Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 980: Sử Dụng Đồng Tâm Chưởng Đối Với Nữ Ma Đầu

Chương 980: Sử Dụng Đồng Tâm Chưởng Đối Với Nữ Ma Đầu
Vùng biển vô tận.
Sóng biển phun trào, nước biển vô biên vô tận giống như có thể cắn nuốt tất cả.
Lúc này, trên mặt biển có người dạo bước. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lại như ẩn như hiện phía dưới ánh sáng, chớp mắt đã rời đi rất xa.
Phía sau hắn là một nữ tử mặc váy màu đỏ. Chân váy hơi ngắn, khiến cho đối phương ít đi một phần cao nhã quý khí, lại nhiều thêm một tia thiếu nữ khí. Góc áo lay động theo gió cũng không bị nước biển ăn mòn.
Hai người chính là Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đang tiến về phía Thiên Linh tộc.
Lúc này Giang Hạo đứng ở phía trước, tinh thần khó mà tập trung. Suy nghĩ của hắn như là vòng xoáy, cực kì hỗn loạn.
Lúc sáng sớm, hắn bị Hồng Vũ Diệp gọi ra sau tấm bình phong, nhưng mà không phải là để hắn trực tiếp tiến vào, là quay lưng để tiến vào.
Hắn làm theo, sau đó Hồng Vũ Diệp muốn chiếc váy trong tay hắn. Đây thật ra là pháp bào, nhưng kiểu dáng không tệ, không khác với váy bình thường là bao, có thể dùng để thay thế.
Đối phương cầm váy, Giang Hạo liền có chút bận tâm.
Một khi đối phương không hài lòng thì mình sẽ ăn thiệt thòi.
Sau đó, hắn nghe được tiếng người đi ra khỏi nước.
Tiếp đó chính là giọng nói bình thản của Hồng Vũ Diệp: "Ánh mắt của ngươi đúng là chẳng ra sao cả."
Nàng không hài lòng.
Lúc Giang Hạo quay đầu, nhìn thấy khí chất của Hồng Vũ Diệp có chút khác biệt.
Hắn đã hiểu tại sao đối phương lại cảm thấy ánh mắt của mình kém.
Bộ váy kia hoàn toàn không hợp với Hồng Vũ Diệp.
Có cảm giác như sự lãnh đạm kia đã bị hòa tan.
Tất cả đều bình thường, đối phương cũng không có động thủ. Đây là một điều rất may mắn.
Nhưng mà vấn đề ở phía sau.
Phía trên sóng biển, Giang Hạo rũ mắt.
Hắn nhớ mái tóc dài của Hồng Vũ Diệp hình như không hợp với bộ váy kia cho lắm, cho nên đã dành thời gian để sửa.
Chờ làm xong những chuyện này, nàng bảo Giang Hạo nhắm mắt lại.
Giọng nói của nàng vẫn hoàn toàn bình thản như trước đây, không cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì ở trong cả.
Giang Hạo thuận thế nhắm hai mắt lại.
Sau đó, hắn cảm thấy tay mình bị đối phương cầm lên.
Khi đó, hắn có chút lo lắng, lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho hắn. Nhưng mà bên tai lại vang lên một giọng nói vô cùng lãnh đạm: "Dám mở mắt, ta sẽ lấy hai tròng mắt của ngươi đi."
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không dám vọng động.
Rất nhanh, trên tay của hắn đã truyền đến xúc cảm, là đụng phải quần áo, ngay sau đó là một loại mềm mại. Từ độ cao và xúc cảm, hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Khi đó, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Dường như là vì chưa từng trải qua chuyện như vậy, khiến hắn có chút luống cuống.
"Thi triển Đồng Tâm Chưởng."
Đây là giọng nói duy nhất mà hắn nhớ kỹ.
Hắn thuận thế thi triển Đồng Tâm Chưởng.
Tất cả kết thúc, Hồng Vũ Diệp liền buông hắn ra.
Lúc hắn mở mắt đã nhìn thấy Hồng Vũ Diệp đang ngồi uống trà ở một bên.
Giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên mặt biển, Giang Hạo nhìn bọt nước phun trào, trong lòng thở dài.
Hắn cảm giác như mình đang ở trong một giấc mộng. Hắn đã quên cảm giác cụ thể, hoặc có thể nói là không kịp cảm giác.
Còn về chuyện năm mười chín tuổi kia, chuyện đó đã quá xa xưa, không nhớ được cụ thể.
Loại cảm giác này tới lui vội vàng.
Dù đã từng nhớ kỹ, nhưng cũng đã không còn rõ ràng.
Nói một cách tương đối, chuyện lần này đã khiến hắn dao động lớn.
Chuyện năm mười chín tuổi là ngoài ý muốn, hắn căn bản không rõ là đã xảy rra chuyện gì, hơn nữa còn quá bị động.
Lần này không giống, hắn lại hiểu hết.
Hắn hiểu rõ người trước mắt là ai, cũng hiểu rõ mục đích của đối phương.
Càng hiểu rõ đối phương cao cao tại thượng hơn bất cứ ai.
Giang Hạo quay đầu nhìn Hồng Vũ Diệp, cảm giác Đồng Tâm Chưởng cũng không có ảnh hưởng đến nàng.
Đây có lẽ chính là cường giả.
Trong nhận biết của cường giả, tiếp xúc thân thể cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng quá lớn. Tất cả mọi chuyện đều vô cùng bình thường.
Giang Hạo quay đầu lại, nhìn bọt nước phía trên biển lớn.
Tâm của hắn lúc này hệt như sóng biển, không được bình tĩnh.
Tâm cảnh không đủ, mới như thế.
Chẳng biết lúc nào tâm mới có thể như nước được đây.
"Ngươi biết dáng vẻ của thần vật ra sao không?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp đột nhiên truyền tới.
Giang Hạo lấy lại tinh thần, cố gắng giữ cho lòng mình bình tĩnh, nói:
"Tạm thời còn không biết, tiền bối biết sao?" Hắn đứng bên cạnh Hồng Vũ Diệp, nhìn qua đối phương.
"Ngươi cảm thấy thần vật nên như thế nào?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười hỏi.
"Nếu là vật trấn áp thì chắc là như núi lớn?" Giang Hạo cố gắng tìm từ.
"Chắc là món đồ mà ngươi không thể tưởng tượng." Hồng Vũ Diệp thừa nước đục thả câu.
Giang Hạo hỏi lại, đối phương liền không lên tiếng nữa.
Chuyện này khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
"Ngươi có lòng tin tiến vào không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Trước đó không có, hiện tại có một chút rồi." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, không nói gì.
Giang Hạo có thể hiểu rõ nữ tử trước mắt muốn hỏi gì, bèn nói:
"Căn cứ theo lời của Tinh, Thiên Linh tộc muốn vận dụng bảo vật ép tu vi đến Vũ Hóa."
"Ngươi Kim Đan viên mãn đối đầu với Vũ Hóa, cũng có lòng tin sao?" Hồng Vũ Diệp giống như cười mà không phải cười, hỏi.
"So với Đăng Tiên, đúng là an toàn hơn một chút." Giang Hạo cúi đầu nói.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười. Nàng cũng không hỏi thêm nữa, mà là hướng về phía trước.
Từ đảo Lưu Ly đuổi tới Thiên Linh tộc cần năm ngày.
Nếu có Truyền Tống Trận chắc là sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà Giang Hạo đã không còn linh thạch.
Dù là gặp được, cũng không trả nổi phí tổn.
Hắn chỉ đành kiên trì mang theo Hồng Vũ Diệp đi năm ngày ở trên biển.
Hồng Vũ Diệp từng hỏi hắn, tại sao nhìn thấy Truyền Tống Trận không qua hỏi xem có thể tiến về Thiên Linh tộc hay không.
Giang Hạo trả lời rằng, muốn mang tiền bối đi xem biển.
Nghênh đón hắn đương nhiên chính là tiếng cười lạnh của đối phương.
Nhưng mà, năm ngày đi đường đã khiến Giang Hạo bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hiện nay đã là cuối tháng mười, bên phía Tinh đã đã chuẩn bị không sai biệt lắm.
Mấy ngày nay, hắn đều đang quan sát Mật Ngữ Thạch Bản, nhìn đám người kia tán gẫu.
Nói là, gần Thiên Linh tộc đúng là xuất hiện không ít người, Vạn Vật Chung Yên cũng có. Đệ tử Tiên tông cũng dần dần xuất hiện. Nhưng mà tu vi của bọn hắn đều rất cao, chí ít đều là Đăng Tiên.
Nếu như Thiên Linh tộc thật sự áp chế tu vi, như vậy phần lớn mọi người sẽ không vào được. Thiên Linh tộc sẽ nắm giữ tất cả.
Nhất là khi người trong tụ hội đều không thể tiến vào.
Nhìn bọn hắn nói chuyện phiếm, Giang Hạo có chút cảm khái.
Thật ra mình có thể tiến vào, chỉ là tuyệt đối không thể nói chuyện này ra ngoài, phải nghĩ những biện pháp khác mới được.
Xung quanh Thiên Linh tộc.
Đảo Ly Sơn.
Hòn đảo này có chút phồn hoa, bây giờ nơi này có không ít người.
Lúc Giang Hạo đến, việc đầu tiên là đi tìm quán trọ.
Đêm nay hắn cần phải đến Thượng Quan nhất tộc một chút. Nhìn xem phần Huyết Hải được phân tách ra kia có áp chế được nguyền rủa hay không.
Mặt khác cũng phải chờ tin tức của Quỷ tiên tử .
Nàng nói Cố Trường Sinh đưa ra cảnh giác, Nam Bộ chắc là sắp gặp nguy hiểm.
Giang Hạo cực kì để ý đến nguy hiểm này.
Hắn đã hỏi Hồng Vũ Diệp, đối phương cũng không đưa ra đáp án.
Là không biết hay là không muốn nói, không cách nào xác định.
Ngoài ra, hắn còn muốn làm một chuyện, chính là đổi tấm chắn trước đó thành cuốc chim.
Hắn đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, lần này nhất định phải hoàn thành.
Nếu không lần sau mà gặp được khoáng, sẽ không có cách nào đào.
Công cụ tiện tay cực kỳ quan trọng.
---
Trong đêm.
Hoàng thành Nam Bộ.
Bích Trúc ngồi trong sân, nhìn ra phía ngoài.
Nếu như nàng nhớ không lầm thì chính là đêm nay.
Cố Trường Sinh sẽ liên hệ với nàng.
Lúc này, xung quanh sân được bày vô số trận pháp, người bình thường không thể nhận ra.
Đây là nguyên nhân khiến nàng không có cảm giác an toàn.
Kiếm Đạo Tiên không ở đây, ai biết liệu Cố Trường Sinh có đột nhiên giết ra hay không.
Nếu như có, vậy liền xong.
Cẩn thận lúc nào cũng không thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận