Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1223: Nữ Ma Đầu: Người Ngươi Để Ý Là Ai 1

Chương 1223: Nữ Ma Đầu: Người Ngươi Để Ý Là Ai 1
Trước Chân Tiên trung kỳ, bất kỳ tấn thăng gì đều không có liên quan quan đến đạo.
Bắt đầu từ tấn thăng Chân Tiên đến tất cả tấn thăng phía sau đều có liên quan đến đạo.
Đạo không đủ thì không cách nào tấn thăng.
Dù có góp nhặt lực lượng đủ nhiều, cũng không cách nào phá mở gông cùm xiềng xích để tiến vào tầng mới.
Mà Giang Hạo cũng không biết tu vi tích lũy đủ rồi liệu có thể thuận lợi tấn thăng hay không.
Từ sau khi hắn thành tiên, chưa từng tấn thăng dựa vào bảng. Đây là lần thứ nhất, còn đúng lúc liên quan tới đạo.
Cụ thể là loại tình huống nào, hắn cũng không xác định. Chỉ có thể thử một chút trước rồi lại nói.
Giang Hạo kiểm tra xung quanh sân hồi lâu, sau khi xác định không có vấn đề gì liền mở m Dương Thủ Hoàn ra, có vào không ra.
Dạng này mặc kệ dẫn động bất kỳ dị tượng gì thì bên ngoài cũng không phát hiện được.
Làm tốt tất cả chuẩn bị, Giang Hạo ngồi xếp bằng, bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.
Tấn thăng Chân Tiên trung kỳ.
Trong nháy mắt rút ra, số lượng lập tức nhanh chóng biến hóa. Mà Giang Hạo cũng đã nhận ra được một cỗ tiên lực phun trào. Chỉ có tiên lực, không có đạo khí.
Giờ khắc này, Giang Hạo cảm giác tiên lực đi khắp thân thể, bắt đầu xung kích Chân Tiên trung kỳ.
Theo như tình huống trước đó thì tiên lực đầy đủ sẽ có thể đột phá Chân Tiên trung kỳ bình thường.
Nhưng mà Giang Hạo có thể cảm nhận được thân thể thiếu một chút gì đó, nếu tiếp tục lần đột phá này sẽ thất bại.
Cùng lúc đó, đạo khí trong thân thể phun trào.
Đạo khí này dung hợp cùng tiên lực, hình thành tiên đạo chi lực.
Trong nháy mắt, Giang Hạo đã nhận ra.
Lần đột phá này mười phần chắc chín.
Tiên đạo chi lực đi khắp thân thể, khiến thân thể trở nên cường đại, sau đó xung kích Chân Tiên trung kỳ.
Lúc này tiên lực bàng bạc to lớn, đạo khí cũng đánh thẳng vào biên giới có thể đụng vào. Như là đánh vỡ một mặt tường trong đen nhánh.
Oanh!
Vách tường bị phá vỡ tạo ra một cái hố.
Một vệt ánh sáng chiếu vào.
Thế nhưng, ánh sáng xuyên qua mang tới cảnh tượng quá nhỏ bé, ngay cả một góc đều không thể nhìn trộm.
Mà có ánh sáng tồn tại, Giang Hạo cảm thấy đạo khí sinh sôi không ngừng.
Đến tận đây, tất cả lực lượng dần dần bình ổn lại. Lực lượng cường đại chưa từng biến mất, yên lặng trong thân thể.
Như thế, Giang Hạo mới mở mắt ra.
Lúc này, hắn nhìn thấy tử khí vờn quanh người, đang nhanh chóng hướng vào trong thân thể.
Bây giờ tử khí cũng có sự khác biệt so với trước đó, càng sáng hơn một chút.
Tâm niệm vừa động, tất cả tử khí dừng lại, sau đó hội tụ ở trong tay Giang Hạo. Dù là nhìn thì thấy tử khí vô tận, nhưng lúc hội tụ cũng chỉ có một tia lưu ở trong lòng bàn tay.
Tất cả đều có đầu nguồn. Có lẽ đầu nguồn của đạo cũng chỉ là một điểm. Chỉ là hắn không cách nào lĩnh ngộ cái điểm này mà thôi.
Giang Hạo thu tử khí lại, nhắm mắt dưỡng thần. Lực lượng quanh thân bắt đầu nội liễm, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Người tầm thường càng không cách nào cảm giác được.
Sau khi thu liễm khí tức, Giang Hạo liền nhìn bảng.
Lần này hắn có cảm giác, tu vi tiêu hao không nhiều.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bảy mươi ba 】
【 Tu vi: Chân Tiên trung kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết:50/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi:519/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông:2/3(không thể thu hoạch được) 】
"Thế mà chỉ tốn một nửa."
Giang Hạo cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ tấn thăng Đăng Tiên Đài tiêu hao không cao hơn một nửa, lúc khác tấn thăng chưa bao giờ tiêu hao ít như vậy.
"Không biết là bởi vì bản thân ta có chỗ tăng lên, hay là tấn thăng chủ yếu phụ thuộc vào sự lĩnh ngộ đối với đạo."
Muốn biết nhất định phải nhìn lần sau tấn thăng.
Nhưng mà trước đó vốn là chênh lệch cách xa một bước, tiêu hao ít như vậy cũng coi như là có thể hiểu.
Hiện tại chỉ thiếu chín mươi chín bọt khí.
Một tháng sáu cái. Đó chính là một năm rưỡi.
Một năm rưỡi liền có thể thử tấn thăng lần nữa. Tốc độ này có chút nhanh. Xem ra thời gian của mình rất nhiều.
Chờ sau khi tấn thăng hậu kỳ, như vậy chính là củng cố tu vi.
Dưới tình huống tu vi còn có thể thừa thì càng tốt. Dù cho tu vi và khí huyết tiêu hao hết, nhiều nhất là hai năm liền có thể củng cố tu vi.
Cách lúc mình thất bại mới qua hai năm rưỡi.
Nếu như sau đó có thể thuận lợi một năm rưỡi tấn thăng, hai năm củng cố tu vi, tổng cộng sẽ tốn sáu năm rưỡi.
“Không biết đại thế có thể đến trong sáu năm rưỡi này hay không."
Nhiều nhất mười năm chỉ là dài nhất, nếu như tính ngắn nhất, như vậy đại thế có thể giáng lâm trong cùng ngày.
Vẫn phải nhanh một chút.
Hiện nay hắn cảm giác thân thể có lực lượng dùng không hết, có lẽ lúc đối đầu cùng Ngũ Ma sẽ không chật vật như vậy nữa. Chí ít thì muốn thoát đi không cần nỗ lực trầm trọng như vậy.
"Đi hải ngoại còn phải xem mảnh vỡ của Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn ở đâu."
"Mặt khác, đến lúc đó xác suất lớn sẽ có rất nhiều cường giả chú ý."
Ngũ Ma đã định ra vị trí. Chỉ cần thích hợp, Tiếu Tam Sinh nhất định sẽ đi. Đây là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Nhất định phải cầm Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn về. Đây cũng là bảo vật lợi hại, lúc đại thế đến cũng có thể có đạo uẩn xuất hiện. Mình chỉ cần có thể lĩnh ngộ, ít nhiều sẽ có trợ giúp.
Nhưng mà bây giờ không gấp được.
Học Huyền Hoàng Chú trước, sau đó đi cầm Phương Thiên Kích. Sau đó chính là an tâm chờ đợi tấn thăng, làm quen thuật pháp, tăng lên năng lực chiến đấu.
Đi vào trong sân.
Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, cảm thấy bùi ngùi mãi thôi.
Vạn sự vạn vật quả nhiên là khác biệt.
Có sinh vật có thể tay cụt mọc lại, có sinh vật lại không có khả năng khôi phục.
"Hoa có lúc nở, người có không ít năm."
Thời gian như một dòng sông chảy xuôi, chỉ có thể hướng về phía trước, không có khả năng quay đầu lại.
Đến vị trí nhất định, nên dừng lại thì phải dừng lại, không cưỡng cầu được. Tựa như người chết đèn tắt.
Tử vong đáng sợ sao? Cực kỳ đáng sợ.
Giang Hạo sợ mình lại không cách nào cảm nhận được thế giới này, không còn suy nghĩ của mình nữa.
Tiểu Li sợ sinh ly tử biệt, sợ không gặp được người muốn gặp.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo không khỏi thở dài:
"Lúc người còn, đa số mọi người không có cảm giác chút nào, không có sợ hãi. Lúc người nào đó đột nhiên biến mất thì sẽ cảm giác sinh mệnh thiếu cái gì đó, lại muốn tiếp xúc liền trở thành nguyện vọng xa không thể chạm. Hối tiếc không kịp."
Tiểu Li lúc trước chính là như vậy, nàng chưa từng nghĩ tới người sẽ chết, sẽ lạnh như băng, sẽ bị vùi vào trong đất, sẽ không còn răn dạy nàng yêu thương nàng, nói chuyện với nàng. Sau khi nàng hiểu rõ, chỉ cần nằm mơ thôi đều sẽ sợ hãi, sẽ chạy đến trong sân, sẽ một lần lại một lần xác định người mình để ý có việc gì hay không. Không đạt được đáp lại rõ ràng thì lòng sẽ không yên.
“Bên trong cuộc đời của mỗi người chắc chắn sẽ có một số người quan trọng."
Giang Hạo nhìn sang bên cạnh, thở dài đi đến cạnh Thiên Hương Đạo Hoa rồi tưới nước cho nó.
Vừa mới ngồi xuống, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo đứng dậy cung kính nói.
"Ngươi nói bên trong cuộc đời của mỗi người luôn có một số người quan trọng, như vậy ngươi có sao?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Thuận tiện ra hiệu cho Giang Hạo pha trà.
"Có." Giang Hạo gật đầu.
"Cha mẹ ngươi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo suy tư hồi lâu, gật đầu, lại lắc đầu: “Đúng vậy, nhưng lại không tính là vậy. Bọn họ để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của ta, ta hẳn là nên buông bỏ bọn họ, nhưng mà lại có chấp niệm với bọn họ. Thứ ta buông xuống chính là tất cả những gì bọn họ đối với ta, không oán bọn họ, cũng không hận bọn họ.
Đối với ta hiện tại mà nói, cách làm của bọn họ cũng không có lỗi gì. Đương nhiên chỉ là ta hiện tại, nếu là ta trước kia thì sẽ oán. Nhưng mà thời gian đã trôi qua quá lâu, bọn họ cũng dần được mỹ hóa ở trong trí nhớ của ta. Ta không cách nào hận bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận