Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 426: Cần Thiên Tài Kinh Thế

Chương 426: Cần Thiên Tài Kinh Thế
Chương 426: Cần Thiên Tài Kinh Thế
Vạn Vật Chung Yên là vì hủy diệt, cho nên tham dự vào cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Minh Nguyệt Tông cũng ứng phó được.
Chỉ là có chút phiền toái, dù sao bọn hắn lợi dụng tất cả mọi cơ hội, không ai biết được bọn hắn đã tiến vào Minh Nguyệt Tông hay chưa.
Cho dù là người của bất kỳ tông môn nào cũng có thể là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên.
"Thời gian là đầu tháng sáu, khi đó các ngươi cần phải đến khu vực tương ứng trước, ta cũng không chắc là phải ở bao lâu, thế nhưng nhiều nhất là ba tháng." Tinh nhắc nhở.
"Ba tháng là có chút nhàm chán, có thể xem đại hội luận đạo không?" Quỷ Tiên Tử hỏi.
"Có thể dùng trận pháp xoay qua chỗ khác, hoặc là lúc bình thường có thể tiến vào Minh Nguyệt Tông quan sát đại hội luận đạo, thời điểm mấu chốt nhất thì phải ở nơi đó." Tinh nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu, đối với hắn thì như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Khoảng cách gần như thế, muốn đi qua đều rất dễ dàng.
Hơn nữa, hắn có Càn Khôn Cửu Hoàn, đi qua cũng dễ dàng hơn.
Không nhắc tới Càn Khôn Cửu Hoàn, nếu Hồng Vũ Diệp chịu động thủ, đi qua đi lại còn tiện hơn Càn Khôn Cửu Hoàn nhiều.
"Đại khái sẽ có bao nhiêu người ra tay? Ta cảm thấy không ít, hơn nữa ta nghe được một chút tin đồn, hình như nói Minh Nguyệt Tông muốn đoạt khí vận của người khác để hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ. Đây cũng không phải là tin đồn tốt, sẽ ảnh hưởng tới đại hội luận đạo." Liễu mở miệng hỏi.
"Ta cũng nghe nói, thế nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng loại chuyện này, mà không chịu nghe Tiên môn nói rõ lí do." Quỷ Tiên Tử nói.
Giang Hạo không nghe thấy mấy lời đồn này, nghe thấy cũng sẽ không tin tưởng, dựa thế mà thôi, nếu có vấn đề gì thì Hồng Vũ Diệp đã nói từ sớm rồi.
Còn nữa, tước đoạt khí vận cũng không dễ dàng, nếu làm thế thì Thiên Đạo Trúc Cơ sẽ trái thiên lý.
Căn bản là không có cách hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ, trở thành người có đại khí vận.
"Đúng là có những lời đồn này, chắc là Đọa Tiên Tộc phát tán, nếu như quá mức nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới sự thành công của Thiên Đạo Trúc Cơ. Nhưng mà Chưởng giáo của Minh Nguyệt Tông đã Hạo Thiên Tông, hình như muốn mời Thượng An Đạo nhân đến nếu như Trúc Cơ không ổn định, mượn nhờ thế của hắn có lẽ có thể ổn định tất cả.
Thật ra ta cảm thấy vị thiên tài kinh thế bên trong Thi Giới chắc là cũng có thể làm được, nhưng không cách nào biết được hắn đang ở chỗ nào. Các ngươi có tin tức gì không?" Tinh hỏi.
Hắn chủ yếu là nhìn về phía Quỷ Tiên Tử và Giang Hạo.
Dù sao cũng chỉ có hai người kia tiến vào Thi Giới.
Đáng tiếc, hai người đều lắc đầu.
Giang Hạo biết thiên tài kinh thế kia là Hồng Vũ Diệp, nàng cũng tới, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Cũng sẽ không cần gặp Thượng An Đạo nhân.
Lại thảo luận một chút chuyện của Minh Nguyệt Tông.
Liễu mới mở miệng nói:
"Có chuyện phải nhắc nhở các ngươi một chút, còn nhớ rõ ta nói về sự biến đổi của đáy biển không? Nghe nói có người tiến vào, hình như phát hiện nơi đó không phải là có bảo vật gì xuất thế, mà là có người nào đó phá vỡ phong ấn, chắc là chuyện mấy năm trước.
Còn có vấn đề đảo nhỏ lần trước, cũng bị người điều tra được, là người của Vạn Vật Chung Yên đang tìm kiếm đồ vật. Bây giờ bị vây công, mặc dù bị phá hỏng, thế nhưng không xác định được bọn hắn có tìm được đồ hay không."
Giang Hạo có chút để ý.
Suy tư một lát, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."
Xem xét theo thời gian, chắc là đang thông qua Địa Cực Phệ Tâm Châu để tìm kiếm Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Giang Hạo chỉ có thể nhắc nhở, không thể tự mình tham dự.
Như này cũng tốt, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chỉ là những người khác lại có chút để ý.
Giang Hạo từng nói qua chuyện này, vốn cho rằng đang ở chỗ của hắn, không nghĩ tới là Vạn Vật Chung Yên đang tìm kiếm.
"Xem ra ta phải nhìn chằm chằm một chút." Liễu bất đắc dĩ nói.
Lần này, hắn có chút phiền phức tại hải ngoại.
Sau khi thảo luận một hồi, bọn hắn mới rời khỏi tụ hội.
Khi tỉnh lại, Giang Hạo nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.
Mà ở dưới ánh trăng có một bóng người đang đứng, duyên dáng yêu kiều, ba ngàn sợi tóc lay động theo gió.
Còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Lúc này, nàng quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh: "Nói một chút về nội dung đi."
Cái nhìn lại dưới ánh trăng, mặc dù bình tĩnh, nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh diễm.
Giang Hạo thở sâu một cái rồi mới nói:
"Chính là chuyện liên quan tới Minh Nguyệt Tông."
Sau đó, Giang Hạo nói lại sự sắp xếp của Tinh, cũng nói về tin đồn, còn có biện pháp ứng đối của Minh Nguyệt Tông.
Toàn bộ quá trình Hồng Vũ Diệp đều không mở miệng, nàng thậm chí còn không thèm nhíu mày khi nghe nhắc tới chuyện tin đồn.
Lúc nói đến Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nàng mới nói với ý vị thâm trường:
"Ngươi cảm thấy Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ở hải ngoại sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp lại không mở miệng, chỉ cười không nói.
Trong đôi mắt mang theo vẻ trêu tức.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút bất an.
Nhưng mà lại không thể biết được đáp án.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục nói, trong quá trình phía sau Hồng Vũ Diệp không hề nói chuyện.
Nói một cách đơn giản, ngoại trừ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, những chuyện khác không cần quan tâm quá mức.
Thiên Đạo Trúc Cơ, chỉ cần chờ đợi thời cơ đến là được.
Nếu xảy ra chuyện gì, bọn hắn cũng không cần để ý quá nhiều, Minh Nguyệt Tông sẽ tự mình giải quyết.
Bọn hắn làm một chút chuyện trong khả năng là được.
Chờ sau khi xác định tình huống xung quanh, bọn hắn liền đi bộ đi Minh Nguyệt Tông.
Người bình thường không thể tới gần Minh Nguyệt Tông, nơi này lúc bình thường có trận pháp bao trùm, khó mà tìm kiếm.
Bây giờ đại hội luận đạo sắp bắt đầu, cho nên tìm tới dễ dàng hơn so với trước.
Chỉ là không phải ai cũng đều có thể tiến vào cửa lớn của Minh Nguyệt Tông.
Trời còn chưa sáng, bọn hắn đã đi tới sơn môn Minh Nguyệt Tông.
Nơi này là đường đi thông lên núi, có hư ảnh ánh trăng, vô cùng mênh mông.
Giang Hạo kinh ngạc, nơi này quả nhiên khác với sơn môn của Thiên Âm Tông, to lớn mà hùng vĩ.
Lúc này, bên cạnh sơn môn có một vị tiên tử, bên cạnh tiên tử là một thanh niên đang ngồi uống rượu.
Chỉ liếc mắt thôi, Giang Hạo đã cảm thấy rung động.
Khí tức của hai người này liên miên không dứt, như biển lớn mênh mông.
Linh khí sục sôi, như sóng to gió lớn.
Chuyện này…
"Hai vị đạo hữu, có thư mời hay không?" Tiên tử cầm kiếm mở miệng hỏi.
Không kiêu ngạo không tự ti.
Giang Hạo lấy ngọc bội được người ta cho ngày hôm qua ra, phía trên có hai chữ Minh Nguyệt, có Nhật Nguyệt vờn quanh.
Nhìn thấy ngọc bội, tiên tử hơi kinh ngạc, sau đó bảo thanh niên ngồi ở dưới đất nhìn một chút.
Xem xét một chút, hắn lập tức tỉnh rượu.
Sau đó hắn đứng dậy, trả lại ngọc bội bằng hai tay:
"Không biết hai vị tiền bối đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."
"Xin hai vị tiền bối thứ tội." Tiên tử cầm kiếm cũng cung kính hành lễ.
Giang Hạo tiếp nhận ngọc bội, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Sự mạnh mẽ của hai người kia vượt xa hắn không biết bao nhiêu.
Hắn có được ngọc bội này, là bởi vì Hồng Diệp.
Thế nhưng hắn cũng không thể nói rõ.
Khách sáo hai câu, hắn và Hồng Vũ Diệp đi vào bên trong.
Nhìn hai người rời đi, tiên tử cầm kiếm nhẹ nhàng thở ra:
"Sư tổ ngươi khi nào xuất quan?"
"Ta làm sao mà biết được? Nhưng mà có thể có được ngọc bội của sư tổ, hai người cũng kia không đơn giản. Nhưng mà nhìn qua chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ, một Trúc Cơ viên mãn, ta còn tưởng rằng là tông môn nào đó tới tham gia náo nhiệt. " Nam tử uống rượu cảm khái.
"Công việc canh cổng này cũng không dễ dàng." Ninh Nhân tiên tử cầm kiếm thở dài nói.
"Nếu không phải bởi vì ngươi, chúng ta có đến mức bị phạt đi canh cổng trăm năm không?" Người uống rượu- Ứng Thủy Thiên nói.
"Sợ cái gì? Những sư huynh sư tỷ kia còn đang xếp hàng để đến gác cửa ở đằng sau, nghe nói đã xếp tới một ngàn năm sau. Chúng ta tới trước bọn hắn một bước , có thể kiêu ngạo." Ninh Nhân tiên tử nói.
Ứng Thủy Thiên: "…”
Ngẫm lại cũng đúng, những sư đệ sư muội kia bởi vì thực lực không đủ, chỉ có thể đi Diện Bích hối lỗi.
Không được tự do như bọn hắn, canh cổng ít nhiều còn có người nói chuyện.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận