Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 925: Giải Mã Trang Sách Tiên Hiền

Chương 925: Giải Mã Trang Sách Tiên Hiền
Kiếm Đạo Tiên.
Một người không nhìn thấy tu vi, không cách nào xác định lai lịch. Bích Trúc chỉ nhìn qua liền biết, đối phương mạnh hơn nàng không phải chỉ một chút.
"Tiền bối đến từ Đông Bộ?" Nàng thuận miệng hỏi.
"Đến từ Bắc Bộ." Kiếm Đạo Tiên mỉm cười nói.
"Bắc Bộ gần đây có an ổn không?" Bích Trúc hỏi.
Bọn họ gần như không có tin tức liên quan tới Bắc Bộ. Cho nên nàng rất tò mò tình hình hiện tại của Bắc Bộ.
"Bắc Bộ rất an ổn, nhưng mà Vạn Vật Chung Yên đang rất sống động, còn có người của Thánh Đạo nữa.” Kiếm Đạo Tiên nói.
Bích Trúc hơi kinh ngạc:
"Thánh Đạo tại Bắc Bộ?"
"Đúng vậy, bọn hắn trốn ở trong tối cũng không dễ tìm, lúc đi ngang qua dãy núi nào đó thì phát hiện ra bọn hắn, không biết là muốn làm gì." Kiếm Đạo Tiên suy tư chốc lát rồi nói:
"Có thể là muốn trộm đồ của Vạn Vật Chung Yên. Ngươi biết, Thánh Đạo muốn trộm đồ căn bản không quản ngươi là ai. Ngay cả Tiên tông mà bọn hắn cũng dám, hơn nữa, những người này rất biết cách mê hoặc nhân tâm, người tu hành bị hạn chế, người tu hành gặp bình cảnh đều sẽ bị bọn hắn mê hoặc. Nhưng mà không thể không nói, bọn hắn rất lợi hại. Loại thủ đoạn này rất cao minh, chỉ là cũng không có lợi hại như lời đồn."
Bích Trúc gật đầu, sau đó nói:
"Vậy Vạn Vật Chung Yên làm gì tại Bắc Bộ?"
"Muốn phá phong ấn cho vật cấm kỵ.” Kiếm Đạo Tiên cười nói.
"Vậy cấm kỵ?" Bích Trúc lập tức cảm thấy hứng thú.
Kiếm Đạo Tiên nhún vai:
"Đừng nhìn ta, ta sao có thể biết được vật cấm kỵ chứ? Trên đời này có nhiều đồ như vậy, thứ ta biết cũng có hạn."
Bích Trúc có chút thất vọng, nếu không đã có chuyện để nói trong tụ hội rồi.
"Trang sách đâu?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
Bích Trúc không chần chờ, lấy trang sách ra. Người kia lập tức quan sát. Lúc này, ánh mắt của hắn đặt ở trên trang sách trong tay, không khỏi cảm khái:
"Cao minh, cao minh, không nghĩ tới lại cao minh như vậy.”
Bích Trúc chấn kinh, đối phương lại có thể nhìn thấy.
Cho nên bên trong viết cái gì?
Một lát sao.
Kiếm Đạo Tiên mới đưa trang sách cho Bích Trúc: "Trên đời lại có chuyện như vậy."
"Tiền bối nhìn thấy cái gì?" Bích Trúc liền vội vàng hỏi.
"Nói ra ngươi cũng không hiểu, ngươi mới mười tám tuổi, còn nhỏ." Kiếm Đạo Tiên đi ở phía trước cười nói.
Bích Trúc lập tức đi theo, nói: "Tiền bối, ngài nói cho ta nghe, có gì cần hỗ trợ ta đều có thể đồng ý."
"Thật?" Kiếm Đạo Tiên cười hỏi:
"Tiểu cô nương có linh thạch không?”
"Có." Bích Trúc gật đầu.
Nàng có chút ngoài ý muốn, lại là linh thạch.
"Cho ta con số này, ta sẽ nói cho ngươi biết." Kiếm Đạo Tiên duỗi ra một ngón tay.
"Một trăm vạn? Không thành vấn đề.” Bích Trúc quả quyết đồng ý.
Kiếm Đạo Tiên:"…"
Hắn miễn cưỡng cười nói: "Ha ha, tiên tử thật sự là nữ trung hào kiệt."
Hắn chỉ muốn mười vạn mà thôi. Thật ra hắn không thiếu linh thạch, chỉ là muốn làm khó đối phương một chút, mở miệng muốn mười vạn. Không nghĩ tới, người ta nói ra một trăm vạn còn không thèm nháy mắt. Người vừa mới tấn thăng không bao lâu, bình thường đều rất nghèo mới đúng.
"Tiền bối nói một chút đí." Bích Trúc thuận tay lấy một cái trữ vật pháp bảo ra.
Kiếm Đạo Tiên dò xét, không thể không bội phục đối phương, quả nhiên.
Lúc mình còn trẻ như vậy, bên người chỉ có một thanh kiếm.
Sau đó hắn lại cầm trang sách Tiên Hiền lên, nói:
"Ta sẽ không nói về bí mật phía sau trang sách Tiên Hiền, liên quan đến quá nhiều chuyện vốn không có đáp án. Có người nhìn trộm được một chút, có người chỉ là suy đoán trống rỗng, mặc dù ta đã nghe qua rất nhiều. Nhưng ta cũng không am hiểu cái này, cũng không có nhìn trộm qua cái gì. Đầu tiên ngươi phải biết, tại sao trang sách Tiên Hiền lại ghi chép chuyện nào đó hoặc là món đồ nào đó. Nó có thể diễn hóa ra một phần lợi hại nhất của thời đại, hơn nữa sẽ diễn hóa trước thực tế rất lâu. Nhưng mà nhìn lại không giống…"
Kiếm Đạo Tiên nhẹ nhàng lật qua trang sách, trong lúc nhất thời xung quanh xuất hiện một hình tượng lớn. Những hình ảnh này không phải thiếu khuyết một bộ phận chính là tràn ngập vết rách, hoặc là trở nên trống rỗng.
"Đây là ý gì?" Bích Trúc chấn kinh, nàng chưa hề thấy qua những hình ảnh này.
Nhìn kỹ là bầu trời, đại địa, hồ nước, sơn hà, biển cả. Nhưng những thứ này không phải vỡ vụn thì chính là trống rỗng, còn có một phần bị tước đoạt.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
"Ý là vật ghi chép trong trang sách Tiền Hiền đã bị đoạt đi, cho nên xuất hiện trống rỗng? Không phù hợp với ghi chép?" Bích Trúc hỏi.
"Có khả năng là nội dung bị can thiệp vỡ vụn rồi hay không? Có người không muốn để cho người khác nhìn thấy nội dung thật sự?" Xảo Di cũng hỏi.
Bích Trúc gật đầu, khả năng này không phải là không có.
"Quá phiến diện." Kiếm Đạo Tiên lắc đầu nói:
"Sự nhận biết của các người bị giới hạn quá nghiêm trọng. Các ngươi nghe nói qua Thánh Đạo chưa? Bên trong tộc bọn hắn tồn tại một lý luận, tổng số thiên phú chủng tộc là không thay đổi. Mà hắn đã phá vỡ được mức giới hạn đó, điều này nói rõ bất kỳ một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi cũng không phải là không thể xảy ra, mà là rất khó nghĩ đến, rất khó làm được, cũng rất khó tếp thu."
"Lời này của tiền bối là có ý gì?" Bích Trúc nhăn mày, nàng không hiểu nhiều lắm.
Kiếm Đạo Tiên nhếch miệng lên, nói:
"Ngươi phải học được cách thay đổi góc nhìn để suy nghĩ vấn đề này.”
Xảo Di trái lo phải nghĩ, cũng không có cảm thấy có góc độ kháccó thể suy nghĩ.
"Đầu tiên phải hiểu rõ một chuyện.” Kiếm Đạo Tiên nói nghiêm túc.
"Là chuyện gì?" Bích Trúc hỏi.
"Tồn tại tức hợp lý.” Kiếm Đạo Tiên nói.
"Tồn tại tức hợp lý?" Bích Trúc lặp lại một lần, nhưng vẫn không hiểu.
"Như vậy trọng điểm nằm ở đây." Kiếm Đạo Tiên thấy hình tượng chia làm ba loại, một loại vỡ vụn, một loại bị tước đoạt một phần, một loại trống rỗng:
"Nhìn thấy ba loại hình tượng không? Đừng nghĩ đến việc liệu món đồ có phải đã bị lấy đi hay không, cũng không cần suy nghĩ xem có cách nào hiện ra hay không. Các ngươi phải cảm thấy đây chính là kết quả bình thường, chính là đáp án mà trang sách Tiên Hiền muốn nói.”
Bích Trúc và Xảo Di quan sát, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Kiếm Đạo Tiên cũng không có thừa nước đục thả câu mà chỉ nói: "Các ngươi thấy văn tự phía trên không?"
"Thiên Đạo Thù Cần?" Bích Trúc lập tức nói.
"Đúng vậy, Thiên Đạo Thù Cần." Nói xong, hình ảnh vỡ nát xuất hiện ở trước mặt Kiếm Đạo Tiênt:
"Phá vỡ nhận biết."
Sau đó hình tượng thiếu khuyết xuất hiện: "Tước đoạt vạn vật."
Ngay sau đó là hình tượng trống rỗng: "Không cách nào thăm dò."
Lúc này, toàn bộ hình tượng biến mất, một trang sách rơi vào trong tay Kiếm Đạo Tiên. Thần sắc hắn lạnh nhạt, lại cực kỳ tự tin:
"Đây chính là nội dung mà trang sách Tiên Hiền muốn nói cho chúng ta biết. Thiên địa nơi này có một vật, có lẽ có một người, có lẽ có một chuyện, lấy Thiên Đạo Thù Cần phá vỡ nhận biết, tước đoạt vạn vật, lại không cách nào thăm dò được."
Trong lúc nhất thời, Bích Trúc cảm thấy suy nghĩ của mình bị xung kích.
Nàng chưa hề nghĩ tới phương hướng này, nó đã phá vỡ tư duy vốn có của nàng.
Người này, thật là đáng sợ.
Nhưng mà tại sao lúc nàng xem xong thì lại quên?
"Không biết." Kiếm Đạo Tiên nhún vai:
"Ta chỉ giải đọc mà thôi, cũng không thể đại biểu cho tất cả."

Buổi chiều, Giang Hạo quản lý linh dược tại Linh Dược Viện.
Vẫn là hạt giống linh dược thượng phẩm, qua mấy tháng nữa sẽ nảy mầm. Đến lúc đó sẽ có không ít bọt khí màu lam.
Phía sau chắc là vẫn còn có hạt giống.
Không bao lâu nữa, mình sẽ có thể tấn thăng
Cũng không biết là sẽ tấn thăng tu vi mặt ngoài trước hay là tu vi thật sự trước.
Phải nhìn xem lúc nào Hàn sư đệ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận