Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 606: Tay Nữ Ma Đầu Tựa Như Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Chương 606: Tay Nữ Ma Đầu Tựa Như Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Chương 606: Tay Nữ Ma Đầu Tựa Như Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Trong hành lang trên tàu, hai bóng người dắt tay mà đi.
Dưới ánh mắt của mọi người, dần tan biến ở phần cuối.
Bên ngoài có không ít người muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Lúc này nam tử trung niên bên cạnh Lý lão nói:
"Tiếu Tam Sinh thụ thương, đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như ra tay sẽ có thể giết chết chỉ trong một đòn. Nữ tử bên cạnh hắn cũng không đáng lo lắng."
"Đúng vậy, Tiếu Tam Sinh bị thương rất nặng, bất kỳ người nào trên thuyền đều có thể đánh giết hắn. Nhưng tại sao lại không ai động thủ?" Lý lão hỏi.
"Bọn hắn kiêng kị? Là sau lưng Tiếu Tam Sinh có người sao?" Người trung niên hỏi.
"Không phải." Lý lão lắc đầu, chợt nói:
"Sau lưng người ở chỗ này đều có một ít thế lực. Cũng không phải là người người đều chán ghét Tiếu Tam Sinh. Ngay từ đầu, phần lớn mọi người đều muốn Tiếu Tam Sinh chết, có người muốn cứu cũng khó có thể nghịch chuyển đại thế.”
Nhưng mà tình huống bây giờ đã thay đổi.
“Thực lực mà Tiếu Tam Sinh biểu hiện ra vượt xa suy nghĩ của bọn họ. Không nhắc tới chuyện bọn hắn có dám đánh cược Tiếu Tam Sinh có còn sức lực nữa hay không, nếu như lôi kéo được thì sẽ vô cùng có lợi. Nếu có người động thủ, mang ý nghĩa hắn cược Tiếu Tam Sinh không còn dư lực. Mà có người cược lớn thì sẽ có người cược nhỏ. Những người khác có khả năng cược Tiếu Tam Sinh còn dư lực, từ đó ra mặt cho hắn, dù chỉ là một câu thôi nhưng cũng tính là kết một thiện duyên. Mà có người ngăn cản, mang ý nghĩa người động thủ sẽ đối mặt với áp lực cực lớn. Hắn còn muốn cược xem người này có động thủ hay không. Phức tạp trong đó sao có thể nói rõ trong một hai câu được?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, bảy tỏ đã hiểu.
Do dự một chút, hắn tò mò nói: "Lý lão cảm thấy Tiếu Tam Sinh liệu còn dư sức hay không?"
"Không có, nhưng ta cũng không dám động thủ." Lý lão bình tĩnh nói.
Nam tử trung niên có chút kinh ngạc.
"Đi thôi, không cần phải vây xem nữa." Lý lão quay người rời đi:
"Một đao cuối cùng của Tiếu Tam Sinh rất mạnh, thế nhưng di chứng chắc chắn sẽ tra tấn hắn thật lâu. Muốn ra tay với hắn, có rất nhiều cơ hội, không cần thiết ở thời điểm này."
Sau đó, lão giả lui khỏi hiện trường.
Mà Mịch Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào Lý lão không khỏi thở dài một tiếng.
"Nếu như vị này ra tay thì tốt."
Nàng vừa rồi đã hạ lệnh, để hai thị nữ nhìn chằm chằm, một khi có người động thủ, liền ra tay ngăn cản.
Dùng việc này làm môi giới, kết mối thiện duyên cùng Tiếu Tam Sinh.
Phải biết ngay từ đầu nàng đã kiêng kị đối phương rồi, nếu như có thể kết thiện duyên với người kiểu này, đều có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cho dù cuối cùng Tiếu Tam Sinh thật sự đã chết, nàng cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
Còn về việc là địch với kẻ khác…
Có đủ lợi ích thì sẽ không có kẻ địch.
"Tiếu Tam Sinh làm sao mà thắng được?" Có thị nữ biểu thị nghi hoặc.
"Hắn có vốn để cuồng vọng, một đao kia đúng là không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng bản thân hắn chắc chắn cũng bị cắn trả tương tự. Có thể khôi phục hay không lại là một chuyện khác." Một thị nữ khác nói.
Mịch Linh Nguyệt cũng đã phát hiện ra chuyện này.
Nàng thậm chí có thể nhìn thấu rõ hơn.
Một chiêu kia gần như rút đi tất cả lực lượng của Tiếu Tam Sinh, giống như tất cả đều hội tụ vào trong ý đao kinh khủng kia.
Muốn khôi phục lại rất khó, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm.
Không thể là địch được.
Lúc này còn có không ít người cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà Nhiễm Huy đã nhìn thấy một màn đáng sợ này.
Thân là một người bình thường, hắn cũng có thể hiểu rõ, thư sinh giải vây cho hắn vậy mà lại lợi hại như thế.
Lúc hạ xuống boong thuyền, hắn đứng chắp tay, lực áp quần hùng, không ai dám mở miệng lên tiếng.
Quả nhiên là thiên hạ vô song.
Dạng người như này đúng là làm cho người hướng tới, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một giới áo vải, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.
Chỉ cầu có thể cùng thê tử bình an vượt qua nửa đời sau.
Bởi vì Tiếu Tam Sinh, trên thuyền lâm vào một loại yên lặng.
Dạng yên lặng này duy trì khoảng bảy ngày.
Trong lúc đó Tiếu Tam Sinh không tiếp tục xuất hiện nữa, không ít người bắt đầu rục rịch, muốn nhìn trộm một ít. Có người âm thầm suy đoán Tiếu Tam Sinh đã lén rời đi, cũng có người cảm thấy Tiếu Tam Sinh sớm đã vì trọng thương không trị mà chết.
Thế phần lớn đều cảm thấy Tiếu Tam Sinh trọng thương khó lành, đang vùng vẫy giãy chết.
Nhưng dù tin đồn lan truyền khắp nơi cũng không ai dám phá vỡ cánh cửa gỗ kia để nhìn trộm tình huống bên trong.
Chỉ có thể đi lại xung quanh, quan tâm mọi lúc.
Mà theo thời gian dần trôi, đội thuyền bắt đầu cập bờ.
Dừng lại một ngày, lại xuất phát lần nữa.
Sau năm ngày sẽ cập bờ lần nữa, đó chính là lần cập bờ cuối cùng.
Lần cập bờ này khiến cho bầu không khí trên thuyền dần dần khôi phục lại, ảnh hưởng của Tiếu Tam Sinh cũng lặng yên tán đi.
Nhưng mà người quan sát căn phòng kia lại chưa bao giờ giảm bớt.
Thậm chí đã có người dự định đi gõ cửa, hỏi thăm có cần trợ giúp hay không. Nhờ vào đó để xác định tình huống bên trong.
"Đi thử xem, bây giờ đội thuyền sắp cập bờ, chúng ta có thể tiếp xúc với ý tốt. Cho dù đối phương đã khôi phục hoàn toàn cũng không dễ ra tay với chúng ta." Ba người đang thương lượng.
"Nhưng lỡ như ra tay thì sao?" Có người có chút lo lắng, là một giọng nữ.
"Có thể mang lễ vật tới cửa, hễ có một chút không đúng, sẽ đưa lễ vật lên để bảo toàn chính mình. Tốt nhất là quý giá một chút." Một giọng nói tang thương truyền đến.
"Nếu như phát hiện trạng thái của hắn không tốt thì sao?" Nữ tử hỏi.
"Không động thủ, bán tin tức cho người khác." Giọng nói tang thương không hề có chút lưỡng lự nào.
"Được."
Lúc này, một thân ảnh nữ tử đang hướng về phía gian phòng của Giang Hạo.
Phải biết, vết máu lúc trước cực kỳ rõ ràng, cho nên không cần phải bàn cãi việc Giang Hạo ở phòng nào.
---
Bên trong gian phòng, Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra.
Hắn hôm nay không chỉ quay về trạng thái đỉnh phong, thực lực cũng có tinh tiến.
"Vô Hối thế mà đáng sợ như vậy, đúng thật là khiến cho người ta ngoài ý muốn."
Hắn không quá hiểu về uy lực của Vô Hối, đồng thời cũng không nắm rõ về sự cắn trả của Vô Hối.
Tóm lại, dưới lý trí, hắn sẽ không lựa chọn sử dụng Vô Hối.
Nếu như lần này không phải có Hồng Vũ Diệp ở đây, hắn có lẽ đã gặp nguy hiểm.
Có lẽ cũng bởi vì có đối phương ở đây, cho nên hắn mới có thể giả trang Tiếu Tam Sinh nhập thần như thế.
Xét đến cùng, trong lòng hắn có một phần ỷ lại.
Còn về suy nghĩ lúc đó, hắn đã không còn nhớ rõ.
Hoặc có thể nói, khi đó hắn không suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn dựa vào bản thân để giết ra một con đường sống.
Vô cùng thuần túy.
Nhưng cũng là vì phần thuần túy này lại khiến cho hắn lộ ra vẻ ngu xuẩn.
Trước đây lúc có Hồng Vũ Diệp ở cùng, hắn sẽ không để Thiên Đao xuất hiện, muốn giữ lại để sau này làm át chủ bài.
Hiện nay, Thiên Đao xuất hiện, nhất định đã bị đối phương phát hiện.
Không chỉ như thế, việc thân thể tự động phản ứng với thần thông, cũng bởi vì trọng thương mà bại lộ.
Nhưng mà, lần này có thể khôi phục nhanh như vậy là bởi vì ăn Hải Uẩn Thần Đan.
Chỉ dùng ba ngày, hắn đã khôi phục lại cơ bản.
Phía sau chính là điều tức cùng với hấp thu thu hoạch lần này.
Vô Hối vung lên, khiến cho hắn hiểu rõ thêm về Thiên Đao Thất Thức, cũng khống chế được lực lượng của thân thể nhiều hơn một phần.
Hắn hôm nay mà vung đao sẽ mạnh hơn lúc trước một chút.
Đương nhiên, sau khi trảm Vô Hối, hắn còn có thể thong dong như vậy, phần lớn là bởi vì thần thông Khô Mộc Phùng Xuân, cho hắn khí lực cuối cùng.
Mà có thể đi trở về phòng, là bởi vì Hồng Vũ Diệp ra ngoài đón hắn.
Cho nên lúc đó là thật lòng cảm tạ đối phương.
Bàn tay duỗi ra kia tựa như là ánh sáng trong bóng tối, cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Trầm mặc một lát, Giang Hạo nhớ lại Vô Hối.
Trong lúc nhất thời, xung quanh hắn xuất hiện đao ý, trong ánh mắt có ánh đao hiện ra rõ ràng.
Đột nhiên tiếng đập cửa cắt ngang hắn.
"Người nào?"
Hắn vô thức mở miệng, đao ý khuếch tán, không giận tự uy.
Trong nháy mắt, người ngoài cửa giống như cảm nhận được áp bách, hô hấp đều dừng lại trong một giây.
Nàng hối hận rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận