Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1504: Tâm Ý Nho Nhỏ Của Đào Tiê... Ỉ

Chương 1504: Tâm Ý Nho Nhỏ Của Đào Tiê... ỈChương 1504: Tâm Ý Nho Nhỏ Của Đào Tiê... Ỉ
 
 "Mục Khởi đi làm nhiệm vụ rồi, đừng nhìn nữa. " Diệu Thính Liên có chút bât mãn, nói: "Bên phía quặng mỏ thường xuyên có việc, hắn qua đó rồi."
 
 "Vậy sư tỷ không qua xem sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Không được, sư phụ để ta ở lại trông coi Linh Dược Viên, gần đây Cự Linh tộc không biết đã làm gì, hình như đang hưng phần hơn rât nhiều. Nói không chừng sẽ chạy tới gây chuyện. " Diệu Thính Liên nói. Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 Diệu Thính Liên tiếp tục nói: "Thất Thải Thạch gần đây thường xuyên bộc phát ánh sáng, một sô đệ tử đã dựa vào Thất Thải Thạch tần thăng mấy lần, nhưng mà trên người lại có một chút ấn lý thất thải. Điều này khiên cho Cự Linh nhât tộc hưng phấn, nói là trên người bọn họ cũng có, đến lúc đó đều sẽ người một nhà. Một số Cự Linh tộc còn mang theo đệ tử tông môn, tìm người khiêu chiên khắp nơi. Tông môn cũng mặc kệ, do đó sẽ dễ gây tổn hại đến linh dược. Ta liên đền nơi này nhìn chăm chăm."
 
 "Vì sao có ấn ký thất thải lại muốn khiêu chiến chứ?" Giang Hạo hỏi. "Không biết, dù sao là bọn hắn muốn đánh." Diệu Thính Liên cười hắc hắc: "Ta gần đây đang chuyên tâm tìm vị tiên tử kia cho sư đệ. Chỉ cần tìm ra được một lần nữa là có thể mang người tới cho ngươi. Đến lúc đó sư đệ sẽ phải cầu ta giới thiệu cho ngươi. "
 
 Giang Hạo cười khinh bỉ.
 
 Nhưng mà, gần đây Diệu sư tỷ không tìm những sư tỷ sư muội khác cho hăn, cũng xem như là chuyện tốt. Cần phải đa tạ vị tiên tử kia.
 
 "Những năm này ngoại trừ chuyện của Cự Linh tộc ra thì sư tỷ còn nghe nói về chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
 
 Chuyện của Cự Linh tộc hẳn là Chưởng giáo ra tay. Cụ thể làm như nào thì không được biết.
 
 Mình ngẩn người ba năm, nàng có thể làm được rât nhiều chuyện. "Xảy ra rất nhiều chuyện, có một số người từ hải ngoại đến đây, hơn nữa còn nói là muôn bái phỏng sư đệ. " Diệu Thính Liên có chút lo lắng, nói: "Còn là người không bình thường, ngay cả tông môn cũng không dám qua loa, tám phẩn là tiên nhân." "Tiên nhân?" Giang Hạo hơi ngoài ý muốn: "Vì sao lại muốn bái phỏng ta?"
 
 "Không biết, nhưng khả năng là có liên quan tới những tin đồn kia." Diệu Thính Liên nhìn xung quanh một chút rổi nói: "Chính là hoa trong viện của ngươi. "
 
 "Diệu sư tỷ đều biết rổi?" Giang Hạo kinh ngạc.
 
 "Ta nhìn giống như người ngớ ngẩn chỉ biết tìm đạo lữ cho ngươi sao? Phải biết ta lý giải về lĩnh dược nhiều hơn ngươi nhiều. "
 
 Diệu Thính Liên nghiêm túc nói: "Lúc đến viện của ngươi, ta đã cảm nhận được là có thần vật, lại hỏi - thăm một chút các cường giả thê giới, chúng ta cũng biết được đôi chút."
 
 Giang Hạo gật gật đầu: "Cho nên bọn hắn đến vì hoa?" Diệu Thính Liên nhún vai:
 
 "Ta chỉ phụ trách tìm đạo lữ cho ngươi, chuyện khác phụ trách không nổi. Ngươi chính là thủ tịch, ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường thôi."
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Diệu sư tỷ nói thật nhẹ nhõm. Nhưng mà, người hải ngoại tới, xác thực muốn gặp.
 
 "Còn có người nào tới không?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Người Minh Nguyệt Tông đến, nhưng không biêt được cụ thể. " Diệu Thính Liên nhún vai.
 
 Sau đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ta cảm giác hiện tại là giờ lành, phải trở về suy tính. Đi đây, Linh Dược Viên giao alij cho ngươi. " Nói xong, nàng lập tức rời đi.
 
 Giang Hạo cảm nhận một chút, phát hiện Sơn Hải Ấn Ký lại phai mờ đi một chút, không biết có phải là hiển đệ làm hay không.
 
 Sau khi bổ sung đủ, Giang Hạo tìm đến Trình Sâu.
 
 Đã nhiều năm như vậy, Trình Sầu vân là Kim Đan trung kỳ, cũng sắp hậu kỳ rối.
 
 Lúc này, Mộc Ẩn cũng theo tới.. Hắn vân là dáng vẻ hòa thượng, chắp tay trước ngực. Nhưng đã không còn khí tức Phật Pháp cao cao tại thượng như lúc trước nữa, ngược lại giồng như đã dung nhập thê tục. Tu vi sắp Phản Hư trung kỳ.
 
 "Tốc độ tăng lên rất nhanh."' Giang Hạo nói. Thật ra Mộc Ẩn không khác đám người Lâm Tri là bao, cũng chỉ nhỏ hơn Hàn Minh mười mây hai mươi tuổi. Bây giờ Hàn Minh hãn là đã Phản Hư trung, hậu kỳ. Mộc Ấn cũng sắp đuổi kịp.
 
 "Muốn xuống núi?" Giang Hạo hỏi. "Đúng vậy. " Mộc Ẩn nghiêm túc . nói: "Sư huynh cảm thầy ta có thể xuống núi chưa?"
 
 "Có thể." Giang Hạo gật đầu, nói: "Nhưng cần đợi thêm một năm nữa, một năm sau ta sẽ đưa ngươi xuống núi."
 
 "Được." Mộc Ẩn không buổn không VuI.
 
 "Đã nhiều năm như vậy, sư đệ cũng muôn ra ngoài rổi sao." Trình Sâu hơi xúc động.
 
 Bây giờ bên người chỉ còn lại Lâm Tri và Tiểu Y.
 
 Tiểu Y còn nhỏ, Lâm Tri chẳng biết lúc nào sẽ rời đi.
 
 Sau đó, Giang Hạo hỏi thăm Trình Sâu có phải là có người bái phỏng hắn hay không.
 
 "Đúng vậy, đối phương nói chờ sư huynh rảnh thì có thể thông báo _ cho bọn hắn bất cứ lúc nào. Bọn hắn sẽ lập tức tức. " Trình Sâu nói. Nhân Tiên tự mình tới? Giang Hạo có chút kinh hãi. Người nào lại để ý mình như thấ.
 
 "Biết là ai không?" Giang Hạo hỏi. "Nói là người của Thiên Hạ Lâu ở hải ngoại." Trình Sầu nói. Thiên Hạ Lâu?
 
 Giang Hạo nghĩ đến Đào tiên sinh. Sau đó nói: "Mang ta tới."
 
 Một bên khác.
 
 Chu Thâm và Đường Nhã ở trong phòng khách của Thiên m Tông. Lúc đến, bọn hắn có chút ngoài ý muôn. Nơi này lại có rât nhiều Cự Linh tộc.
 
 Không chỉ như thế, còn có rất nhiều cường giả Minh Nguyệt Tông. Mặc dù tu vi của bọn hắn không kém, thể nhưng không dám lô măng. Đương nhiên, Thiên m Tông cũng . vô cùng khách sáo, là Mạch chủ tiếp đón. Chỉ là, bọn hắn lại không gặp được người muốn gặp.
 
 Đối phương là đệ tử thủ tịch thứ mười, địa vị cực cao. Chỉ cần bề quan liền không thể quây rây. "Đào tiên sinh nói người kia rốt cuộc có gì đặc thù?'"' Đường Nhã có chút tò mò hỏi.
 
 "Đào tiên sinh biết được không ít chuyện, ngươi đừng hỏi." Chu Thâm uống trà nhắc nhở.
 
 "Các ngươi cứ thích làm trò bí hiểm." Đường Nhã ngổi trên ghê, lùi ra sau nhìn lên trần nhà.
 
 Bọn họ tới đây đã hơn một năm, không có làm gì cả, chỉ là an tĩnh chờ đợi.
 
 Chờ Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chờ thủ tịch thứ mười kia.
 
 Đáng tiếc lại không chờ được người nào cả.
 
 Đột nhiên, có người tới gần nơi này, nhắc nhở: "Hai vị tiền bôi, Giang sư huynh đến đây, hỏi thăm các ngươi có rảnh hay không."
 
 Nghe vậy, Chu Thâm lập tức đứng lên nói: "Có rảnh."
 
 Nói xong, hắn liền mang theo Đường Nhã đi ra ngoài.
 
 Đường Nhã cũng sửa sang lại quần áo, không dám chậm trê chút nào. Chuyện mà Đào tiên sinh nói, nàng đếu sẽ dốc toàn lực đi làm.
 
 Lúc đi ra, bọn họ nhìn thấy một thanh niên đứng ở trước cổng.
 
 Tu vi Phản Hư hậu kỳ.
 
 Nhưng mà, dáng vẻ đối phương lại bình thản yên tĩnh, như là giếng cạn thương cổ. Người này không đơn giản.
 
 Chu Thâm lập tức đưa ra kết luận. Sau đó, hắn đi qua, cười nói: "Giang đạo hữu."
 
 Giang Hạo nhìn hai người, có chút ngoài ý muốn, lại là người bên cạnh Đào tiên sinh.
 
 "Hai vị tiền bối muốn gặp vãn bối?" Giang Hạo thi lê gặp mặt.
 
 "Không cần, không cần như vậy." Đường Nhã cũng hành lễ theo, sau đó nói: "Ngươi không cần khách sáo như thề."
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Vì sao Đường Nhã lại khách sáo như vậy? Trước kia lúc mình là Tiếu Tam Sinh cũng không thây nàng khách sáo như vậy.
 
 Khi Tiếu Tam Sinh còn sống từng gặp qua Đường Nhã.
 
 Giang Hạo đứng dậy, tò mò nói: "Không biết hai vị tiến bôi có chuyện gì quan trọng không?"
 
 "Là như vậy, tiên sinh nhà chúng ta nghe nói đạo hữu bất phàm, lần này để chúng ta tới du lịch, đồng thời cũng bảo chúng ta đưa một chút đặc sản hải ngoại tới cho đạo hữu. Tâm ý nho nhỏ."
 
 Chu Thâm nói xong liền đưa ra một trữ vật pháp bảo.
 
 Giang Hạo tiện tay tiếp nhận.
 
 Nhìn qua, hắn lập tức ngây ngẩn cả người. Tâm ý này... là nhỏ sao? Tận một ngàn vạn linh thạch.
 
 Được thôi, bên trong phạm vi nắng lực tại Nam Bộ, mình cũng có thể bảo vệ bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận