Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 851: Lúc Này Không Giết Bọn Hắn Còn Muốn Chờ Đến Khi Nào

Chương 851: Lúc Này Không Giết Bọn Hắn Còn Muốn Chờ Đến Khi Nào
Chương 851: Lúc Này Không Giết Bọn Hắn Còn Muốn Chờ Đến Khi Nào
Trên người Quan Trung Phi còn có Sơn Hải Ấn Ký.
Lúc trước, Giang Hạo vì hù dọa đối phương nên đã đặc biệt lưu lại. Bây giờ cũng có thể thu hồi, nhưng mà cũng không vội.
"Hắn xem ra là đã bị người ta nhốt ở bên trong, đại khái là nghe được cái gì không nên nghe." Lão giả không có râu nói.
"Vạn Vật Chung Yên sao?" Giang Hạo nhìn về phía viên cầu màu đen, nói.
"Không chỉ có Vạn Vật Chung Yên, còn có Đại Thiên Thần Tông." Cảnh Đại Giang cười nói:
"Bọn hắn đúng là rất đáng ghét, sừng thú u cục đều có thể tìm ra vài thứ."
"Tâm ma của nàng là gì?" Giang Hạo nhìn xem quả cầu mò đen, cảm tháy rất là tò mò.
"Vào xem chẳng phải là sẽ biết hay sao." Cảnh Đại Giang đi đến bên cạnh Quan Trung Phi, nói: "Lúc đầu, mấy người chúng ta không thể tùy tiện xem xét, sẽ dễ mang đến một số ảnh hưởng, nhưng mà người này đúng lúc bàng quan, cho nên chúng ta có thể xem xét."
Nói xong, Cảnh Đại Giang để tay lên bờ vai của Quan Trung Phi, sau đó vung tay lên, một đạo thuật pháp bao trùm tất cả mọi người.
Ngay sau đó Giang Hạo cảm thấy tràng cảnh xung quanh xuất hiện biến hóa.
Bọn hắn lập tức xuất hiện tại một chỗ sáng sủa có tiếng đọc sách.
Nơi này chính là Thư Viện.
Lúc này, một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi đang vừa đi vừa đọc sách, có chút mừng rỡ.
Dáng vẻ của nàng rất văn tĩnh, đoan trang thục nữ.
Mấy người Giang Hạo đi theo nàng, một đường đi tới nơi ở đơn sơ.
Là gian phòng của thiếu nữ.
Nơi này sạch sẽ gọn gàng, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.
Nàng đến bên cạnh bàn đọc sách, sách và bút đều được đặt ngay ngắn tại vị trí của mình.
Thiếu nữ ngồi xuống ngay ngắn, khóe miệng tràn đầy nụ cười, lấy sách ra rồi bắt đầu ghi lại tâm trạng vui vẻ của mình.
“Mẹ, cha, thân thể các người vẫn tốt chứ? Có thường xuyên uống linh dược mà con mang tới cho các người hay không? Hiện tại con lại đổi một chút linh dược, có thể để các người chữa trị bệnh tật trên người. Con muốn nói cho các người một tin tức tốt. Con cảm thấy mình đã có thể đột phá Kim Đan, chờ con đột phá sẽ mượn nhờ truyền tống trận của học viện để trở về, chắc là sẽ chậm hơn dự đoán nửa tháng. Nhưng mà không sao cả, đến lúc đó các người sẽ có thể nhìn thấy con gái Kim Đan. Các người không nên khiến cho bản thân mình quá mệt nhọc, có chuyện gì thì cứ chờ con về sẽ làm giúp các người. Hiện tại thể lực con rất tốt, có thể làm tất cả việc nhà nông." Thiếu nữ duy trì vẻ mỉm cười, yên tĩnh ghi chép.
Sau khi viết xong, nàng mượn nhờ phi kiếm của Thư Viện để truyền tin, gửi thử ra ngoài.
Làm xong những thứ này, thiếu nữ liền đi đến chỗ bế quan rồi bắt đầu bế quan.
Đại khái hơn một tháng sau, thiếu nữ đi ra khỏi chỗ bế quan.
Trong mắt nàng hiện rõ sự hưng phấn.
Kim Đan sơ kỳ.
Mấy người Giang Hạo đều an tĩnh quan sát, không ai mở miệng đàm luận.
Tâm ma sao lại chỉ có tốt được chứ?
Nhìn đối phương rời đi, mấy người Giang Hạo cũng đi theo.
Chỉ thấy nàng dùng tất cả điểm tích lũy tại Thư Viện để đổi lấy một lần vừa đi vừa về.
Truyền tống trận cũng không trực tiếp đưa nàng đến nhà, mà là đưa tới một tòa thành.
Bay khoảng hơn nửa ngày, nhưng hơn nửa ngày này đã không còn là vấn đề đối với nàng.
Nàng vào trong thành mua một chút ăn ngon và bánh ngọt, thịt cá, son phấn, công cụ, y phục rồi mới ngự kiếm trở về.
Giang Hạo nhìn biểu tình của nàng ở trong mắt, đây là sự vui vẻ khi sắp được gặp lại người nhà.
Chỉ là bay được nửa đường, phía dưới đột nhiên xuất hiện một mảnh hỗn độn, rõ ràng là vị trí thôn xóm lại biến thành biển lửa.
Biến cố bất thình lình này khiến lòng nàng căng thẳng không thôi.
Nàng vội vàng xuống dưới xem xét.
Chỉ thấy một lão giả đang la to ở trong biển lửa, giống như đã mất trí.
"Yêu, yêu nhân ma đạo, nhận lấy cái chết đi."
"Tiên nhân đại lão gia, đừng có giết ta, đừng có giết ta."
Thiếu nữ nghe vậy thì sững sờ.
"Ma Môn? Sao lại thế? Gần đây cũng không có Ma Môn."
Nếu như nơi này quá nguy hiểm, sao nàng có thể để cha mẹ ở lại nơi này được?
Một loại dự cảm bất an vờn quanh trong lòng.
Nàng không dám chần chờ, lực lượng Kim Đan điên cuồng vận chuyển, ngự kiếm trở về. Tâm trạng vui vẻ trước đó đã hoàn toàn biến mất, trong mắt nàng chỉ có lo lắng.
Mấy người Giang Hạo theo ở phía sau, không người mở miệng.
Tất cả mọi người là người ngoài cuộc, đều có thể đoán được một chút.
Tốc độ của thiếu nữ rất nhanh, nhưng mà càng đến gần, phía dưới càng xuất hiện tiếng kêu thảm thiết.
Có tu sĩ đang triển khai giết chóc.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng vẫn là cắn răng xông về phía nhà của mình.
Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, gần như vượt qua tốc độ vốn nên có của nàng.
Rất nhanh, nàng đã đi tới sơn thôn của mình, ánh mắt nhìn về phía nhà của mình.
Đạo phòng hộ nơi đó đã bị phá ra, chỉ thấy một người dùng một thanh trường kiếm đâm xuyên một đôi vợ chồng.
Lực lượng trên người bọn hắn bộc phát, huyết nhục đều bị phá ra.
"Không, dừng tay." Thiếu nữ tiến lên như là phát điên .
Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười thống khoái, dường như giết người chính là niềm vui thú của bọn hắn.
Lực lượng Kim Đan bộc phát.
Oanh!
Thiếu nữ ép tất cả mọi người xung quanh ra xa.
Nàng lập tức đi đến bên cạnh mẹ mình, thân thể của người đàn ông trung niên bên cạnh đã mơ hồ.
"Mẹ, cha."
Thiếu nữ kinh hoảng, lập tức lấy đan dược trên người ra rồi đút cho bọn họ ăn, nhưng mà cha đã không thể ăn, mẹ thì ho khan hai tiếng rồi phun ra.
Thiếu nữ không dám chần chờ, lập tức vận dụng lực lượng Kim Đan muốn chữa thương cho bọn họ. Nhưng mà tâm mạch đã đứt đoạn, không đủ sức xoay chuyển.
"Vì sao lại vô dụng, tại sao pháp thuật của ta lại không có tác dụng gì?"
Trong lúc nhất thời, nước mắt thiếu nữ rơi như mưa.
Còn thiếu một chút xíu, chỉ một chút xíu.
"Mẹ, con mua son phấn cho người, là kiểu mà người thích." Thiếu nữ lại lắc lắc nam tử trung niên bên cạnh:
"Cha,, người không phải muốn đi săn sao? Con đã mua cung tiễn cho người, còn có quần áo."
"Mẹ ~ " Nàng lớn tiếng kêu lên.
Lúc này bên cạnh có người ngự kiếm mà đến: "Nha, là một cô nương xinh đẹp, bắt đi."
Thiếu nữ lập tức ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt đã bị một màu đỏ thay thế, sát ý cuốn lên như mưa to gió lớn.
Một màn đột nhiên này đã hù dọa người tới, hắn không khỏi lui lại, sau đó xoay người bỏ chạy.
Thiếu nữ nổi lên sát tâm, muốn giết sạch tất cả mọi người.
Nhưng mà lúc này, một bàn tay đầy máu tươi đột nhiên nâng lên, che đôi mắt của nàng lại.
"Nha, nha đầu, không, không nên lộ ra ánh mắt như vậy." Một giọng nói yếu ớt truyền tới.
"Không, không nên như vậy." Phụ nhân nhìn thiếu nữ trước mắt, nói:
"Mẹ." Thiếu nữ lập tức nhìn về phía cha, lo lắng nói:
"Mẹ, con phải làm sao mới có thể cứu người?"
"Nước mắt chảy ra rồi, không đoan trang chút nào."
"Không muốn, không muốn đoan trang, con chỉ muốn mẹ." Thiếu nữ lau nước mắt, vừa khóc thút thít vừa nói.
"Con, tấn thăng rồi sao?" Phụ nhân hỏi.
"Con không muốn tấn thăng, con không muốn Kim Đan, con chỉ muốn mẹ. Nếu như con không đi tấn thăng thì mẹ sẽ không có việc gì, cha cũng vậy. Đều tại con, đều tại con. Chỉ thiếu một chút xíu, một chút xíu. Nếu như con không đi mua đồ, nếu như con trực tiếp trở về là được rồi."
Trong lúc nhất thời, thiếu nữ cảm thấy vô cùng thống khổ.
Chỉ mấy cái hô hấp, nàng chỉ kém mấy cái hô hấp.
"Mẹ và cha không có chết." Phụ nhân yếu ớt nói:
"Chúng ta sẽ sống tại nơi mà con không nhìn thấy, quan sát con trưởng thành, chỉ là con không nhìn thấy chúng ta mà thôi."
"Con không muốn, con không muốn như vậy. Con đi Thư Viện chính là vì muốn các người có một cuộc sống tốt hơn. Con chỉ muốn nhìn các người chậm rãi già đi, nhìn các người trải qua cuộc sống vui vẻ. Con không muốn các người cứ rời đi như vậy. Con không muốn."
Thiếu nữ lắc đầu, con mắt của nàng lại bị màu đỏ thay thế, sát ý bao trùm toàn thân nàng.
"Ngươi rất tức giận đúng không?"
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Nhưng mà ngươi không thấy sao? Hung thủ giết cha mẹ ngươi còn đang sống tự do tự tại. Hắn đang cười nhạo các ngươi, bọn hắn cảm thấy giết cha mẹ ngươi cũng chỉ là tiện tay một chút mà thôi, ai biết bọn họ lại không chịu được đòn như thế."
"Im ngay, ngươi im ngay." Thiếu nữ kêu to.
"Im ngay? Người nên im là ngươi, cha mẹ ngươi sinh ra ngươi nuôi ngươi, vì ngươi mà vất vả, vì ngươi mà nỗ lực tất cả.
Ngươi quên lúc ngươi bị bệnh, bọn họ đã từng quỳ xuống cầu xin từng nhà trong thôn rồi hay sao, chỉ vì góp tiền đủ trị bệnh cho ngươi?
Ngươi quên, ngươi muốn đọc sách, bọn họ mỗi ngày đi sớm về trễ, cũng chỉ vì muốn kiếm nhiều một chút để ngươi nhận biết mấy chữ?
Ngươi đã quên những chuyện này, nhưng chẳng lẽ đã quên mình đã tiến vào Thư Viện như thế nào rồi sao?
Bọn hắn mang theo ngươi trèo non lội suối, trên đường đi cha ngươi còn bị té gãy chân, nhưng vẫn mang ngươi tới chỗ đúng giờ.
Hiện tại bọn hắn bị giết, ngươi đang làm gì?
Vì tương lai của ngươi, không dám vọng động?
Vì để mình được an toàn hơn, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận?
Ngươi không đáng làm con!
Ngươi không có lực lượng, ta cho ngươi mượn, ngươi không có dũng khí ta có thể giúp ngươi, cầm lấy kiếm trong tay ngươi, đứng lên, nhìn về phía phương xa. Nhìn rõ dáng vẻ của những người kia, bọn hắn là hung thủ giết cha mẹ ngươi. Lúc này không giết bọn hắn, còn chờ đến khi nào?"
Giọng nói hữu lực như là lôi đình đập vào nội tâm thiếu nữ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận