừa lừa được một số chân dung, mặc dù không được đầy đủ, thế nhưng đủ cho hắn nhớ kỹ trước.
Xem người cùng giai trước đã.
Kim Đan viên mãn.
Chỉ là, vừa mới nhìn thấy chân dung, khóe mắt hắn đột nhiên nhảy một cái.
Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo…
"Đây không phải chính là oan đại đầu vừa rồi hay sao?" Sau khi phát hiện ra chuyện này, Liêu Kim cảm thấy hối hận không kịp.
Hắn muốn đuổi theo người kia, sau đó thu hồi Thiên m Nhất Điểm Hồng với giá cao. Nhưng mà mặc kệ hắn tìm kiếm thế nào, vẫn không thể tìm thấy người kia.
Xong rồi.
Đã đắc tội thủ tịch dự tuyển.
Đây chính là người tương lai có khả năng trở thành thủ tịch.
---
"Tiền bối cảm thấy thế nào?" Bên cạnh đường sông, Giang Hạo cầm bánh ngọt hỏi.
"Hương vị rất kỳ quái." Hồng Vũ Diệp ăn một chút, bên trong ánh mắt hơi nghi hoặc một chút.
Giang Hạo cũng ăn thử.
Bên trong vị chua mang theo một ít vị ngọt, cực kì mềm mại, rất xốp.
Bánh ngọt này không tệ, hắn chưa từng thử bánh nào như này.
Linh khí tích chứa bên trong cũng không nhiều, độc tính lại có không ít.
Nhưng mà hương vị đúng là rất được.
Lúc này, bọn hắn một đường đi xuôi về phía hạ nguồn dòng sông.
Rời khỏi Chúc Hỏa Đan Đình, đi đến cửa Thiên m Sơn, lại đi ra sơn môn.
Giang Hạo có chút kinh hãi.
Không rõ tại sao muốn rời khỏi tông môn, nếu như bị Chấp Pháp Đường phát hiện thì sẽ có không ít phiền phức.
"Tiền bối muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
Hồng Vũ Diệp cũng không trả lời, chỉ là rất nhanh bọn hắn đã đến một ngọn núi.
Phía dưới bọn hắn là một hồ nước.
Nước trong hồ màu đen.
Sau khi nhìn thấy nó, mày Giang Hạo nhăn lại.
Mặt khác, hắn cảm nhận được bên hồ có một ít người tồn tại, có tiên ý bá đạo.
"Đây là Thi Hải?" Giang Hạo sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu:
"Không phải Thi Hải, là dòng sông có liên quan tới Trớ Chú Thụ…"
Nghĩ tới đây, con ngươi Giang Hạo co rụt lại. Ngay sau đó, hắn cũng cảm nhận được không gian xung quanh xuất hiện một chút vặn vẹo. Nước hồ đang khuếch trương.
"Ngươi không phải vẫn luôn hỏi chuyện này sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên mở miệng nói: "Hiện tại có đáp án chưa?"
Giang Hạo có chút đắng chát.
Ảnh hưởng của Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đã bắt đầu.
Nhanh hơn dự đoán của hắn.
Hơn nữa, chuyện này cực có thể là do Đọa Tiên tộc mang tới, cuối cùng vẫn là bản thân mang đến kiếp nạn cho mình.
Nếu như không phải Đọa Tiên tộc muốn tìm Tiếu Tam Sinh, bọn hắn sẽ không tới đây làm chuyện này.
Có đôi lúc, cực khổ muốn nhằm vào ai thì sẽ không thể trốn thoát.
"Nể tình đồ ăn sáng của ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu. Muốn đối phó Thiên Cực Mộng Cảnh Châu không chỉ cần có Nhân Hoàng Điện, còn cần Hiên Viên Kiếm." Hồng Vũ Diệp nói.
Hiên Viên Kiếm?
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà Hiên Viên Thái còn đang ở trong khảo nghiệm, không biết có thể cầm kiếm mà đến hay không?
"Là bản thân kiếm, hay là người cầm kiếm?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp cũng không mở miệng trả lời.
Nhưng Giang Hạo cảm thấy Hiên Viên Thái còn quá sớm để tham dự vào loại chuyện này.
Chỉ có thể quan sát tình huống rồi lại nói.
---
Tây Bộ.
Nhan Nguyệt Chi đi ra từ trong một tòa thành, nàng vẫn đoan trang và lịch sự như trước đây.
Trên đường cũng không có những người khác.
Thân ảnh của nàng biến mất rồi lại xuất hiện, vượt qua khoảng cách thật dài, sau đó nhanh chóng tiến vào trong trận pháp.
Vượt qua một tòa thành.
Ban đêm.
Nàng về tới Thiên Văn Thư Viện.
Người giữ cửa cười nói: "Nhan sư muội trở về rồi sao?"
"Lục sư huynh." Nhan Nguyệt Chi thi lễ gặp mặt, chào hỏi.
Đối phương gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhan Nguyệt Chi một đường đi vào vị trí hậu cần, tìm được một vị phụ nữ.
Lúc này, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông, hình như đang giúp nàng làm việc.
"Tiên, tiên sinh." Sau khi nhìn thấy người tới, Tang Tú lập tức đứng dậy cung kính hành lễ.
Man Cốt cũng hiểu rõ, cúi đầu không dám lỗ mãng.
Không nhắc tới những chuyện khác, người này đã giúp đỡ gia đình hắn, đủ để hắn hành đại lễ rồi.
"Ta tìm ngươi." Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía Man Cốt.
"Tiên sinh, mời nói." Man Cốt cảm thấy dù đối phương có bảo mình chết thì chính mình cũng phải chết.
"Mang theo cái này ở bên người."
Một cái hộp tinh xảo xuất hiện ở trước mặt Man Cốt: "Mang về Nam Bộ, không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần để ý. Có người sẽ lấy nó đi, nếu như ngày nào đó không thấy nữa thì chính là đã bị người khác lấy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận