Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1480: Nữ Ma Đầu: Nghe Nói Ngươi... Ỉ

Chương 1480: Nữ Ma Đầu: Nghe Nói Ngươi... ỈChương 1480: Nữ Ma Đầu: Nghe Nói Ngươi... Ỉ
 
 "Chưởng giáo hẳn là đã rõ ràng thực lực của ngươi, dù lại che giầu thể nào thì đều không thể che đậy được ánh sáng nên có." Bạch Chỉ nói nghiêm túc:
 
 "Cho nên lần này Chưởng giáo muốn gặp ngươi, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tôt."
 
 Giang Hạo thầm than trong lòng. Ngay cả Bạch Trưởng lão đều cảm thầy mình có vần để, xem ra lần này không thể có tâm lý may mẫn được, cần toàn lực ứng đổi.
 
 Sau đó, Giang Hạo ngửi thấy hương hoa.
 
 Ngay sau đó, không trung xuất hiện một ngọn núi, bên trên ngọn núi mọc đầy trăm hoa, vô cùng tiên diêm. Nơi này bồn mùa như mùa xuân, hết thảy bên ngoài đều không thể ảnh hưởng tới. Không chỉ như thế, lúc Giang Hạo khi thây hết thảy mọi thứ, con ngươi lập tức co rụt lại.
 
 Con đường đại đạo uốn lượn phức tạp như là tỉnh quang, vô biên vô hạn, không thấy phần cuối, phẳng phât như vòng qua sơn hải vô tận, trần áp mà xuống. Đáng sợ đền cực điểm.
 
 Hắn ban đầu còn cảm thấy Chưởng giáo có lẽ không khác mình là bao. Nhưng mà khí tức đại đạo này căn bản không phải là thứ mà hắn có thể so sánh.
 
 Giang Hạo cúi đầu xuống, không dám nhìn loạn.
 
 Lúc mình đang nhìn đối phương thì cũng có thể bị đối phương nhìn trộm. Sau một lát.
 
 Giang Hạo rơi vào con đường nhỏ ở giữa trăm hoa, một đường đi theo sau lưng Bạch Chỉ.
 
 Nơi này khắp nơi đều là vết tích đại đạo, như là vùng biển đại đạo, có thể bao phủ hăn bất cứ lúc nào. Không chỉ là hắn, lần này Bạch Chỉ cũng đã nhận ra biển hóa.
 
 Hình như còn trang nghiêm túc mục hơn trước đây.
 
 Nàng không dám có chút lỗ mãng. Trên đường đi, hai người mang theo tâm lý thấp thỏm, chậm rãi tới gần. Đi tới trước đình, Bạch Chỉ mới thở phào một cái. Người kia vân ngối ở bên trong, nhưng mà nàng không dám nhìn thắng đôi phương, chỉ có thể cung kính nói: "Giang Hạo đã đền."
 
 "Giang Hạo gặp qua Chưởng giáo." Giang Hạo cảm thấy vô tận đại đạo đang đè ép hãn, khiên hãn không thể tùy ý ngấng đầu xem xét người trước mặt.
 
 Đương nhiên, vì để tránh ảnh __ hưởng không cần thiết, mình vân không nên nhìn thì hơn. Lỡ như phát hiện đôi phương đang bị trọng thương thì sẽ cực kì phiến phức. Hơn nữa, vết tích đại đạo quá mạnh, nêu như đổi phương không vui thì mình sợ là có đến mà không có về.
 
 Bạch Chỉ thấy Chưởng giáo phất phât tay thì như được đại xá. Nàng lui về sau một chút, nhanh chóng rời đi.
 
 Hào khí hôm nay có chút không giống, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
 
 Giang Hạo thì cúi đầu, yên tĩnh chờ đợi. Hãn vân đang chờ đôi phương mở miệng. Đáng tiếc chính là - Chưởng giáo từ đầu đến cuồi đều không chịu mở miệng, chỉ nghe thây tiêng nước truyền đền. Chặc là đang pha trà.
 
 Hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ là yên tĩnh chờ đợi.
 
 Hồi lâu sau, đối phương cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh, giọng nói linh hoạt kỳ ảo truyền đến: "Ngươi cảm thấy thực lực của ta như thể nào?"
 
 'Chưởng giáo thần uy cái thế, thiên hạ vô song."' Giang Hạo lập tức nói. Nghe vậy, giọng nói kia mang theo một chút ý cười: "Nói như vậy thì ta là một cường giả?" Giang Hạo chưa từng chẩn chờ, lập tức ói: “Quá khứ, hiện tại và tương lai, tiền bồi đều có thể chiểm được một chô căm dùi. "
 
 Loại đại đạo đáng sợ kia, Giang Hạo tin tưởng, cho dù là Ngao Thể đều có chỗ không băng. Đây là tổn tại vô địch.
 
 "Vậy sao?" Giọng nói linh hoạt kỳ ảo kia có chút hài lòng, nhưng lại lộ ra sự băng lãnh:
 
 "Vậy ngươi tại sao lại nói với người khác là ta đã chết?"
 
 Giang Hạo nghe vậy thì kinh hãi. trong lòng, nhưng mà sắc mặt vân không thay đổi: "Chưởng giáo minh giám, văn bôi chưa từng nói như vậy.”
 
 "Vậy sao?" Giọng nói linh hoạt kỳ ảo hỏi ngược lại.
 
 "Đúng vậy.” Trong lòng Giang Hạo có chút bồi rồi, mở miệng nói: "Vẫn bồi tuyệt đôi sẽ không nói lời như vậy, nều như có ai nghe được, vẫn bổi nguyện ý tới giáng co."
 
 Mình chỉ nói lời như vậy ở chỗ của Hồng Vũ Diệp, tuyệt đôi không có khả năng xuât hiện người giảng co. Giọng nói kia mang theo ý cười. khinh bỉ: "Ta oan uống ngươi rồi?" Có lẽ là có người lừa gạt tiền bối." Giang Hạo đáp.
 
 "Ngươi nói rất có lý." Giọng nói kia mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Vậy ngươi có trung thành đổi với Thiên m Tông ta không?"
 
 "Tuyệt không hai lòng. " Giang Hạo đáp. "Tuyệt không hai lòng?" Giọng nói kia không nghe ra được chút tâm tình gì, chỉ hỏi: "Thiên Hương Đạo Hoa của ta đang ở chô của ngươi?" "Vâng." Giang Hạo gật đầu: "Văn bồi toàn lực nuôi nâng, chưa từng xuât hiện chuyện ngoài ý muôn." Giang Hạo không nghĩ tới Thiên Hương Đạo Hoa lại là của Chưởng giáo, cũng may hoa còn không có việc gì.
 
 Chỉ là rất nhanh, hắn liền bắt đầu khẩn trương.
 
 Bởi vì giọng nói kia lại lần nữa truyển đến: "Thể nhưng mà ta nghe nói ngươi đã tặng nó cho người khác? Làm sao? Đó là hoa của ngươi?"
 
 "Nói bậy nói bạ, đây là lừa gạt, hoa vân luôn là của Chưởng giáo, cũng luôn ở trong sân của vãn bối. Nếu như Chưởng giáo không yên tâm thì hoàn toàn có thể cây ghép hoa đi chô khác. " Giang Hạo kích động đáp.
 
 Giọng nói kia mang theo ý cười, nói: "Theo như ý của ngươi thì mặc kệ là chuyện ngươi nói ta đã chết rối, hay là chuyện tặng hoa của ta cho người khác đều là lời đồn?"
 
 "Chưởng giáo minh giám, đúng là lời đổn. " Giang Hạo chân thành nói. "Nếu như ta có chứng cứ thì sao?" Giọng nói linh hoạt kỳ ảo truyền đến.
 
 "'Vãn bối nguyện ý tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào. " Giang Hạo nghĩa chính ngôn từ nói.
 
 Không có khả năng có chứng cứ. được. Hăn vô cùng chắc chăn điểm này. "Ngươi đúng là tự tin nha, vì cái gì?" Giọng nói kia hỏi.
 
 Giang Hạo đáp: "Chuyện không có làm, vẫn bồi đương nhiên là tự tin rồi."
 
 "Như vậy sao. "
 
 "Vâng."
 
 Tiếng cười khẽ truyền đến, sau đó giọng nói linh hoạt kỳ ảo lại vang lên: "Vậy thì để ta cho ngươi xem một chút chứng cứ. "
 
 Giang Hạo chợt kinh hãi, giọng nói kia lại truyền tới: "Đền, ngấng đầu lên, mở mắt ra, nhìn ta đi."
 
 Đối phương vừa dứt lời, Giang Hạo cảm thầy áp lực trên người đang dân biên mãt. Hương hoa truyền vào trong mũi, phảng phất như đang buông lỏng chính mình.
 
 Hắn có chút kinh ngạc, mình cũng không có ngô nghịch với Chưởng giáo. Hắn cũng rất tò mò, Chưởng giáo Thiên m Tông, Thiên m Hồng rồt cuộc là ai. Người được mệnh danh là ma nữ Thiên m rốt cuộc sẽ có dáng vẻ như nào.
 
 Trong nháy mắt ngẩng đầu, Giang Hạo nhìn thầy một thân ảnh màu đỏ, điều này khiên hắn có chút ngoài ý muốn. Ngay sau đó,ánh _ mắt rơi vào trên gương mặt của đổi phương.
 
 Vừa liếc mắt liền khiến Giang Hạo sững sờ tại chô.
 
 Người trước mắt, tay như nhu để, da trằng nõn nà, cần cổ mảnh mai, răng như ngà voi, trán cao mày ngài.
 
 Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm.
 
 Điều chân chính khiến Giang Hạo sững sờ tại chô chính là hắn từng nhìn thấy dung nhan của nàng. Hắn há to miệng, không thể nói ra một câu nào.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nở nụ cười, dùng giọng nói của mình mở miệng: "Ngươi chưa từng nói là ta đã chết?"
 
 Giang Hạo trong lúc nhất thời không cách nào mở miệng. Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói: "Vậy ngươi có tặng Thiên Hương Đạo Hoa của ta cho người khác hay không?"
 
 Giang Hạo bản năng muốn giải thích chút gì đó, nhưng mà cuổồi cùng vân không thể nói nên lời. Hắn có chút mờ mịt. Người trước mắt trước đó cứ mở miệng lại là tông môn của ngươi, mở miệng chính là để hắn rời khỏi Thiên m Tông, còn nói phải mang theo hoa của nàng.
 
 Hắn chưa từng dám liên hệ đối phương với Chưởng giáo với nhau. Bởi vì không thể nào.
 
 Bây giờ... quả thật có chút khiến cho người ta trở tay không kịp.
 
 Lúc này, mùi hương xung quanh mới hoàn toàn truyền tới chỗ của hắn, đúng là mùi của nàng. Không chỉ như thế, Hồng Vũ Diệp cũng thường mặc váy đỏ. Mà hắn lại rất quen thuộc với bộ đồ này. Là mình tặng cho đổi phương vào lúc trước. Cho nên, người trước mắt thật sự là Chưởng giáo. Vậy thì nàng cũng nhất định là rất quen thuộc với mình. Hồng Vũ Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận