Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 466: Thật Xin Lỗi, Ta Không Phải Là Một Người Thích Nổi Danh

Chương 466: Thật Xin Lỗi, Ta Không Phải Là Một Người Thích Nổi Danh
Chương 466: Thật Xin Lỗi, Ta Không Phải Là Một Người Thích Nổi Danh
Giang Hạo nhìn hai cỗ thi thể, lại bổ hai đao.
Sau đó, hắn lấy trữ vật pháp bảo và mặt nạ của bọn hắn đi.
Sau khi mang một cái mặt nạ lên, hắn dùng lửa thiêu bọn hắn.
Sau khi xác định đã thành tro, hắn mới thu hồi Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
Nhìn người đến người đi, cùng với đủ loại tiếng nói chuyện, hắn phát hiện tất cả mọi người nơi này đều đang giả mạo hắn, cực có thể là ý của người bên trong.
"Nghèo quá."
Nhìn trữ vật pháp bảo của hai người vừa rồi, căn bản không có linh thạch gì cả.
Người lưu lạc tới mức chỉ có thể học Nguyện Huyết Đạo, có cực ít người có thiên phú mạnh.
Mặc dù bọn hắn tấn thăng nhanh, nhưng mà đều không sống được bao nhiêu năm.
Thiên phú đủ, không đến mức đi đến tuyệt cảnh như thế.
Chuyện này cũng đã nói lên, người học Nguyện Huyết Đạo bình thường đều là người bình thường của tông môn, bọn hắn đúng là không có bao nhiêu linh thạch.
Cho dù hiện tại tu vi tăng lên, trong mấy tháng ngắn ngủi cũng không kiếm được bao nhiêu.
Hắn lắc đầu, bắt đầu đi về phía trung tâm.
Khi đi tới, hắn thấy không ít người đang xếp hàng chờ đợi, người bên trong hình như một lần chỉ gặp một hai người.
Hoắc Lai và Bao Thàn cũng đều đang đợi.
Thấy thế Giang Hạo cũng xếp hàng.
Nhưng mà khác với những người khác, hắn cũng không phải là chờ đợi như thường.
Mà là vận dụng Vô Danh Bí Tịch, bắt đầu thử cảm nhận tu vi của người bên trong.
Cùng loại cảm giác lại không phải là cảm giác, đây là đang phân tích cảnh giới của đối phương mà không phải là trực tiếp dò xét.
Không đến mức bị phát hiện.
Trong lúc nhất thời, hắn nhận ra vô số huyết khí, lượng huyết khí này đan vào một chỗ, lộ ra một loại cảm giác tuyệt vọng, thê thảm, còn có bi thương.
Không bao lâu sau, hắn phát hiện có một khí tức không mang theo huyết khí, đến từ trung tâm nhà gỗ.
Thông qua đủ loại khí tức kéo dài, linh khí giao hòa.
Có khả năng đánh giá ra là Luyện Thần sơ kỳ.
"Luyện Thần?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Thế mà mạnh như thế?
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.
"Người truyền bá Nguyện Huyết Đạo lại không tu Nguyện Huyết Đạo, xem ra chỉ là vì hoàn thành mục đích của bọn hắn."
Hắn vốn không cần quá để ý tới dạng người như này.
Nhưng mà những người này lại nhất định cứ muốn cuốn hắn vào trong đó.
Đều là người giãy dụa cầu sinh trong Tu Chân Giới, cần gì phải làm nhau khó xử chứ?
Trong lúc xếp hàng, hắn nghe thấy có người đang bàn bạc chuyện gì đó.
"Lần này ta đi tới thượng nguồn Đông Hà, các ngươi từng qua đó chưa."
"Ta từng tới bơi."
Sau lưng Giang Hạo đột nhiên có người nói: "Nếu như các ngươi chọn hướng đi này thì ta sẽ đi Lạc Thành."
"Lạc Thành có chút gần, nghe nói là chỗ của Thiên m Tông, bị phát hiện sẽ dễ bị khóa chặt." Có người nhắc nhở.
"Sợ cái gì, bọn hắn sẽ không quản, nếu như thực sự không được thì còn có thể dùng cái tên Giang Hạo kia mà? Hắn không phải cũng là người Thiên m Tông sao? Như này đối phương dù sao cũng sẽ hơi cố kỵ, ta sẽ có thể rời đi." Người đứng phía sau Giang Hạo nói.
"Ha ha, cũng đúng, tên của người này đúng là dùng tốt, tất cả mọi người đều đang dùng, không biết hắn nghe được sẽ có cảm nhận gì đây." Phía trước có người cười nói.
"Vì sao lại dễ sử dụng như vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Thanh danh lớn, hắn thân ở Ma Môn, đại khái cũng là người hư vinh. Còn ước gì người khác dùng danh hào của hắn, nếu không đã lâu như vậy rồi tại sao hắn vẫn không phản bác một câu nào chứ?" Người phía trước nói.
"Thì ra là như vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hắn hiểu được một chuyện, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể mang đến hậu quả không giống nhau.
Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần không để ý thì tất cả sẽ lắng lại, chậm rãi giảm đi.
Nhưng mà hắn càng không để ý tới, cũng sẽ khiến cho rất nhiều người giả ý phỏng đoán, càng lớn mật hơn.
Tin đồn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả, nhưng mà tùy ý giả mạo, dùng danh nghĩa của hắn làm chuyện bọn hắn muốn làm.
Chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho hắn.
Lời nói dùng danh nghĩa của hắn, hành động cũng dùng danh nghĩa của hắn.
Như vậy người những Tiên môn kia quan tâm cũng chỉ có thể là hắn.
Nhưng mà người bình thường đều không biết hắn là ai, sao lại đột nhiên dùng danh nghĩa của hắn chứ?
Phía sau nhất định có người thúc đẩy.
"Lạc Thành, là tòa thành cách đây gần nhất sao?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, đạo hữu cũng muốn đến bên kia tìm kiếm nguyện huyết sao? Tuyệt đối đừng làm loạn, nhiều nhất chỉ có thể giết một nửa, đừng diệt thành. Ta đi qua cũng chỉ giết một chút, dù sao cũng phải để bọn hắn sinh dưỡng đúng chứ? Nếu không chúng ta lấy ở đâu ra ra nhiều chất dinh dưỡng như vậy?" Nam tử phía sau nói.
Giang Hạo yên lặng không nói gì, Lạc Thành…
Nhà hắn chính là ở chỗ đó.
Chờ đợi một lát.
Người phía trước càng ngày càng ít.
Giang Hạo biết được một chuyện từ trong miệng của bọn họ, đêm nay mọi người sẽ ở lại tu luyện một phen.
Ngày mai sẽ rời đi.
Nghe vậy, Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đều ở lại thì tốt.
"Hai người tiếp theo."
Sau khi Giang Hạo nghe được giọng nói liền đi vào.
Lực lượng của hắn lúc này có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Người cùng tiến vào với hắn là một nam tử, dáng người có chút thấp bé.
Tu vi Trúc Cơ.
Sau khi đi vào phòng, liền có thể nhìn thấy một nam tử đang ngồi trên chiếc ghế.
Một bộ áo trắng, mi mục lạnh nhạt, một cây trúc thắt ngang búi tóc.
Giống như một thư sinh.
"Tiên sinh." Người bên cạnh Giang Hạo cung kính bái kiến.
Giám định.
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
【 Phong Kinh: Thành viên Thánh Đạo, tu vi Luyện Thần sơ kỳ. Bị Doãn Vệ phái tới nơi này để truyền bá Nguyện Huyết Đạo, muốn tìm ra một người có thiên phú đặc thù từ bên trong. Phụng mệnh truyền bá chuyện nhắc đến tên của ngươi lúc tu luyện Nguyện Huyết Đạo, đẩy ngươi ra đầu sóng ngọn gió, từ đó biết được ngươi rốt cuộc có tu luyện Nguyện Huyết Đạo hay không. Thấy ngươi đeo mặt nạ liền biết là có người giả trang, định dùng linh khí âm thầm mở trận pháp, có thể công lui có thể thủ. 】
"Khuyên ngươi đừng lộn xộn." Giang Hạo mở miệng trước.
Hắn ngăn cản đối phương mở trận pháp.
Phong Kinh có chút giật mình, sau đó cười nói:
"Đạo hữu tới vì Nguyện Huyết Đạo?"
"Tới vì Doãn Vệ, đáng tiếc ngươi không phải hắn." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Ha ha." Phong Kinh nâng chung trà lên mỉm, cười nói:
"Đạo hữu đừng buồn, ngươi xem, Doãn Vệ này không phải đã tới rồi sao?"
Nghe vậy Giang Hạo có dấu hiệu quay đầu.
Cũng chính vào lúc này, Phong Kinh động.
Lực lượng Luyện Thần sơ kỳ điên cuồng bùng nổ, một thanh trường kiếm hiện ra trong tay, hắn phi thân nhảy lên chém về phía Giang Hạo.
Cố gắng giết chết đối phương với một đòn.
Nhưng mà hắn phát hiện đối phương cũng không quay đầu lại. Không chỉ như thế, trong tay đối phương chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh trường đao màu bạc, đao vung ra cùng lúc với hắn.
Bên trong quá trình, hắn thậm chí thấy khí tức của đối phương bắt đầu trở nên dày nặng, giống như đại thê núi biển.
Nguy rồi.
Phong Kinh rung động, đối phương thế mà cũng muốn đánh lén hắn.
Cố ý giả vờ quay đầu, thật ra chính là đang tụ lực công kích.
Đao và kiếm đụng vào nhau, bắn ra tia lửa.
Oanh!
Lực lượng cường đại bùng nổ.
Ánh đao trảm phá kiếm quang, xẹt qua bả vai Phong Kinh.
Loảng xoảng!
Trường kiếm gãy nứt, rớt xuống đất.
Phốc~
Bả vai Phong Kinh rơi xuống, máu tươi bắn ra bốn phía.
Lúc này, hắn lui lại một bước, lập tức mở miệng: "Đạo hữu, chúng ta có thể…"
Ánh trăng quét ngang.
Một đao chém đứt sinh cơ của Phong Kinh.
Sau đó đao vung lên, thức thứ hai của Thiên Đao, Trấn Sơn.
"Đạo hữu…"
Oanh!
Dưới một đao này, Phong Kinh hoàn toàn mất đi sức sống.
Thấy thế Giang Hạo mới đi qua, lại bổ hai đao, thuận tay cầm trữ vật pháp bảo sắp bị phá nát lên.
Sau đó, hắn nhìn về phía Trúc Cơ bên cạnh.
Đối phương bị dọa cho nằm co quắp trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.
"Ngươi biết Doãn Vệ không?" Giang Hạo hỏi.
"Không, không biết." Đối phương điên cuồng lắc đầu.
"Có biết Giang Hạo không?"
"Cũng, cũng không biết."
"Thấy ta, ngươi liền biết, thật xin lỗi, ta không phải là một người thích nổi danh.”
Đối phương nghe thấy câu này, tuyệt vọng nhìn lên người trước mắt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận