Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 420: Ngươi Còn Biết Trả Giá?

Chương 420: Ngươi Còn Biết Trả Giá?
Chương 420: Ngươi Còn Biết Trả Giá?
Nhất Phẩm Các.
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ đi tới.
Hắn vốn định thu xếp cho Hồng Vũ Diệp trước rồi đi một mình.
Đáng tiếc, Hồng Vũ Diệp lại biết về tòa thành này.
Hắn chỉ có thể mang theo người đến mua lá trà.
Quy mô nơi này thoạt nhìn không quá lớn, đây cũng là nguyên nhân mà Giang Hạo dám đến.
Hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, lo lắng giá cả sẽ vượt xa Thiên Âm Tông.
Cho nên hắn có chút không dám đến mấy chỗ có quy mô quá lớn, chỉ có thể tới bên trong này nhìn một chút.
Tất cả chỗ này đều là linh trà.
Giang Hạo cũng không có người tiếp đãi, mà là tự mình xem xét.
Trong chốc lát, hắn nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết, một trăm tám một tiền.
Thế mà lại rẻ như vậy, nhưng chỉ bán năm tiền một lần.
Nếu như mua về bán thì có thể kiếm không ít tiền.
Sau đó hắn lại nhìn thấy Tuyết Hậu Xuân, bảy mươi linh thạch một tiền.
Đắt hơn hai mươi.
Nếu như có thể bày quầy bán hàng ở chỗ này, mình bán ra sáu mươi thì cũng có thể kiếm bội.
Nếu như điều tra tốt thị trường, hoàn toàn có thể lợi dụng Càn Khôn Cửu Hoàn để buôn đi bán lại.
Mà đi tới đây cũng không khó, ba tháng giao cho Chấp Pháp Phong hai ba ngàn linh thạch là được.
Đáng tiếc tất cả lại không có đơn giản như vậy.
Bởi vì lá trà không dễ bán.
"Hai vị đạo hữu muốn mua gì?" Một tiên tử hướng dẫn đi đến trước mặt Giang Hạo khách khí nói.
Kim Đan sơ kỳ.
Kim Đan chỉ có thể làm việc vặt ở bên trong này sao?
Ngẫm lại cũng đúng, số lượng Trúc Cơ và Kim Đan ở chỗ này cũng không ít.
Cho nên Trúc Cơ không thể đoạt nổi Kim Đan.
"Giúp ta lấy…”
Trong khoảnh khắc giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên, Giang Hạo lập tức cảm thấy lạnh mình, liền vội mở miệng:
"Cổ Linh Tú Trà."
Đây là lá trà mà hắn từng nhìn qua tại Thiên Âm Tông, năm trăm linh thạch một tiền.
"Được, mời đạo hữu tới bên này." Tiên tử hướng dẫn có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn cười gật đầu.
Giang Hạo cảm thấy sau lưng là một mảnh lạnh lẽo.
Không dám quay đầu.
Nếu như vừa rồi Hồng Vũ Diệp mở miệng muốn Thiên Thanh Hồng, hắn sẽ bị ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ có thể cắt ngang đối phương.
May mà ý lạnh rất nhanh liền tan biến, xem ra Cổ Linh Tú Trà còn có thể lọt vào mắt của nàng.
Sau khi tiến vào bên trong gian phòng, tiên tử dẫn đường dường như dự định pha một bình.
"Hai vị thử trước một chút xem chất lượng như thế nào." Tiên tử dẫn đường bày ra tư thế mời.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.
Sau khi hai người ngồi xuống, tiên tử dẫn đường mới ngồi xuống.
Thái độ của đối phương quá tốt khiến cho Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhất là khi đối phương là tu sĩ Kim Đan, mà bọn hắn chỉ là Trúc Cơ.
Nếu như đoán không sai, tu vi mà Hồng Vũ Diệp biểu hiện ra tương đương với hắn.
Trong chốc lát.
Một bình Cổ Linh Tú Trà đã pha tốt, tiên tử dẫn đường rót cho bọn họ một chén.
"Hai vị thử một chút, hài lòng lại mua, nếu không hài lòng thì coi như ta tặng bình trà này." Tiên tử dẫn đường cười nói.
Sự chú ý của Giang Hạo không nằm bên trên lá trà, mà là quá trình pha trà.
Cảm thấy quá trình có chút rườm rà.
Hắn nâng chung trà lên, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Nuốt một ngụm, có chút đắng, thế nhưng rất nhanh lại có chút mát lạnh, là linh khí bắt đầu trải rộng quanh thân.
Có một loại cảm giác như thân đang ở trong dòng suối sông núi.
Trà ngon.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Lúc này, chén trà vừa rời khỏi đôi môi của nàng.
Ngay sau đó môi đỏ khẽ động: "Trung hạ phẩm."
Tiên tử dẫn đường có chút ngoài ý muốn, chợt cười nói:
"Đánh giá của tiên tử giống với Các chủ chúng ta, cho nên tại hạ làm chủ, giá cả giảm xuống ba mươi, một tiền bốn trăm năm mươi linh thạch. Không biết ý hai vị như thế nào?"
Hồng Vũ Diệp không mở miệng, tiên tử dẫn đường lập tức nhìn về phía Giang Hạo.
Đối phương chủ động giảm giá khiến cho Giang Hạo rất bất ngờ, cuối cùng hắn mua mười tiền Cổ Linh Tú Trà, cộng với mười tiền Hồng Tụ Hương.
Giá gốc là tám mươi lăm linh thạch, Giang Hạo tránh né Hồng Vũ Diệp để trả giá.
Cuối cùng mua với giá tám mươi linh thạch.
Tổng cộng hết năm ngàn ba linh thạch.
Cộng với số lá trà trên người chắc là có thể kiên trì đến lúc lần ra ngoài này kết thúc.
Tiêu tốn năm ngàn ba, hắn còn lại một vạn một trăm sáu tám linh thạch.
Linh thạch kiếm được trong hai năm đều ở chỗ này.
Chờ sau khi hiểu rõ xung quanh, hắn dự định đi tìm chỗ có thể bày quầy bán hàng, bán mấy thứ ở trên người ra ngoài.
Hy vọng có thể tích lũy đủ tiền cho Bàn Đào Thụ niết bàn.
Đương nhiên, hắn còn có chút lo lắng, không biết với tu vi Luyện Thần trung kỳ có đủ để bày quầy bán hàng ở bên trong này hay không.
Dù sao cũng là phạm vi của Minh Nguyệt Tông, nếu như có người tìm phiền toái thì có lẽ cũng là cấp bậc Luyện Thần trở lên.
Cần chuẩn bị sẵn sàng.
Đi ra khỏi Nhất Phẩm Các, Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử bên người, nói:
"Ngươi còn biết trả giá?"
"Có thể tiết kiệm một chút linh thạch." Giang Hạo gật đầu nói.
"Nếu như nàng không bán thì sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Bán là hợp lý, không bán cũng hợp lý. Thử một chút liền biết, không tổn thất gì cả." Giang Hạo trả lời.
"Trước mặt cơ duyên lại không thấy ngươi thử qua như vậy."
"Không giống nhau, cơ duyên từ trước tới nay đều không thể đạt được một cách vô duyên vô cớ, đều mang theo nguy hiểm, vãn bối chỉ là muốn cẩn thận một chút.”
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ba, ba mươi."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp lâm vào trầm tư.
Giang Hạo không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà hai người bọn họ đã quen biết mười năm, qua một khoảng thời gian nữa thậm chí sẽ là mười một năm.
Thời gian mười một năm lại trôi qua trong chớp nhoáng.
"Tiếp theo tiền bối muốn đi đâu?" Giang Hạo nói.
Đối mặt với đường phố phồn hoa, Hồng Vũ Diệp yên lặng chốc lát rồi nói:
"Đến bờ sông nhìn một chút."
Bây giờ là ban đêm, trăng sao sáng chói như ngân hà.
Bờ sông của Tinh Nguyệt Thành có sao trời chiếu rọi mặt sông.
Thấy cảnh đẹp như thế, Giang Hạo thuê một chiếc thuyền.
Hồng Vũ Diệp đứng ở đầu thuyền, mà hắn thì chèo tại đuôi thuyền.
Trong đêm tối, Giang Hạo nhẹ nhàng đung đưa thuyền nhỏ, giống như đang chạy ở bên trong sao trời.
Có chút không thể tưởng tượng nổi.
Gió nhẹ lay động mái tóc của nử tử phía trước, quần áo cũng nhẹ nhàng đong đưa theo, giống như tiên tử hạ xuống cửu thiên.
"Ha ha ha!" Một giọng nói đột ngột truyền tới.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đang đứng uống rượu ở bên trên đội thuyền, cười ha ha, chỉ là có hơi nghi hoặc một chút:
"Sao ta lại tới phía trên Tinh Hải rồi? Ha ha ha, Tinh Hải này đúng là cao minh, chỉ là có chút hoảng."
"Rượu ngon. Ha ha ha!"
Đối phương giống như là đã uống say, lời nói không rõ ràng chút nào.
Hồng Vũ Diệp cũng nhìn qua, lúc này nàng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói bất đắc dĩ.
"Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà*."
(*Say rồi chẳng biết trời trong nước, đầy thuyền mộng đẹp sát Ngân Hà)
Sau một lúc hơi kinh ngạc, nàng nhìn về phía Giang Hạo.
"Ngươi còn biết cái này?"
Nghe vậy, Giang Hạo mới tỉnh lại, vội vàng trả lời:
"Phụ thân ta là một thư sinh, nghe nhiều nên quen tai.”
Ấn tượng của hắn đối với phụ thân rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ hắn sẽ tình cờ ra ngoài bày quầy bán chữ.
Buôn bán chắc là khá tốt, lúc không có nạn đói, cuộc sống của gia đình bọn hắn cũng không tệ.
Mặc dù hắn ăn rất bình thường, chỉ là mẹ kế không muốn cho hắn mà thôi.
Lúc này một thân ảnh hạ xuống từ trên cao, đứng trên mặt sông, nhìn Giang Hạo.
"Quấy rầy hai vị." Sau khi nam tử trung niên nhận lỗi thì khách khí nói:
"Xin hỏi, câu thơ vừa rồi là do đạo hữu sáng tác sao?"
Giang Hạo thi lễ gặp mặt, lắc đầu nói:
"Tiền bối hiểu lầm rồi, đó là câu thơ mà vãn bối từng được nghe qua. Vãn bối là người dốt đặc cán mai.”
Khí tức của đối phương nội liễm, không cách nào thấy rõ tu vi, thế nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác trầm trọng.
Đây cũng không phải là tu sĩ bình thường.
Không chỉ có vị này, mà ngay cả người uống rượu trước đó đều có chút khó lường.
Nơi này đúng thật sự là chỗ tụ tập của cường giả.
Nếu như không phải có Minh Nguyệt Tông đè ép, có thể sẽ trực tiếp loạn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận