Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1533: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 1 Ỉ

Chương 1533: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 1 ỈChương 1533: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 1 Ỉ
 
 Thời gian như là đồng hồ cát, không ngừng trôi qua. Mặc kệ có. muốn hay không, nó vần luôn tiên về phía trước. Nhưng mà đối với Giang Hạo mà nói, thời gian trôi qua càng thêm khó mà phát hiện. Hắn chỉ làm chuyện mình nên làm, thời gian liền chợt xuãt hiện biên hóa. Bây giờ đã là tháng hai năm sau. Đã mấy tháng trôi qua kể từ lúc Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên. Hắn nhìn bảng.
 
 [ Danh tính: Giang Hạo ]
 
 [ Tuổi tác: Một trăm ba mươi tám ]
 
 LTu vi: Tuyệt Tiên sơ kỳ ]
 
 [Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh ]
 
 [ Thần thông: Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bât Hoại, Sâm La Vạn Tượng, Nhân Quả Quy Khư ]
 
 [ Khí huyết: 4/100(không thể tu luyện) ]
 
 [ Tu vi: 4/100(không thể tu luyện) ]
 
 [ Thần thông: 0/3(không thể đạt được) }
 
 "Khí huyết và tu vi gần như không có biên hóa."
 
 So với trước đây, bọt khí màu lam chưa bao giờ khó có được như thể. Đào quáng cũng tốt, lau vật cũ cũng được, gần như đềếu không ra bọt khí màu lam, Trường Sinh Quả cũng là như thế. Chỉ có Thiên Hương Đạo Hoa còn có thể xuât hiện một hai. Chuyện cần làm hiện tại chính là mài dũa thời gian.
 
 Đoạn thời gian trước, đám người Đường Nhã rời đi, lưu lại một vài thứ.
 
 Đều là đồ tốt, Vũ Hóa đều có thể dùng được.
 
 Nhan Nguyệt Chỉ còn chưa rời đi, _ nhưng mà nàng đã đưa tới tám tiền Sơ Dương Lộ. Trước mắt bị Hồng Vũ Diệp uông hai tiến.
 
 Còn lại sáu tiền.
 
 Thượng Quan Thanh Tố cũng rời đi, Giang Hạo thầy qua nàng từ xa. Đổi phương cũng không có tới gặp hắn. Nghĩ đền cũng đúng, nàng xem như là người của Tiểu Tam Sinh, không cần thiết phải tới tìm mình. Ngoại trừ những người này, dư ba của trận chiến giữa không trung cũng đã biên mất.
 
 Ngoại trừ Hạo Nguyệt Chân nhân, những người khác còn đang đánh nhau. Trước mắt căn bản là không biết đã đánh tới chỗ nào, lúc nào mới kết thúc. Chắc hắn sẽ là một quá trình khá dài, nhưng mà vân còn chưa có người truyền tin tức ra ngoài.
 
 Người biết được lại càng thêm ít. Nếu không thì chiến trận sẽ càng hôn loạn hơn. Đây chính là Đạo quả. Dù chỉ là miên cưỡng hãp thu thôi thì cũng có thể đi vào Đại La rồi. Đại La, tiến vào cảnh giới này liền hoàn toàn bao trùm phía trên Tuyệt Tiên. Giang Hạo lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
 
 Hắn có thể tránh xa được những người kia là chuyện tốt, một khi xảy ra xung đột thì sẽ phải khiêu chiển vượt cấp. Nhưng mà, khiêu chiên vượt cấp liền không có kẻ yếu. Mình nhât định không phải là đổi thủ. Nhất là khi mình thường xuyên khiêu chiên vượt câp Chân Tiên, Nhân Tiên, đây rõ ràng đều là vượt cầp chiềm ưu thê.
 
 Cho nên hiện tại không thể bị vượt cầp.
 
 Giang Hạo thở dài một tiếng, bắt đầu nhìn thắng vào chuyện của mình.
 
 Hắn ngồi dưới nhà gỗ đơn sơ dưới Linh Dược Viên, nhìn xem người trước mắt. Hắn đang chú ý tới Mộc Ẩn.
 
 Sau khi Thiên Đạo Trúc Cơ thành tiên, Mộc Ấn xác thực có không ít thu hoạch. Hãn hôm nay đã tiêu hóa những thu hoạch này, dự định rời đi.
 
 "Khi nào thì đi?" Giang Hạo nhìn qua hòa thượng trước mắt, hỏi. Dáng vẻ đối phương vẫn là một thiều niên hai mươi tuổi, mặc đạo bào, nhưng hăn đúng là một tên hòa thượng.
 
 "Trong tháng này đi, tháng này Linh Dược Viên khá nhiều chuyện, ta giúp Trình Sâu sư huynh xong sẽ rời đi." Mộc Ấn nói.
 
 Hắn hôm nay cũng đã hơn một. trám tuổi, trầm ồn hơn rất nhiều. Nhất là sau khi không cần bị đánh nữa, hắn cảm thấy mình đã trưởng thành, cần phải đi đối mặt với rất nhiều chuyện.
 
 Tiểu Li, thỏ gia đều không ở đây, hắn cần đối mặt với rất nhiều chuyện. Hắn cũng hiểu rõ, nếu như không có đám người Tiểu Li sư tỷ, cuộc sông của hắn sẽ khổ hơn bình thường không ít. Bây giờ bọn hắn đều đã rời đi nhiều năm, hắn xác thực cũng nên xuống núi rồi. Rèn luyện mình, tìm kiểm Phật Pháp vô thượng.
 
 Tương tự, hắn cũng biết Trình Sầu sư huynh vất vả cỡ nào, đối phương đã âm thầm làm rất nhiều chuyện. Cho nên, hắn muốn giúp đỡ xử lý xong chuyện tháng này trước. "Được, vậy thì đầu tháng ba xuống núi đi." Giang Hạo gật đầu nói. Mộc Ấn gật đầu, sau đó có chút mê mang nói: "Sư huynh cảm thầy ta nên đi đâu đây?" "Bị Tây Bộ đi." Giang Hạo nói. "Tây Bộ có Phật Pháp sao?" Mộc Ẩn hỏi.
 
 Hắn chưa từng nghe nói.
 
 "Không có. " Giang Hạo nói.
 
 Chỉ là vào lúc Mộc Ẩn nghỉ hoặc, Giang Hạo lại tiếp tục nói: "Ngươi đi liên có. "
 
 Nghe vậy, con ngươi Mộc Ẩn co rụt lại.
 
 Tây Bộ vốn không có Phật Pháp, hăn đi liền có Phật Pháp. Đây... Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy có một loại huyển diệu trước nay chưa từng có, dường như chỉ cần bắt được thì mình sẽ lĩnh ngộ càng dê dàng hơn. "Không cần suy nghĩ nhiều." Giang Hạo cười nói:
 
 "Tất cả pháp thuật trên thế gian vồn là từ không tới có. Ngươi chuyền này là đi tìm Phật Pháp vô thượng, không cần để ý tới việc liệu có Phật Pháp hay không. Nếu có ngươi thì đi học. "
 
 "Nếu như không có thì sao?" Mộc Ấn hỏi.
 
 "Vậy thì càng đơn giản hơn." Giang Hạo cười nói:
 
 "Môi một bước chân, môi một ý niệm trong đầu ngươi chính là nó. Lúc ngươi đến Tây Bộ, hít một hơi chính là có thể góp nhặt ba ngàn niệm. Ba ngàn niệm, ba ngàn pháp, diên hóa ba ngàn đạo. Khi đó nêu như không có Phật Pháp vô thượng, ngươi có thể đi góp nhặt niệm, dần dần ngươi sẽ hiểu như nào là Phật Pháp."
 
 Mộc Ẩn cảm thấy mình nghe không hiểu. Giang Hạo cũng không trông cậy vào việc đồi phương có thể hiểu. Dù sao thì hãn cũng không hiểu, chỉ là tùy tiện nói mà thôi. Hòa thượng mà... Nên để chính hắn đi lĩnh ngộ.
 
 Chờ ngày nào đó thất bại, trở lại hỏi mình, hăn chỉ cần đáp một câu thời cơ chưa tới là được.
 
 Không ngại.
 
 Đối phó với hòa thượng, biện pháp tốt nhất chính là không nói, hoặc là nói mò.
 
 Không chờ đối phương kịp suy nghĩ, Giang Hạo tiếp tục hỏi:
 
 "Trong khoảng thời gian này ngoại trừ chuyện nơi này ra, còn có chuyện gì khác không?"
 
 Mộc Ẩn lắc đầu: "Không có."
 
 "Tốt, trong khoảng thời gian này có lẽ có chuyện khác cần ngươi làm, đến lúc đó rút ra hai ngày." Giang Hạo nói.
 
 "Vâng." Mộc Ẩn không có bất kỳ nghi vấn gì.
 
 Vào lúc Giang Hạo đang định nói tiếp thì đột nhiên cảm thầy góc áo bị giật hai lần.
 
 Quay đầu nhìn lại, là Tiểu Y đang kéo y phục của hẳn.
 
 "Sao thế?" Giang Hạo hỏi.
 
 Có lẽ là đối phương muốn ăn cái gì, hoặc là muốn làm gì đó, cũng có khả năng là muốn hỏi gì đó. Nhưng mà, đối phương lại đột nhiên lẫy ra chút mứt quả: "Sư huynh, cho ngươi ăn. "
 
 Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vân nhận lẫy mứt quả: "Vì sao lại cho ta?"
 
 "Thỏ gia và Tiểu Li tỷ tỷ nói." Dáng vẻ Tiểu Y không quá thông minh, nhưng vân là chân thành nói:
 
 "Sư huynh cho ta đổ ăn, ta cũng cho sư huynh đồ ăn. Như vậy thì sau này sư huynh sẽ tiêp tục cho ta đổ ăn."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cười một tiếng nói: "Mua ở đâu vậy?"
 
 "Trình sư huynh mua giúp ta, ta xới đât cho hãn, hắn cho ta thù lao. " Tiểu Y nói nghiêm túc.
 
 Giang Hạo cầm lấy mứt quả cắn một cái.
 
 Chua ê ẩm, xác thực không thể ăn, kém xa bàn đào.
 
 Sau đó, hắn đưa lại cho Tiểu Y, nói là cho nàng ăn.
 
 Đối phương không có suynghĩ . nhiều, lập tức tiêp nhận rối bắt đầu ăn.
 
 Đối phương hoàn toàn khác với Tiểu Li, đương nhiên vân có điểm. giồng nhau, chính là cho gì đều cầm lên ăn. Nhưng mà một đứa thích ăn, một đứa không thích ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận