Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 331: Ta Rất Giàu Có

Chương 331: Ta Rất Giàu Có
Chương 331: Ta Rất Giàu Có
Vân Kỳ đụng vào cửa hàng bị không gian phong bế một cái rồi nói:
"Thật sự là tiến vào không đi ra, cái động này rất đặc thù. Nhưng mà Giang Hạo này là chưa kịp ra, hay là có ý định mượn quặng mỏ để thoát khỏi chúng ta đây?"
Lan Thiên tiên tử ở ngay bên cạnh hắn, nàng cau mày:
"Không cần phải làm thế, hắn tu vi Trúc Cơ viên mãn, ở bên trong sẽ càng nguy hiểm hơn. Xem ra là chưa kịp đi ra."
"Đáng tiếc, ta đã bán khoáng thạch, còn dự định phân cho hắn, có không ít." Vân Kỳ chỉ có thể miễn cưỡng nhận thêm linh thạch.
"Đợi một chút đi, có lẽ sau khi sự thay đổi không gian biến mất, hắn sẽ đi ra." Lan Thiên tiên tử nói.
Vân Kỳ gật đầu, không thèm để ý mấy chuyện này, mà là nhìn về phía vị sư tỷ bên cạnh:
"Sư tỷ lúc nào mới dạy nội dung trong khối bia đá thứ sáu cho ta đây?"
"Đi ra trước rồi nói." Lan Thiên tiên tử nói.
"Được thôi, vậy chúng ta cứ bán khoáng thạch ở đây trong khoảng thời gian này đi, thật thú vị." Vân Kỳ cười nói.
"Ngươi bán cho người nào?" Lan Thiên tiên tử có chút tò mò.
"Đương nhiên là Luyện Thần, phía dưới Luyện Thần thì có cái gì tốt để giao dịch chứ? Cả đám đều nghèo như vậy." Vân Kỳ có chút bất đắc dĩ nói:
"Ta phát hiện Luyện Thần cũng rất nghèo."
"Chỉ cần là người đang đi lên, sẽ không ai để lại quá nhiều linh thạch." Lan Thiên tiên tử nói.
Tu luyện là chuyện cực kỳ tiêu hao linh thạch, linh thạch kiếm được vốn là vì tăng cấp, có thì đương nhiên sẽ dùng, khiến cho mình càng mạnh hơn.
Tu vi không đủ thì tất cả đều là hư ảo.
"Ta không giống, ta rất giàu có." Vân Kỳ cười nói:
"Sư tỷ muốn đi cùng ta hay không? Mang ngươi đi ăn ngon uống say."
Lan Thiên tiên tử nhìn hắn một cái, không nói tiếng nào, chỉ là khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Thuận tiện chờ đợi quặng mỏ khôi phục như bình thường.
---
Giang Hạo đến một nơi xa lạ trong hầm mỏ, hắn phát hiện những bức tường ở đây được củng cố bằng gạch đá.
Càng nhìn càng giống một tòa kiến trúc.
Hơn nữa, ánh sáng có chỗ khác biệt.
Hắn không biết đây là chỗ nào, thế nhưng nhất định là có tồn tại nguy hiểm.
Không bao lâu sau, hắn gặp yêu thú.
Toàn thân đen kịt, có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn giống như hổ báo.
Trúc Cơ viên mãn.
Giang Hạo cũng không gây xung đột với chúng nó, mà là tránh ở một bên, chờ đợi chúng nó rời đi.
Nếu như là yêu thú cấp bậc Nguyên Thần thì còn có thể đánh giết.
Dù sao sẽ có xác suất xuất hiện bọt khí màu lam nhất định.
Trúc Cơ, ngay cả bọt khí màu trắng cũng chưa chắc đã có.
Giang Hạo đi lại ở trong thông đạo, muốn tìm lối đi thoát khỏi nơi này.
Hắn không có mấy loại suy nghĩ như thăm dò chỗ này.
Nơi này nhìn qua đã biết không bình thường, càng đi sâu càng nguy hiểm, biện pháp duy nhất đó là mau chóng rời đi.
Lúc này Đả Minh Kê đã bị hắn phong ấn lại, nếu không nó mà kêu lên vậy thì sẽ không ổn.
Một đường tránh né mấy lần.
Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Ở thông đạo bên cạnh.
Đạp đạp!
Tiếng bước chân rất rõ ràng, Giang Hạo hạ thấp lông mày, an tĩnh chờ đợi.
Một khi đối phương đi về phía bên này, vậy chỉ có thể ra tay.
Bán Nguyệt đã nằm trên tay hắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, liền có thể xác định được nên giết hay là không giết.
Đạp!
Đạp!
Tiếng bước chân đang hướng về phía hắn.
Chỉ là trong nháy mắt thân ảnh của đối phương tới đây, đột nhiên có một âm thanh truyền đến từ chỗ khác.
Đối phương lập tức dừng lại đáp lại một tiếng, sau đó rời đi.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, nhìn sóng linh khí xung quanh, đối phương hẳn là Kim Đan viên mãn.
Chỉ là, hắn hoàn toàn nghe không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi.
Có chút giống câu cửa miệng.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy hai người đang nói chuyện với nhau.
"! @# $%."
"&% $#@."
Một đoạn đối thoại không thể nào hiểu được, Giang Hạo nhớ kỹ những lời này, dù sao giọng điệu của đối phương có vẻ như hơi kinh ngạc.
Chuyện này khiến hắn tò mò không biết bọn hắn đã nói những gì.
Ngôn ngữ không giống nhau, là một chuyện cực kỳ phiền toái.
Chờ chốc lát, bọn hắn chậm rãi rời đi.
Giang Hạo lúc này mới bắt đầu tìm kiếm đường ra.
Dù sao ngôn ngữ cũng khác nhau, nên về mặt thủ đoạn chắc chắn cũng tồn tại sự khác biệt.
Vẫn nên đừng giao thủ thì tốt hơn.
Sau khi rời đi, Giang Hạo dùng sổ tay ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi theo kiểu phiên âm.
Phát âm tương tự.
Nhưng mà cũng chỉ có hắn nhìn hiểu, bởi vì nội dung cụ thể nằm trong đầu hắn, chẳng qua là lo lắng ngày nào đó sẽ quên đi nên mới ghi lại để nhắc nhở một chút.
"Da điều lạc lời sinh cầu…"
Nhìn mấy chữ do mình viết ra, hắn cảm thấy không bình thường.
Đọc thế nào đều không lưu loát.
Nhưng mà chỉ cần có thể biết rõ đây là ngôn ngữ gì, vậy sẽ có thể biết được quặng mỏ liên thông đến chỗ nào.
Mặc dù vô dụng, thế nhưng có đôi khi có thể dùng nó để củng cố ấn tượng với người khác trong tụ hội.
Sau đó, Giang Hạo không ngừng tránh né yêu thú, cố gắng rời đi.
Qua khoảng nửa tháng, hắn nhìn thấy trong thông đạo có một ánh sáng nhạt.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn cất bước đi tới.
Trong nháy mắt đã quay về thông đạo quặng mỏ.
"Trở về rồi?"
Sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới thả Đả Minh Kê ra.
Lúc này, nó còn chưa tỉnh lại.
Thời gian yêu thú cần để tấn thăng dài hơn so với hắn nghĩ.
Kiểm tra cẩn thận một chút, xác định Chưởng Trung Càn Khôn không có để lại dấu vết gì, hắn mới thử đi ra phía ngoài.
Trong chốc lát.
Hắn liền nhìn thấy hai người ở ngoài động.
Chính là Vân Kỳ và Lan Thiên tiên tử.
"Thế mà lại bình an vô sự đi ra." Vân Kỳ có chút kinh ngạc.
"Lúc đào quáng không có chú ý đến sự thay đổi xung quanh, chờ sau khi phát hiện cũng không dám hành động lung tung nên mới có thể bình an ra ngoài." Giang Hạo nói với vẻ may mắn.
Mà Đả Minh Kê bị hắn để ở một bên.
"Gần đây rất nhiều yêu thú đều trốn đi, xem ra có không ít con sắp tấn thăng.” Vân Kỳ cảm khái.
Giang Hạo cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có nhiều yêu thú muốn tấn thăng như vậy?
Nhưng mà hắn chỉ tự hỏi ở trong lòng, không có hỏi
Cũng không biểu đạt bất cứ ý kiến gì.
Nghe nhiều, nói ít, sẽ không sai.
Sau đó, Giang Hạo giao khoáng thạch ra, cũng thuận lợi lấy được bốn ngàn linh thạch.
"Nhiều như vậy?" Giang Hạo vô thức nói.
Từng này nhiều hơn trước đó không ít.
Phải biết, khoáng thạch trước đó có tích lũy, cho nên tiền lời mới cao.
Bây giờ lại không có nhiều khoáng thạch.
"Tiếp tục đào, phía sau còn có hai tháng. Chờ sau khi ngươi ra ngoài, cho dù mua Thiên Hoàn Đan nhất, cũng còn dư không ít linh thạch." Vân Kỳ cười nói.
"Chờ Đả Minh Kê tỉnh đã." Lan Thiên tiên tử nói.
"Đúng, vẫn là sư tỷ thận trọng, sư tỷ là người tốt." Vân Kỳ vừa cười vừa nói.
Giang Hạo cảm ơn một tiếng.
Sau đó, hắn ra ngoài một chuyến.
Chạng vạng tối hắn lại trở về, mang theo một con Đả Minh Kê mới, sau đó lại tiến vào quặng mỏ.
Hành động này khiến cho Vân Kỳ và Lan Thiên tiên tử sững sờ.
Có cần phải tích cực như vậy hay không?
"Đột nhiên ta có chút tin tưởng lời nói trước đó của hắn, có lẽ chỉ nhận được một chút linh thạch, nếu không sao có thể tích cực như vậy được chứ?" Vân Kỳ cười nói.
Giang Hạo tích cực như vậy, cũng có chỗ tốt cho hắn.
Mấy ngàn linh thạch, cũng là linh thạch.
Chân muỗi cũng là thịt.
"Có một số người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta." Lan Thiên tiên tử nói.
"Nhân vật nhỏ mà thôi, sư tỷ không cần để ý, ngươi cứ tiếp tục tu luyện. Có vấn đề gì cứ giao cho ta, trong toàn bộ Huyết Triều Lâm này, chỉ cần thiên tài kinh thế kia không ra mặt thì ta là vô địch." Vân Kỳ giống như nói đùa.
Lan Thiên tiên tử lườm đối phương, không có mở miệng.
Lúc này, Giang Hạo đã tiến vào quặng mỏ nhưng lòng còn sợ hãi.
Vừa rồi lúc ra ngoài hắn mới biết được, bản thân mình tiến vào Thiên Bia Sơn, dẫn tới một trận lĩnh ngộ.
Cho nên phần lớn người và thú đều có thu hoạch, cho nên yêu thú mới tấn thăng vào lúc này.
Nếu như vừa rồi mình hỏi vấn đề này, thì sẽ gặp nguy hiểm.
"Phải dành thời gian giám định Vân Kỳ này một chút mới được."
Nửa tháng sau.
Đả Minh Kê kêu lên.
Giang Hạo đi ra ngoài quặng mỏ.
Bây giờ là đầu tháng mười hai, khoảng một tháng rưỡi nữa là Thi Giới đóng cửa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận