Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 643: Tại Sao Lại Cảm Thấy Hải Uẩn Thần Đan Không Đáng Tiền?

Chương 643: Tại Sao Lại Cảm Thấy Hải Uẩn Thần Đan Không Đáng Tiền?
Chương 643: Tại Sao Lại Cảm Thấy Hải Uẩn Thần Đan Không Đáng Tiền?
"Sao lại không đi?" Thượng Quan Thanh Tố hỏi, hai người khác cũng rất là tò mò.
"Không có gì, chỉ là tò mò không biết cá kia có tác dụng gì, lại đáng giá như vậy." Giang Hạo lại cất bước.
Mặc dù vô cùng muốn quay lại câu cá, nhưng mà chuyện chính quan trọng hơn.
Không sắp xếp những người này thỏa đáng thì sẽ có phiền toái rất lớn.
Linh thạch dù nhiều cũng phải có mạng để tiêu, nếu không thì tất cả đều là nói suông.
"Nơi này rất gần Uyên Hải, mà U Ngư thật ra là loại cá có khả năng vào vực sâu biển lớn. Có mấy người vì ra vào Uyên Hải, đương nhiên sẽ mua lại cá này với giá cao, từ đó nghiên cứu xem làm thế nào để ra vào bình an." Thượng Quan Thanh Tố nói.
"Là vì Tổ Long Chi Tâm?" Giang Hạo nói.
"Ngươi biết đúng là rất nhiều, nhưng mà có mấy người dường như không chỉ là vì Tổ Long Chi Tâm." Thượng Quan Thanh Tố suy tư chốc lát rồi nói:
"Có người nói vực sâu biển lớn có bí mật trở thành Thiên Vương, cũng có người nói vực sâu biển lớn thật ra có Chân Long rơi xuống, bây giờ đang thức tỉnh. Đương nhiên, còn có một số người cho rằng vực sâu biển lớn thật ra chính là chỗ ẩn cư của Chân Long nhất tộc. Gần đây tin đồn nổi lên bốn phía, không biết cái gì mới là thật. Thế nhưng huyệt trống dễ dàng có gió, vực sâu biển lớn nhất định đã xuất hiện biến hóa mới, cho nên mới dẫn động các loại tin đồn. Mà U Ngư cũng trở thành mấu chốt trong đó."
Giang Hạo gật đầu, vị tiên tử trước đó từng nói, có khí tức mới xuất hiện.
Cũng không phải là Tổ Long Chi Tâm.
Khí tức mới? Giang Hạo lặp lại trong lòng một lần, có đáp án mơ hồ.
Chỉ là không xác định được có phải là phiền toái hay không.
Nếu không thì không quan trọng, nếu phải, vậy thì bọn
"Người cấp bậc gì mới có thể sống sót đi ra sau khi tiến vào vực sâu biển lớn?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Ngươi chưa từng gặp người của vùng biển Thiên Hà?" Thượng Quan Thanh Tố hỏi.
"Ta chỉ là không hiểu rõ về nơi này." Giang Hạo cười nói.
Đối phương cũng không truy đến cùng, mà chỉ nói:
"Không có người nào tiến vào vực sâu biển lớn mà có thể đi ra bình an. Cho dù là Thiên Vương đi vào, cũng rất khó đi ra. Nghe nói có một người từng tiến vào vực sâu biển lớn, còn sống ra ngoài, nhưng không xác định được thật giả."
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn: "Người nào?"
Thượng Quan Thanh Tố ngừng một lúc, nói: "Đại Tiên Sinh Thiên Hạ Lâu."
"Vậy những người khác có đến hỏi thăm hắn không?" Giang Hạo hỏi.
Có thể đi ra từ vực sâu biển lớn, như vậy nhất định biết được đại khái tình huống bên trong.
"Đương nhiên có, nhưng mà bắt đầu từ lúc đó, Đại tiên sinh liền bế quan không ra ngoài, những người khác cũng không có cách nào." Thượng Quan Thanh Tố nói.
Giang Hạo gật đầu.
Đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu đúng là danh bất hư truyền.
Trong chốc lát.
Mấy người đi tới quán trọ, Giang Hạo hỏi bọn hắn muốn ở mấy gian phòng.
Cuối cùng bọn hắn chỉ muốn một gian, thuận tiện còn hỏi lúc nào có thể bắt đầu.
Giang Hạo nói là còn cần phải chuẩn bị.
Đúng là cần phải chuẩn bị, hắn không thể giao Thiên Cực Ách Vận Châu cho bọn họ, chuyện này quá nguy hiểm.
Cho nên biện pháp tốt nhất là thành lập liên hệ, sau đó cố gắng áp chế nguyền rủa trên người bọn hắn.
Chuyện này chắc là có thể làm được.
Trước đó hắn từng nghe Mịch Linh Nguyệt nhắc đến đôi chút tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Bởi vì thiên phú của hắn có hạn chế nên cũng không quá để ý.
Bây giờ chỉ có thể thử một chút.
Dù sao cũng không phải là chính mình đến, mà phải đi hỏi Hồng Vũ Diệp.
Thuận tiện thông báo cho đối phương, Thượng Quan Thanh Tố có thể sẽ động thủ với hắn vào ba ngày sau.
Có nhược điểm mới của Phong Hoa đạo nhân, nhiệm vụ của mình cũng có thể tính là có tiến triển to lớn. Hồng Vũ Diệp không có lý do gì mà không ra tay xử lý phiền toái này cả.
Nếu không thì hắn chỉ có thể dẫn người chạy khỏi nơi này, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.
"Ba vị tiền bối có thể ở lại chỗ này trong ba ngày này, đương nhiên, vãn bối cũng sẽ không rời đi."
Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng.
Bản thân mình có rời đi hay không, ba người này chắc là cũng biết được, không cần thiết phải nói rõ lí do.
Nhìn ba người rời đi, ba người Thượng Quan Thanh Tố ngồi trên mặt đất.
Nam tử trung niên thô kệch mở miệng nói:
"Tin được không?"
"Mặc kệ có thể tin được hay không, đều phải thử một chút." Thượng Quan Thanh Tố ngừng lại một lúc rồi nói:
"Chuẩn bị sẵn sàng, đừng để hắn chạy. Nếu như hắn thật sự có loại bản lãnh này, nhất định là có giấu trọng bảo, hoặc là có phương pháp tháo bỏ nguyền rủa."
Hai người khác gật đầu, mỗi người bọn họ đều đánh lực lượng vào từng góc của quán trọ. Tất cả lực lượng đều vây quanh Giang Hạo, tuyệt đối không để cho hắn chạy mất.
---
"Ngươi đúng là thật biết gây phiền toái."
Sau khi Giang Hạo tiến vào gian phòng của Hồng Vũ Diệp, hắn liền thấy đối phương đang lạnh lùng nhìn mình.
Hắn đã cảm nhận được hành động của đám người Thượng Quan Thanh Tố.
Quá rõ ràng, đối phương còn không thèm che giấu chút nào.
Hắn thở dài trong lòng, thuận tay đóng cửa phòng, mới cung kính nói:
"Tiền bối nói đùa, vãn bối là đang gấp gáp hoàn thành chuyện tiền bối nhắn nhủ, nên cách làm mới hơi cấp tiến một chút. May mà có không ít thu hoạch."
Đúng là cấp tiến, Phản Hư đi trêu chọc Vũ Hóa.
Nếu không có Hồng Vũ Diệp ở đây, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không muốn làm loại chuyện này.
"Nói một chút xem có thu hoạch gì." Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giang Hạo đi qua, phát hiện vẫn là con đường và kiến trúc, không biết mấy thứ này thì có gì đáng xem.
Sau khi pha trà mới, Giang Hạo liền nói ra mọi chuyện.
"Phân thân ở Lạc Hà Tông?" Hồng Vũ Diệp cũng có chút ngoài ý muốn:
"Ngươi dự định đối phó với phân thân này như thế nào?"
"Còn chưa nghĩ ra, đang do dự không biết nên để bản thân đi qua hay là dáng vẻ khác." Giang Hạo nói.
Chuyện này thật ra có tồn tại không ít đặc thù, cần chú ý cẩn thận.
Nếu Phong Hoa đạo nhân đã coi trọng như thế, nhất định lưu lại không ít chuẩn bị.
Cho nên cần điều tra một chút.
Biết người biết ta trăm trận trăm, bày mưu rồi lại hành động.
"Áp chế nguyền rủa của người kia?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn lại, lúm đồng tiền như hoa:
"Ngươi sao có thể xác định được nguyền rủa của những người này sẽ bùng nổ vào ba ngày sau?"
Nụ cười xán lạn khiến cho Giang Hạo thất thần trong nháy mắt.
Nhưng hắn lập tức khôi phục lại, chỉ là không nói gì nữa.
Đúng lúc, hắn cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể chuẩn bị tâm lý nhận trừng phạt.
Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
"Ngươi định dùng Thiên Cực Ách Vận Châu áp chễ giúp bọn hắn? Sau khi chuyện thành công, lại lo lắng bọn hắn động thủ?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Vậy ngươi đi làm việc đi, nếu như cuối cùng để ta ra tay, nhớ kỹ phải trả giá đắt." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo do dự một chút, sau đó nói:
"Vãn bối không có trận pháp."
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, lần này hắn nhìn thấy rõ ràng, là ghét bỏ.
"Vãn bối bây giờ mới ba mươi ba, tu luyện, làm vườn, trồng hoa, lĩnh ngộ đao pháp, thân pháp, chế tác phù lục, lĩnh hội phù lục, hao tốn không ít thời gian, thật sự không rảnh học tập trận pháp." Giang Hạo giải thích.
Ngoại trừ không có thời gian ra, thiên phú về trận pháp của hắn thật sự không tốt.
Hơn nữa, trận pháp yêu cầu chi phí cao, căn bản không có cách nào tự học được.
Hồng Vũ Diệp tiện tay lấy ra một tờ giấy, nhẹ khẽ đặt lên bàn kèm theo một cái hộp nhỏ.
"Ta cũng không để người làm việc không công cho ta."
Giang Hạo có chút kinh ngạc, mở hộp ra xem xét, ngây ngẩn cả người.
Hải Uẩn Thần Đan.
Đây quả thật là đồ tốt, có thể cứu hắn một mạng.
Hai lần trước đều giúp hắn đi ra ngoài từ trong nguy hiểm.
Hải Uẩn Thần Đan không phải là có ít sao? Tại sao hắn lại cảm thấy đan dược này cũng không có trân quý như vậy? Hắn quyết định sẽ tìm người hỏi một chút.
Hai ngày sau.
Đêm khuya.
Sắp tới thời gian nguyền rủa bùng nổ.
Lúc này, ba người Thượng Quan Thanh Tố đang khoanh chân ngồi trong trận pháp, có chút lo lắng.
Bọn hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chính là vì vượt qua một ngày thống khổ.
Lúc này, bọn họ cực kỳ yếu ớt, không mong có thể hoàn toàn không đau nhức, chỉ cần giảm bớt một chút là được.
Thậm chí còn xuất hiện một loại tâm lý, chỉ cần có thể giảm bớt thống khổ, bọn hắn có khả năng sẽ không làm khó dễ người kia.
Không bao lâu sau, ấn ký nguyền rủa bắt đầu xuất hiện trên trán của bọn hắn.
Ba người cùng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khí tức nguyền rủa không yếu bớt chút nào?
Vô dụng, quả nhiên vô dụng.
Là bọn hắn quá ngây thơ rồi, thế mà lại tin tưởng một Phản Hư.
Nếu đối phương chạy trốn vào lúc này, bọn hắn sẽ không có biện pháp nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận