Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 445: Con Số Lẻ Chính là Mười Vạn Linh Thạch?

Chương 445: Con Số Lẻ Chính là Mười Vạn Linh Thạch?
Chương 445: Con Số Lẻ Chính là Mười Vạn Linh Thạch?
Giang Hạo nghe lời nói của Hạo Nguyệt Chân Nhân, cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
"Minh Nguyệt Tông đều dạy bảo đệ tử như thế sao?"
Hắn vô cùng tò mò.
Thiên m Tông bọn hắn không bao giờ dạy bảo kiểu này cả.
Dù là đệ tử thiên tài đi nữa thì cũng chưa từng như này.
"Cũng không phải ai cũng thích hợp với kiểu dạy bảo này, thế nhưng người thích hợp thì bình thường đều không phải bình thường." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Đây là vấn tâm?" Giang Hạo vẫn không nhìn thấy vấn tâm ở đâu.
"Thời điểm nội tâm của nàng mâu thuẫn chắc là sắp xuất hiện rồi." Hồng Vũ Diệp nói.
Hình ảnh thay đổi, lại quay về lầu nhỏ.
"Cho ngươi cái này." Hạo Nguyệt Chân Nhân đưa trữ vật pháp bảo qua:
"Chỗ này có mười vạn linh thạch, cầm đi mua một ít đồ đi."
"Mười vạn?" Sở Tiệp kinh ngạc nói:
"Có phải là rất nhiều hay không?"
"Không nhiều, chỉ đủ mua chút lá trà." Hạo Nguyệt Chân Nhân nói xong lại bổ sung một câu: "Không đủ thì đến tìm ta."
Giang Hạo bên cạnh: "…"
"Được." Sở Tiệp vui vẻ nói.
Lúc này, nàng lén đặt một nửa linh thạch vào một túi trữ vật pháp bảo khác.
"Ngươi đang làm gì?" Hạo Nguyệt Chân Nhân tò mò hỏi.
"Không, không có." Sở Tiệp lập tức thu đồ lại.
Hình ảnh lại thay đổi, lại là lầu các.
Lần này Hạo Nguyệt Chân Nhân có chút nghiêm túc:
"Xem ra tình huống nằm ngoài dự đoán của ta, thứ mang ngươi đi xem trước đó không đủ, hiện tại muốn dẫn ngươi đi xem một ít thứ.”
Lúc này, Sở Tiệp đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Không còn bộ dạng trước đó nữa.
Giống như đã hoàn toàn đổi thành một người khác.
Nàng có chút không hiểu: "Sư phụ lần này muốn mang ta đi xem cái gì?"
"Thiện và ác." Hạo Nguyệt Chân Nhân trịnh trọng nói:
"Lần này có thể sẽ khiến cho ngươi cảm thấy bao la mờ mịt, nếu như ngươi tìm được đáp án, chúng ta sẽ căn cứ theo ý nguyện của ngươi xem xem có đi hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ hay không.
Nếu như ngươi không tìm được đáp án, như vậy cho dù ngươi có muốn hay không, đều phải từ bỏ Thiên Đạo Trúc Cơ. Thiên phú cao hơn cũng vô dụng, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không phải chỉ cần thiên phú cao là có thể hoàn thành."
"Đó là cái gì?" Sở Tiệp lắc đầu không hiểu.
"Còn nhớ rõ vi sư lúc trước từng mang ngươi đi xem thương sinh thiên hạ khôn?" Hạo Nguyệt Chân Nhân nói.
Sở Tiệp gật đầu: "Nhớ rõ."
"Đó là vì mở rộng tầm mắt của ngươi cùng với đặt cơ sở cho tâm cảnh của ngươi, tương lai có thể đi bao xa, không phải là dựa vào thiên phú tu luyện cao bao nhiêu, mà là chỗ này." Hạo Nguyệt Chân Nhân chỉ vào ngực của mình rồi nói:
"Ngươi có hiểu rằng tâm cảnh và ý chí. Mà Thiên Đạo Trúc Cơ rất cần thứ này, một khi bản thân xuất hiện hoài nghi thì sẽ trực tiếp thất bại. Người chết đạo tan. Cho nên lần này ngươi cần phải tìm ra đáp án của thiện và ác, tìm không được thì cứ chuyên tâm tu luyện, không cần nghĩ đến chuyện Thiên Đạo Trúc Cơ. Tìm được thì ngươi phải suy nghĩ kỹ, muốn từ bỏ thì vi sư cũng sẽ ủng hộ."
Sở Tiệp gật đầu, chỉ là nàng không hiểu, thiện và ác còn cần phải hỏi sao?
Vấn đề này phức tạp sao?
Giang Hạo cũng rất tò mò về đáp án này, trong mắt của hắn không có cái gì là thiện ác cả, đối tốt với hắn thì có thể là thiện, đối với hắn xấu thì chính là ác.
Nhưng mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ hạ sát thủ đối với người bình thường cả.
Lúc này hình ảnh lại thay đổi.
Giang Hạo thấy một chỗ ở bên trong thành, có một người đang leo tường tiến vào, là muốn ăn cắp.
"Hành động này của hắn là thiện hay ác?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
"Có chút không đúng, chắc là ác?" Sở Tiệp không dám xác định.
"Có muốn ra tay ngăn cản không?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
"Đương nhiên." Sở Tiệp gật đầu.
Hạo Nguyệt Chân Nhân chỉ tay một cái, sau đó có người phát hiện có kẻ trộm xâm nhập.
Tên trộm lập tức bị đánh gần chết, đưa vào nhà giam.
Hình ảnh lại thay đổi.
Bên trong một tòa thành có bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, một vị đại phu trung niên mở rộng cửa lớn nhà mình, hành y cứu thế.
"Hắn là thiện hay là ác?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
"Đương nhiên là thiện." Sở Tiệp nói.
Hình ảnh lại thay đổi.
Lúc này, một đám giặc cướp lao ra từ trong rừng cây, giết sạch người trông coi, cướp đi dược liệu vàg ngân lượng.
"Bọn hắn là thiện hay là ác?" Hạo Nguyệt Chân Nhân lại hỏi.
"Ác." Sở Tiệp trả lời.
Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao?
Hình ảnh lại xuất hiện biến hóa.
Lần này là một đám binh sĩ chính nghĩa bao vây giặc cướp, cuối cùng đánh giết tất cả mọi người.
"Lần này thì sao?"
"Chắc là thiện?"
Sở Tiệp có chút không tự tin, bởi vì sư phụ thật sự sẽ hỏi mình chuyện đơn giản như vậy sao?
"Được, vậy chúng ta bắt đầu xem lại từ đầu."
Hạo Nguyệt Chân Nhân vỗ tay một cái, trong nháy mắt, bọn họ nhìn thấy được cả tòa thành.
Lúc này, bọn hắn nhìn thấy có một vị đại phu không được tôn kính, liền mang theo thuốc độc đi tới một cái giếng rồi thả xuống.
Qua mấy ngày, rất nhiều người bắt đầu cảm thấy không có sức lực.
Vài ngày sau, một nam tử nghèo khó mang theo con gái hơi thở mỏng manh đi cầu y bốn phía.
Thế nhưng sau khi biết được là bệnh này, không ai dám tiếp nhận.
Ban đêm hôm ấy, nhìn con gái hấp hối, hắn quyết định bí quá hoá liều, đi trộm loại thuốc có thể trị loại bệnh này.
Hắn đi tới một dược đường, ban đầu tất cả đều rất thuận lợi, nhưng mà lại đột nhiên bị phát hiện hành tung, bị đánh gần chết rồi vứt vào bên trong nhà giam.
Mà con gái hắn đợi mãi cũng không đợi được hắn trở về, kiên trì được ba ngày, không phải chết vì bệnh, mà là chết vì đói.
Cùng ngày đó, đại phu hạ độc trước kia mở cửa lớn dược đường, hành y cứu thế, được thế nhân tôn sùng.
Bên trong nhà giam, nam tử nghe tin Hoàng Thành tới cứu tế, lại bị thành chủ nơi đó âm thầm chuyển đi.
Sau khi rời khỏi đây, hắn nhìn thi thể của con gái, thống khổ không thôi.
Cuối cùng hắn tập hợp mấy người, cướp đi số tiền cứu thế mà bọn Thành Chủ muốn chuyển đi, bọn hắn phát tất cả thứ cướp được cho dân chạy nạn.
Nhưng mà bọn người Thành Chủ đã kịp phản ứng lại, một nhóm người bọn hắn căn bản không phải là đối thủ, bị xem như giặc cướp và bị đánh chết.
Xem xong tất cả những thứ này, cho dù là Giang Hạo cũng phải cau mày.
Mà trong lòng Sở Tiệp càng bị đánh sâu vào.
Lúc này hình ảnh lại thay đổi.
Lại quay về lúc ban đầu, lúc có người ăn cắp.
"Hiện tại, hắn rốt cuộc là thiện hay là ác? Có cần nhắc nhở người bên trong là có người ăn cắp hay không?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi Sở Tiệp.
Lần này, nàng im lặng.
"Lại nhìn những thứ khác một chút." Hạo Nguyệt Chân Nhân mang theo Sở Tiệp đi vào một hộ gia đình chăn nuôi.
Bọn hắn nuôi dê bò.
Đột nhiên có sói xông vào, cướp đi một con dê rồi muốn rời khỏi.
"Sói này là thiện hay là ác?"
"Ác?"
"Nên giết không?"
"Không nên sao?"
"Vậy thì giết đi."
Sói chết rồi.
Hình ảnh lúc này là bên trong một hang sói, bên trong có mấy con sói con đang kêu gào đòi ăn.
Chúng nó đang đợi sói mẹ trở về.
Nhưng mà sói mẹ không thể trở về, mấy con sói con bởi vậy mà chết đói.
"Giết sói là thiện sao?" Hạo Nguyệt Chân Nhân hỏi.
Sở Tiệp do dự một chút rồi nói: "Vậy thì không cho nó bắt giết bầy dê."
Sói bị ngăn cản ở bên ngoài.
Bởi vì không tìm được thức ăn trong thời gian dài, cuối cùng chết đói, mà sói con chết rồi, sói mẹ ăn thịt nó có thể sống tiếp được một quãng thời gian.
Nhưng vẫn không thể bắt được dê, cuối cùng vẫn chết đói.
"Lúc ngươi xem dê là thiện, liền mang ý nghĩa xem sói là ác. Người cũng giống như vậy, lúc ngươi cho rằng một người là thiện, đồng nghĩa với việc kẻ địch của hắn sẽ là ác." Hạo Nguyệt Chân Nhân nhìn thiếu nữ bên cạnh, nói nghiêm túc:
"Cho nên cái gì mới là thiện? Cái gì mới là ác? Việc ngươi làm rốt cuộc là thiện hay là ác đây?"
Sở Tiệp Im lặng.
Giang Hạo cảm thấy đây chính là vấn tâm.
Thiện và ác, nếu như Sở Tiệp không đưa ra một đáp án khiến cho bản thân mình hoàn toàn tin phục, như vậy vấn tâm sẽ thất bại.
Thiên Đạo Trúc Cơ cũng sẽ tiêu tán.
Nhưng giữa thiện và ác, có thể cho ra đáp án sao?
Theo hắn thấy thì chỉ cần lập trường, nhưng mà người có đại khí vận thật sự chỉ cần biết rõ lập trường là đủ rồi sao?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận