Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 872: Giá Của Kiếm Thai

Chương 872: Giá Của Kiếm Thai
Chương 872: Giá Của Kiếm Thai
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Minh mới mở hai mắt ra. Hắn vẫn không cảm nhận được bất kỳ vật gì. Suy tư một lúc, hắn đi về phía nơi xa.
Sau khi rời đi một khoảng cách nhất định, cái loại cảm giác này lại xuất hiện, dường như có thứ gì đó đang rời hắn mà đi. Khi hắn trở lại gần sân nhỏ, tâm lại trở nên bình tĩnh lần nữa.
"Rốt cuộc là ở đâu?"
Mặc kệ nhìn như nào đều không phát hiện ra thứ gì rõ ràng, cũng không có bất kỳ khí tức cao minh nào.
"Chẳng lẽ là ở trong sân?"
Hắn nhìn vào bên trong, phát hiện sân nhỏ bị trận pháp bao trùm, thấy không rõ lắm, còn có sương mù đang vận chuyển. Thấy thế, hắn cũng không có ý định nhìn trộm nữa. Hắn đi lại xung quanh sân nhỏ, hi vọng có thể có phát hiện nào đó.
Ngoài trừ một gốc Bàn Đào Thụ và cây trúc, hắn không nhìn thấy những thứ gì khác nữa.
"Rốt cuộc là ở đâu?" Hàn Minh cau mày.
Chạng vạng tối, thấy Giang Hạo sắp trở về, hắn liền muốn rời đi.
Dưới tình thế cấp bách, hắn vấp phải thứ gì đó. Cúi đầu xem xét thì giống như kiếm đá cắm vào trong đất, nhưnng mà chỉ là vật tầm thường.
Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy nó, trong lòng không biết vì sao có một loại cảm giác cao hứng, ánh mắt càng không cách nào dời đi, giống như mệnh trung chú định.
Hàn Minh có chút khó có thể tin nổi, thử ngồi xuống cầm thanh kiếm nhỏ nhìn như bình thường kia lên. Trong nháy mắt, tâm niệm liền thông thấu, khí tức sơn hà hội tụ xung quanh, gia trì cho hắn.
Trong lòng chợt cảm thấy tựa như sơn hà giữa đại địa, một thanh đao ra khỏi vỏ, động sơn hà, trấn sơn hải. Hắn vốn đang thiếu thốn cái gì đó, lúc này đã trở nên viên mãn. Lòng hắn lạnh nhạt, gương sáng treo cao, tu vi thậm chí có tinh tiến.
"Đây là?"
Trong nháy mắt rút kiếm lên, hắn có loại cảm giác mừng rỡ không hiểu. Mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng nhất định là thứ vô cùng quan trọng.
Nhìn xung quanh thấy không có những người khác ở đây. Nếu như cứ rời đi như vậy thì sẽ không ai tìm tới hắn cả.
Nhưng do dự thật lâu, hắn vẫn đi tới trước sân và bắt đầu chờ đợi.
Lần này khác với lúc trước, hắn hôm nay đã không còn áp lực, nội tâm thong dong bình tĩnh.
Nơi xa.
Giang Hạo nhìn Hàn Minh sư đệ, có chút cảm khái.
"Không nghĩ tới người có duyên lại là Hàn sư đệ, chỉ là tại sao hắn lấy được đồ rồi mà vẫn không đi vậy?" Giang Hạo đã trở về từ sớm.
Lúc con thỏ chơi đùa nhìn thấy Hàn Minh luôn đi lại ở xung quanh sân nhỏ, cho nên đã thông báo cho hắn. Vì tò mò, nên hắn đã quay lại xem.
Nhìn từ giữa trưa đến chạng vạng tối, phát hiện hắn vẫn không tìm ra gì cả, cho đến khi gặp được Kiếm Thai.
Hắn cho là Hàn sư đệ đạt được Kiếm Thai thì sẽ rời đi, dù sao không ai phát hiện là hắn lấy đi cả. Không nghĩ tới đối phương lại không có ý nghĩ rời đi, mà là chờ người, chắc là đang chờ hắn.
Thấy thế, hắn cũng không tốt tiếp tục trốn tránh nữa, mà là cất bước đi ra ngoài.
Hàn Minh nhìn thấy Giang Hạo, bình thản nói câu: "Giang sư huynh."
"Hàn sư đệ tìm ta?" Giang Hạo biết rõ còn cố hỏi.
"Hôm nay đến chỗ của sư huynh cảm thấy có một thanh kiếm rất tiện tay, không biết sư huynh có bán hay không?" Hàn Minh lấy Kiếm Thai ra rồi hỏi.
"Ta không cần kiếm này, sư đệ muốn sao?" Giang Hạo nói rõ.
Hắn đúng là không cần.
"Ta muốn.”
"Vậy thì cho sư đệ là được."
"Không được, ta vẫn nên mua thì hơn, sư huynh có thể ra giá."
Ra giá? Giang Hạo cảm thấy buồn cười, mình đã bỏ năm vạn để mua cái này về.
Từ trên xuống dưới của Hàn sư đệ cộng lại cũng mua không nổi thanh kiếm này.
Đừng nhìn hắn là chân truyền, cộng thêm với việc tu vi không kém. Nhưng hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, không tốn lượng lớn linh thạch là chuyện không thể nào. Cuối cùng Giang Hạo duỗi ra năm ngón tay nói:
"Năm mươi linh thạch."
“Năm mươi?" Hàn Minh cau mày.
"Nhiều sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ta ra năm ngàn." Hàn Minh nói xong thì lấy bốn ngàn linh thạch ra, sau đó nói:
"Còn thiếu một ngàn, tháng sau ta sẽ đưa cho sư huynh.”
Thì ra ngay cả năm ngàn đều không có, Giang Hạo cảm thấy buồn cười.
Giang Hạo cũng không thèm để ý đến chuyện hao tổn.
Với hắn mà nói, mua Kiếm chủ yếu là vì bọt khí, cho những người khác hắn có lẽ không vui, nhưng mà cho Hàn Minh sư đệ thì khác. Những năm này đều là dùng Hàn Minh sư đệ để che giấu mình, cho điểm chỗ tốt cũng không sao cả.
Còn nữa, Kiếm Thai sẽ tăng tốc độ tu luyện của Hàn sư đệ. Mình cũng có thể bởi vậy mà tăng lên một cách hợp lý. Điều này sẽ khiến cho hắn càng thêm an toàn.
Phía trước châu ngọc, sẽ có rất ít người chú ý tới hắn.
"Ta sẽ đến tìm sư huynh đúng giờ." Hàn Minh thu kiếm rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, năm ngàn linh thạch cũng không ít. Chỉ là không biết chuôi kiếm này cuối cùng sẽ như thế nào. Chắc là sẽ để rất nhiều người biết được tên gọi của nó, dù sao thì người cầm kiếm cũng không bình thường.
Sau khi Hàn Minh rời đi, Giang Hạo liền rời khỏi sân, tiến đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Đã lâu rồi không có đi, nghe nói bên kia đang bắt người, đi qua nhìn một chút xem tình huống như thế nào.
Có đôi khi người tụ hội muốn tìm đều ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, biết trước thì sẽ có không ít chỗ tốt ở trong tụ hội. Hơn nữa, hắn cũng đã lâu rồi không đưa rượu cho Trang Vu Chân, thuận tiện nhìn xem tình huống của Mịch Linh Nguyệt và Hải La Thiên Vương luôn. Xem khí vận Thiên Vương và khống chế trung tâm Đại Thiên Tinh Thần thế nào rồi.
Nếu như có thể nhờ Mịch Linh Nguyệt giúp hắn chế
Trước cửa Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo nhìn thấy hai vị sư huynh sư tỷ xa lạ, là mới tới nơi này phòng thủ. Lúc nhìn thấy Giang Hạo, bọn hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngăn cản lại một cách tượng trưng.
"Sư đệ, nơi này là Vô Pháp Vô Thiên Tháp, không thể tùy ý tiến vào." Tiên tử Nguyên Thần có ý tốt nhắc nhở.
Giang Hạo khách khí hành lễ, sau đó giải thích nói: "Ta muốn đi vào gặp người một chút."
"Chúng ta cũng không phải là muốn ngăn cản ngươi, mà là để ngươi biết nơi này nguy hiểm. Nếu như ngươi khăng khăng muốn đi vào, dĩ nhiên là không có vấn đề gì." Tiên tử Nguyên Thần nói xong liền tránh ra, không ngăn cản chút nào.
Giang Hạo gật đầu cám ơn rồi cất bước đi vào.
Điều này khiến cho hai người canh giữ cảm thấy có chút tò mò.
Không bao lâu sau.
Ngân Sa có chút nhức đầu đi tới, dương như bị chuyện gì đó làm cho phiền não.
"Sư tỷ." Tiên tử Nguyên Thần do dự một chút vẫn quyết định gọi Ngân Sa lại.
"Sao thế?" Ngân Sa mở miệng hỏi thăm.
"Mới rồi có một sư đệ tới, hắn không nghe lời khuyên ,à trực tiếp tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Tiên tử Nguyên Thần nói.
Nghe vậy Ngân Sa rất là tò mò: "Là ai?"
"Một sư đệ Kim Đan hậu kỳ, cũng không xác định được là đến từ mạch nào."
"Kim Đan hậu kỳ? Sư đệ?" Nghe vậy, Ngân Sa như đoán được cái gì, nói:
"Biết rồi, sau này hắn mà đến thì không cần để ý."
Hai người canh giữ hai mặt nhìn nhau, không rõ là vì cái gì.
Vị sư đệ kia có gì đặc thù sao?
Nghe giọng điệu của Ngân Sa sư tỷ thì vị sư đệ này sẽ thường xuyên đến.
Tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc Giang Hạo đến, không nghe thấy bên trong có tiếng động gì, cảm thấy có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết thì phải nghe được giọng của Hải La Thiên Vương mới đúng. Dù sao hắn cũng thường xuyên kêu gào. Sau khi đi vào, hắn phát hiện những người này đều ngồi tại chỗ, mặt ủ mày chau, dường như không muốn nói gì.
Nhìn thấy Giang Hạo tới, Trang Vu Chân mới lên tinh thần hơn rất nhiều.
"Đây là có chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.
Nghe thấy giọng nói, bọn người Nam Cung Nguyệt mới phát hiện có người đến. Bọn họ có chút kích động nhìn về phía người tới.
"Cuối cùng cũng có người đến? Trời ơi, các ngươi không định đến hỏi thăm một chút nghi vấn nào sao?"
Giang Hạo kinh ngạc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận