Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1396: Cổ Kim Thiên: Ta Cho Là Ta Đã Quen, Không Nghĩ Tới 2

Chương 1396: Cổ Kim Thiên: Ta Cho Là Ta Đã Quen, Không Nghĩ Tới 2
Giang Hạo hiểu rất rõ chuyện này.
Qua một đoạn thời gian hắn đều sẽ tới đây, cảm nhận chưa từng giống nhau.
Tóm lại không thể tùy tiện tiếp xúc.
Tiến vào Huyết Trì, Giang Hạo phát hiện nơi này không còn yên tĩnh như trước đó, hình như là có thứ gì đang dẫn động Huyết Trì khiến cho nó phun trào.
Khả năng có liên quan tới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Nhưng sau khi Giang Hạo đi vào, nơi này lại dần dần bình tĩnh lại.
Hắn một đường hướng về phía trước.
Giang Hạo dừng lại tại vị trí quen thuộc, nhìn thấy bóng lư ng quen thuộc
Hắn nhẹ nhàng thở ra.
Lúc đi vào, hắn lo lắng biến hóa nơi này là do Cổ Kim Thiên làm ra. Từ sau khi hiểu ra người trước mặt thông qua nhiều chuyện khác nhau, hắn càng cảm thấy lo lắng.
Lo lắng người trước mắt rốt cuộc là thiện niệm hay là ác niệm.
Dù sao, lúc hắn đến chưa từng nhìn thấy ác niệm bao giờ. Nhưng Thi Hải lão nhân đến một lần ba bước liền gặp phải ác niệm.
Nói trong đó không có nguyên do, hắn cũng không tin. Cho nên, hắn có chút lo lắng. Nếu như không cần thiết thì hắn căn bản không muốn tới.
Không nhẹ nhàng giống như lúc trò chuyện cùng hiền đệ , muốn đến thì đến. Nơi này có thể khiến cho hắn có đến mà không có về bất cứ lúc nào.
Mặt khác, hiền đệ thời đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của Cổ Kim Thiên.
Lúc này, bóng lưng không có chút sinh cơ nào kia đang dần dần khôi phục bình thường.
Chớp mắt chính là thân ảnh bình thường.
"Lại gặp mặt." Cổ Kim Thiên quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Chỉ là, vừa mới quay đầu hắn liền ngây ngẩn cả người, thân thể đều quên quay lại theo.
"Tiền bối?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
"Ngươi tu vi gì rồi?" Cổ Kim Thiên tò mò hỏi.
"Tiền bối nhìn thấy như nào thì chính là như đó." Giang Hạo thành thật trả lời.
"Đại thế mở ra ngàn năm rồi?" Cổ Kim Thiên thử hỏi.
Giang Hạo cười không nói.
"Năm trăm năm?" Cổ Kim Thiên lại hỏi.
Giang Hạo vẫn cười không nói.
"Ba trăm năm?"
Giang Hạo duy trì nụ cười.
"Một trăm năm?"
"Năm mươi năm?"
"Ba mươi năm?"
"Hai mươi năm?"
Cổ Kim Thiên nhìn Giang Hạo, giọng nói càng ngày càng lớn, có chút khó có thể tin nổi.
Hắn không tiếp tục đoán nữa, chỉ là hỏi một câu: "Ngươi trăm tuổi chưa?"
Giang Hạo lắc đầu.
Cổ Kim Thiên thở dài một hơi, nói: "Vốn cho rằng đã quen, không nghĩ tới là ranh giới cuối cùng vẫn không đủ."
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Ngươi xảy ra biến cố?" Cổ Kim Thiên nhìn người trước mắt, nói: "Ta phát hiện tên của ta gần như đã tiêu tán ở giữa thiên địa."
"Tiền bối không có thu hồi lại?" Giang Hạo hỏi.
Cổ Kim Thiên hỏi: "Không thu hồi được, ta ở chỗ này không cách nào can thiệp được ra bên ngoài. Không chỉ không cách nào can thiệp, thậm chí còn không cách nào cảm nhận được. Chỉ là, bởi vì ta đã đưa tên cho ngươi, cho nên mới hơi có cảm giác mà thôi. Nhưng ta không rõ ngươi sao lại để cho tên tiêu tán giữa thiên địa."
Giang Hạo rũ mắt thở dài nói: "Có lẽ là bởi vì bị người ta đánh tan."
"Vậy thứ ngươi gặp phải không hề đơn giản." Cổ Kim Thiên híp mắt nói: "Gặp phải hung vật Thiên Cực rồi?"
"Không kém là bao." Giang Hạo gật đầu.
"Lần này tới cũng là bởi vì chuyện này?" Cổ Kim Thiên lại hỏi.
Giang Hạo gật đầu, hỏi: "Tiền bối có biết Quy Khư không?"
"Bội đao của người có đại khí vận?" Cổ Kim Thiên có chút ngoài ý muốn: "Xem ra là hung vật Thiên Cực đang hoành hành, đại thế mới mở ra không đến hai mươi năm mà đã xảy ra chuyện như vậy? Còn loạn hơn thời đại của ta rất nhiều. Nhưng mà, ta đã từng thấy qua vật kia, trong một bí cảnh ở Đông Bộ, bên kia có lực lượng Nhân Hoàng, nhưng chỉ là trấn thủ ở bên ngoài, không có can thiệp vào bên trong. Ta vòng qua lực lượng Nhân Hoàng để tiến vào, gặp được cây đao này ở trung tâm biên giới. Trên bia đá bên cạnh có ghi chép về Quy Khư, ghi chép về bội đao của một vị cường giả đến từ thời xa xưa mà ngay cả ta đều không thể nào hiểu rõ. Người này là cường giả tập hợp khí vận của toàn thiên địa, lưu lại rất nhiều thủ đoạn chống lại các loại kiếp nạn cho thiên địa. Chuôi đao này cũng là một trong số đó. Trên đó có lực lượng của đại khí vận, có thể trấn áp hết thảy tà ma, thậm chí là phong bế hung vật Thiên Cực trong thời gian ngắn."
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, xem ra thật sự ở trong bí cảnh kia tại Đông Bộ.
Vậy thì có hi vọng đạt được.
"Tiền bối biết làm sao để có thể nhanh chóng lấy được chuôi đao kia không?" Giang Hạo hỏi.
"Đi vào, sau đó cầm lên là được. Nhưng mà, chuyện cũng không đơn giản như thế, cần dụng tâm đi vào, nói một cách đơn giản chính là xem tâm của ngươi có thuần túy hay không." Cổ Kim Thiên nói.
"Thuần túy?" Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Một lòng giải cứu chúng sinh thiên hạ?"
"Không có cổ hủ như thế, cũng không phải là người tốt trong miệng người khác thì mới có thể cầm được chuôi đao kia. Mà là tâm thuần túy, không quản là tốt hay là xấu, chỉ cần đủ thuần túy là được." Cổ Kim Thiên cười cười rồi lại nói:
"Đương nhiên, lấy được cũng không có tác dụng gì. Thứ này vốn được lưu lại cho kiếp nạn, nhiều lắm là có cảm ngộ đối với tu luyện mà thôi, muốn có được chuôi đao này là chuyện không thể nào. Cho nên, người nào đều có thể cầm được, nhưng tuyệt đối sẽ không đạt được truyền thừa. Nhưng mà, sau khi sử dụng xong sẽ có khả năng có thể khiến cho đao đi theo, ít nhiều có thể xem như một món pháp bảo."
Giang Hạo không thèm để ý, rất nhiều người đều có thể cầm được chính là chuyện tốt.
"Trung tâm bí cảnh có cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Trung tâm?" Cổ Kim Thiên cười nói:
"Một quyển công pháp, một phong thư, còn lại thì ta không tiến vào nên cũng không biết. Ngươi có hứng thú thì có thể đi xem một chút. Có tên của ta, ngươi hướng vào trong sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, thậm chí là có thể trực tiếp hướng vào trong. Đây chính là chỗ tốt của tên của ta."
Cái tên này có chỗ xấu cũng có chỗ tốt, Giang Hạo hiểu rõ. Nhưng mà có thể trực tiếp hướng vào trong, đúng là có chút ngoài ý muốn. Người khác phải cố gắng tiến vào, mình thì lại lấy được tín vật thông quan.
"Tình cảnh của ngươi hình như không được tốt lắm." Cổ Kim Thiên hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu: "Đúng là kém một chút."
"Bị để mắt tới sao?" Cổ Kim Thiên cười hỏi, không chờ Giang Hạo trả lời, hắn đã chủ động nói: "Ta có biện pháp có thể phân tán lực chú ý của bọn hắn. Có muốn ta giúp ngươi hay không?"
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, do dự một chút vẫn là gật đầu: "Là gì?"
Cổ Kim Thiên lấy ra một quyển sách rồi đưa qua: "Đưa quyển sách này ra ngoài là được."
Giang Hạo nhận sách, không nhìn thấy tên ở phía trên.
"Tuyệt đối không nên nhìn, nhìn rồi ngươi chưa chắc đã nỡ đưa ra ngoài." Cổ Kim Thiên vừa cười vừa nói.
Điều này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn cảm thấy trên đời này không có cơ duyên nào mà hắn không nỡ ném ra ngoài cả.
"Không tin ngươi có thể thử một chút." Cổ Kim Thiên vừa cười vừa nói.
Giang Hạo yên lặng mở phong ấn ra, phong ấn nó rồi mới cất đi.
Sau đó, hắn lại nói một số chuyện với Cổ Kim Thiên, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Cổ Kim Thiên thở dài một cái, nhắm đôi mắt lại, lâm vào yên lặng. Hi vọng Thiên Văn Thư Viện có thể biết tranh thủ một chút.
---
Sau khi ra ngoài, Giang Hạo nhìn quyển sách lấy được từ chỗ của Cổ Kim Thiên Hắn không có mở ra cũng không có giám định, dự định hỏi thăm Hồng Vũ Diệp một chút.
Cũng không biết đối phương lúc nào tới.
Ba ngày sau.
Tông môn rốt cuộc tìm được cửa vào bí cảnh, bắt đầu tìm kiếm đệ tử tiến vào bí cảnh.
Nghe nói bí cảnh không ít, những tông môn khác cũng dự định tiến vào.
Mười hai mạch mỗi một mạch có thể có bốn người tiến vào.
Giang Hạo không có báo danh, hắn dự định sẽ tự mình đi vào. Nhưng mà, tên của hắn lại xuất hiện ở trong danh sách, Hàn Minh cũng có. Bảy ngày sau xuất phát.
Bảy ngày sau.
Giữa tháng chín.
Người dẫn đội lần này là Các chủ Thiên Hoan Các. Tổng cộng mấy chục người tiến về phía bí cảnh, Giang Hạo cũng ở trong đó.
Tự Bạch cũng đi theo ở phía sau, cùng nhau tiến vào.
Bí cảnh cũng không phải là có thể tiến vào ở mọi lúc mọi nơi, mà là qua mỗi một đoạn thời gian thì mới có thể đi vào.
---
Một bên khác.
Trong động phủ của hắc ưng.
Hai con hắc ưng dẫn theo một số hắc ưng khác tới trước cửa vào bí cảnh, Sở Xuyên cũng ở trong đó.
"Nhớ kỹ, sau khi đi vào tìm được bảo vật thì phải giao nộp lại. Nếu như làm tốt thì chúng ta sẽ cho phép ngươi làm nô bộc, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách sáo. Đây chính là bí cảnh mà chỉ có tộc hắc ưng chúng ta mới có thể phát hiện, người khác muốn vào đều không có cơ hội. Không cần trừng ta, với cái xuất thân hèn mọi kia của ngươi, cộng với một sư huynh khôi hài ở phía sau… người như ngươi bước vào tu chân giới thì người người đều có thể ức hiếp. Muốn trách thì trách bản thân ngươi không ra gì, không ai để mắt tới." Hắc ưng dẫn đầu lạnh giọng nói.
Sở Xuyên cảm thấy nhất định phải cho hắc ưng này đẹp mắt.
Trước kia, ít nhiều còn có thể đánh một trận, hiện tại hoàn toàn không phải là đối thủ, không nhẫn nhịn không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận