Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 252: Hắn Có Thể, Tại Sao Ngươi Lại Không Thể?

Chương 252: Hắn Có Thể, Tại Sao Ngươi Lại Không Thể?
Loại tài năng như Bạch Dạ rất hiếm gặp tại Bách Cốt Lâm.
Thế nhưng Chúc Hỏa Đan Đình nhất định sẽ có.
Xem xét các phương diện của quyển sách này, rất giống với phong cách của Bạch Dạ.
Trừ khi sư phụ của Bạch Dạ cũng là cường giả trên phương diện này.
Sau khi lật xem hồi lâu, hắn cũng không tìm ra được là ai chủ đạo chuyện này.
Nếu như chuyện này thành công sẽ mang đến lợi ích không nhỏ cho tông môn, đến lúc đó sẽ có công tích khổng lồ.
Phía sau chắc là cũng có thể kiếm lời liên lục.
Mà Giang Hạo cảm thấy mình bây giờ chính là người thí nghiệm của bọn hắn.
Nhưng dù sao cũng là nhiệm vụ tông môn, hắn không thể gạt bỏ được.
Cũng không cần thiết phải gạt bỏ.
Hắn không lo lắng người khác mạnh lên, chỉ cần không trêu chọc đến hắn thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Việc này thành công, người chú ý đến hắn cũng sẽ trở nên ít hơn.
Sau đó, Giang Hạo xác định tên linh dược và tập tính.
Loại cao cỡ nửa người chính là Minh Dương Thảo.
Cần ánh mặt trời mới có thể sinh trưởng nhanh chóng.
Giang Hạo nhìn xuống, phát hiện vị trí của ba cây Minh Dương Thảo không đúng, liền lui nó về sau một chút, để nó đối diện với mặt trời.
Một ngày đại khái cần thay đổi vị trí hai lần, sớm và trưa.
Mà loại quấn trên mặt đất chính là Bồ Đề Hoa, có thể kết quả, thích quấn lấy rễ của chính mình.
Giang Hạo liền cuộn nó thành một vòng tròn, như này đúng là rất thuận tiện, cũng không chiếm chỗ.
Cuối cùng là Bạch Linh Hoa.
Sinh trưởng trong đất ẩm ướt, tưới nước là được.
Làm xong mấy thứ này, Giang Hạo ngồi xuống rồi bắt đầu tu luyện.
Thỉnh thoảng sẽ gia tăng linh khí cho đất đai.
Như này sẽ có thể khiến cho linh dược đồng bộ với lực lượng của hắn.
Nhưng mà linh khí tinh thuần sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới trái cây.
Giang Hạo cũng không lo lắng chuyện linh khí tinh thuần của mình bị phát hiện, hắn không cần phải điệu thấp thành như thế.
Phía dưới thì không sợ, phía trên thì không có uy hiếp gì.
Chỉ có nhóm người ở giữa mới thường nhằm vào hắn, thế nhưng những người này đều không đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Chỉ là sẽ phiền toái một chút.
Nếu như có thân phận bối cảnh thì rất khó chọc.
Ví dụ như đám thiên tài này, nếu không cần thiết thì không nên xảy ra tranh chấp với bọn hắn.
Nhìn qua bọn hắn, phát hiện bọn hắn đều không quá thành thạo đối với chuyện gieo trồng linh dược.
Chỉ có hai vị Chúc Hỏa Đan Đình là đang cẩn thận nghiên cứu.
Giang Hạo không tiếp tục để ý đến bọn hắn nữa, an tâm tĩnh toạ.
Chờ sau khi linh dược trường thành, hắn có thể mang đi ba cây, mỗi loại một cây.
Sau khi bán có lẽ có thể được hơn mấy trăm.
Không biết là vì nhiệm vụ thiên tài, hay là bởi vì thí nghiệm.
Nếu như sau ba tháng mà linh dược không thể trưởng thành, thì không thể mang đi.
Xem là nhiệm vụ thất bại.
Buổi chiều.
Giang Hạo đang tĩnh tọa, bị tiếng cãi nhau đánh thức.
"Hoa của ngươi khô héo thì có liên quan gì tới ta?" Giọng nói thô kệch này là của Hoành Lưu Bộc Văn Khải.
Nhìn qua thì thấy Băng Nguyệt Cốc Diệp San đang trừng mắt với Văn Khải.
"Sao lại không phải là lỗi của ngươi? Ngươi không thấy hoa của ta cần ánh nắng à, thế nhưng cây của ngươi lại che khuất ánh nắng, khiến cho nó khô héo." Diệp San lớn tiếng trách cứ.
"Hoa của ta cũng không tươi tốt, ta có trách ngươi sao?" Văn Khải lớn tiếng nói.
"Nực cười." Diệp San lạnh lùng nói:
"Hoa của ngươi khô héo thì có liên quan gì tới ta?"
"Vậy hoa của ngươi khô héo thì có quan hệ gì với ta?" Văn Khải hỏi ngược lại.
"Cây của ngươi che khuất hoa của ta, ngươi nói không có liên quan sao?"
"Che khuất là thế nào? Nó được trồng như vậy mà."
"Ha ha, ngươi chẳng lẽ không biết dịch về phía sau một chút sao?" Diệp San cười lạnh, nói.
"Không dời đấy thì sao?" Văn Khải chỉ về phía linh điện đối diện của Giang Hạo:
"Thấy không, bên kia dời linh dược đi, nhưng mà hoa vẫn héo, sự thật chứng minh không có bất kỳ liên quan gì tới ta cả."
"Thật là buồn cười." Diệp San nói với vẻ khinh thường:
"Hắn có thể dời, tại sao ngươi lại không thể dời đi? Ngươi cho mình là đặc biệt sao?"
"Ngươi…" Văn Khải cảm thấy tức không thở nổi.
Khí tức trên người hắn cuồng bạo, giống như là muốn động thủ.
Thế nhưng Diệp San cũng không yếu thế chút nào, cũng phát ra khí thế tương tự.
Giang Hạo nghe bọn hắn nói chuyện, thở dài trong lòng.
Xem ra những người này đúng là có chút thích gây chuyện.
"Đúng đấy, vị sư đệ này có thể dời, tại sao các ngươi lại không thể dời? Hoa của chúng ta lại không ngăn cản các ngươi."
Giang Hạo đối mặt với lời nói của Băng Nguyệt Cốc Vạn Tích.
Hoành Lưu Bộc Văn Khải lập tức nhăn mày.
Mấy người khác cũng là như thế.
Bởi vì Giang Hạo cùng một hàng với bọn hắn, một người lui, những người khác liền cảm thấy hắn là một tên phản đồ.
Ánh mắt nhìn về phía Giang Hạo đều không được tốt.
Giang Hạo: "…"
Tai bay vạ gió.
Rõ ràng là không hề có quan hệ gì với mình.
Nhưng mà, những người này lại thích gây phiền toái.
Nhất là hai vị tiên tử của Băng Nguyệt Cốc.
Thiên phú thượng thượng đẳng đặt ở trên người các nàng, quả thực chính là phung phí của trời.
Tâm tính, tính cách, tâm cơ đều có chút kém.
Nhưng mà tạm thời không có ảnh hưởng đến hắn, nên hắn cũng không nói thêm cái gì.
Trong đêm, Giang Hạo rời khỏi Tế Linh Sơn, sau khi trở về thì đêm đã khuya.
Lúc này, hắn không làm gì khác, mà là lĩnh hội công pháp Vô Danh.
Thỉnh thoảng sẽ tiếp tục lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao- Lưu Tinh.
Tạm thời bót lĩnh hội Hòa Quang Đồng Trần, sau khi chứng kiến gia đình Tiểu Li rời đi, tâm cảnh của hắn có đột phá.
Cho nên Hòa Quang Đồng Trần trở nên càng tinh tiến.
Tạm thời không cần lĩnh hội.
Ba ngày sau.
Giang Hạo chỉ thấy bọn họ không ngừng cãi lộn, hắn thì yên tĩnh tu luyện.
Ngày thứ bảy.
Ngoại trừ chỗ của Giang Hạo, linh dược của những người khác đều có dấu hiệu hơi khô héo.
Thế nhưng chuyện khiến cho người ta ngoài ý muốn là không ai tới hỏi thăm.
Dường như trong lòng mấy người này đều xem thường loại đệ tử thiên phú trung thượng như Giang Hạo.
Cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ không buông bỏ mặt mũi.
Giang Hạo lắc đầu, liền không để ý đến nữa.
Mãi đến ngày thứ mười, bọn hắn cuối cùng cũng có đột phá.
Đó chính là đi tìm vị sư huynh Kim Đan trước đó.
Không biết đã giao dịch cái gì, bọn hắn lấy được quyển sách nho nhỏ kia.
Giang Hạo thỉnh thoảng còn nghe thấy Diệp San thầm mắng quỷ hút máu.
Xem ra cái giá có chút lớn.
Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế?
Khi đó chỉ cần một linh thạch là được.
Đến trễ không nói, ngay cả lời xin lỗi cũng không có.
Không phải là không cho đối phương mặt mũi hay sao?
Nhất là trong nháy mắt đó, trong ánh mắt của đối phương đều có sát ý.
Chuyện lớn như thế, những người này thế mà đều không để trong lòng.
Một chút tâm ý có khi sẽ khiến cho trong lòng người ta dễ chịu hơn rất nhiều, đây không phải là vấn đề bao nhiêu linh thạch.
Chẳng qua là thái độ phải nghiêm túc một chút.
"Bọn hắn sẽ không cảm thấy đây là Ma Môn cho nên chỉ cần đủ hung ác là được rồi đó chứ?"
Nếu là như vậy, Giang Hạo thật sự cảm thấy bi ai thay cho những người này.
Bởi vì thiên phú quá cao, bận bịu tu luyện nên không có thời gian hiểu rõ ràng sao?
Đại khái chỉ có thể giải thích như này.
Hoặc là bản tính vốn như thế.
Ngày thứ mười lăm.
Lúc Vạn Tích tưới nước giúp Bạch Linh Hoa, có nước đọng chảy đến chỗ của Giang Hạo.
"Ảnh hưởng đến sư đệ rồi, nhưng mà chỉ có ngần ấy sẽ không có chuyện gì đâu?"
Đối phương nhìn sang, dường như đang biểu đạt áy náy.
Bởi vì đúng là không có vấn đề gì, Giang Hạo cũng không có để ý.
Ngày thứ mười tám.
Nước đọng của đối phương càng ngày càng nhiều.
"Linh dược này cần nước, cho nên mỗi lần ta đều sẽ tưới nhiều một chút."
Giang Hạo vẫn không hề nói gì.
Vẫn không ảnh hưởng hắn.
Nhưng mà những chỗ khác lại sắp nổ tung rồi.
Diệp San chỉ về phía Giang Hạo, nói với những người khác:
"Hắn có thể, tại sao các ngươi lại không thể? Chẳng lẽ các ngươi còn không bằng cả một đệ tử thiên phú trung thượng sao? Ta đã nghe ngóng qua rồi, các ngươi kém nhất đều là thiên phú thượng đẳng."
Những người khác tức giận, ai nấy đều muốn ra tay nhưng lại không biết nên ra tay như thế nào.
Giang Hạo liếc nhìn đối phương, sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận