Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1356: Nữ Ma Đầu: Ngươi Lấy Đâu Ra Nhiều Cảm Giác Nguy Cơ Như Vậy 2

Chương 1356: Nữ Ma Đầu: Ngươi Lấy Đâu Ra Nhiều Cảm Giác Nguy Cơ Như Vậy 2
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, trầm mặc hồi lâu.
Không biết là trầm mặc vì nhân sinh gian nan của người trước mắt, hay là trầm mặc vì thiên phú của người trước mắt kém.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp đổi đề tài, hỏi về giai đoạn cuối của trận khiêu chiến.
Giang Hạo có thể kết thúc khiêu chiến là bởi vì hắn trốn thoát khỏi Đông Cực Thiên.
"Đông Cực Thiên nói vãn bối chưa từng gặp qua đao thế gian, sở học nông cạn, hơn nữa không có người mở ra một góc vì ta."
Giang Hạo rũ mắt nói: "Hắn nói đúng, lĩnh ngộ của vãn bối về đao quá nông cạn, sở học đao pháp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, muốn lĩnh ngộ thức thứ bảy Thiên Đao đúng là đang nói si nói mộng. Cho nên, vãn bối từ bỏ chống cự, dùng thân thể cảm nhận đao của đối phương, hi vọng có thể từ đó học được thêm chút đao ý cao minh."
"Thành công?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Thật ra là thất bại, cuối cùng sở dĩ có thể dùng được Đại La Thiên là bởi vì tâm thay đổi."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, ra hiệu hắn nói tiếp.
Giang Hạo cũng không có giấu diếm, nói: "Buông xuống."
"Buông xuống?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng mở miệng.
"Vâng, buông xuống."
Giang Hạo gật đầu chân thành nói: "Khi đó vãn bối chợt hiểu rõ, trong thân thể có một đao có thể chém ra, nhưng bất kể nắm chặt đao như thế nào hay là vận chuyển như thế nào thì đều vẫn bị trói buộc. Nếu đã như vậy liền buông xuống đi. Buông xuống tức đạt được."
Hồng Vũ Diệp nghe xong cũng không có biểu tình gì, chỉ là uống trà.
Giang Hạo cũng không tiếp tục nhiều lời, mà là an tĩnh khôi phục thương thế.
Ba ngày sau.
Thương thế Giang Hạo đã khôi phục được kha khá. Hắn lại hỏi một vấn đề.
"Tiền bối, bên trong cái hộp kia của Đông Cực Thiên là cái gì thế?"
Vấn đề này vừa ra, Hồng Vũ Diệp liền nhìn thẳng vào Giang Hạo.
Nàng cũng không trả lời vấn đề, mà chỉ nói: "Còn nhớ chuyện ta muốn mượn ánh mắt của ngươi để nhìn món đồ nào đó không?"
"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu nói: "Chỉ là không biết tiền bối muốn nhìn cái gì?"
"Đại La Thiên." Hồng Vũ Diệp trả lời.
"Vãn bối không thi triển ra được." Giang Hạo lắc đầu thở dài, nói: "Trước đó dưới tình thế cấp bách có thể dùng ra một chút đao ý, nhưng thật ra là nhờ chỗ tốt từ Đông Cực Thiên, hiện nay mới chỉ biết được kiểu dáng đao quyết, nhưng vẫn không cách nào thi triển."
Hồng Vũ Diệp quan sát người trước mắt, giống như là tiếp nhận lời giải thích của đối phương.
"Vậy thì để sau này đi." Nàng nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Đối phương lại không bức bách người. Chỉ là không biết vì cái gì, hắn lại cảm giác có chút đáng tiếc.
Nhưng mà, mình quả thật không dùng được.
Lại qua ba ngày, thân thể Giang Hạo đã khôi phục rất nhiều, chuyện còn lại chính là điều chỉnh khí tức.
Bởi vì Minh Nguyệt Tông đến, cộng với Tiếu Tam Sinh thu hút tầm mắt, đã không có người nào dám tùy ý lỗ mãng với Thiên m Tông nữa.
Trước đó khí tức của Tiên Tộc quá khổng lồ, rất nhiều người đều không cách nào biết được tình huống cụ thể, đương nhiên cũng không dám tùy tiện làm cái gì.
Như thế, Giang Hạo cũng có thể an tâm một đoạn thời gian.
Chỉ là, đám con thỏ vẫn không có tin tức gì, không biết đã đi nơi nào.
Rời nhà trốn đi hẳn là sẽ đến nơi xa xôi.
---
Biên giới U Vân Phủ.
Con thỏ nhìn bản đồ, chỉ về phía hải ngoại, nói: "Chính là ở đằng kia, đi thôi."
Đám người Mộc Ẩn nhìn xuống bản đồ kho báu, cảm thấy có chút kỳ quái.
Bản đồ trước đó là như vậy sao? Hắn cũng không xác định.
Cảm giác không giống nhau lắm.
Nhưng mà không quan trọng.
Dù sao đều là tầm bảo, bảo vật nào cũng như nhau cả thôi.
Cũng không biết không quay về trong thời gian dài sẽ có vấn đề gì hay không.
"Không có vấn đề gì, tông môn thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện dạng người này." Lâm Tri nói.
"Đều là bạn bè trên đường, sẽ cho thỏ gia một phần tình mọn." Con thỏ đứng trên bả vai Tiểu Li, nhìn về phương xa: "Thỏ gia ta đối đãi với người chân thành, bạn bè trên đường cũng sẽ đối đãi chân thành với thỏ gia ta. Chúng ta ra ngoài, bọn hắn có thể lý giải."
Băng Tinh nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình nhất định sẽ đối đãi đủ thành tín đối với bạn của mình.
Tiểu Li cũng thấy con thỏ nói đúng, chỉ là lo lắng không biết sư huynh sư tỷ có tức giận hay không. Nhưng rất nhanh, nàng liền bị mùi đồ ăn xung quanh hấp dẫn, không còn suy nghĩ nhiều nữa.
---
Hải ngoại.
Bên trong hòn đảo có tế đàn.
Người đàn ông trung niên Ngao Thế ngồi xếp bằng, đang hấp thu chỗ tốt từ thiên địa, để cho thực lực của mình đạt tới đỉnh phong.
Hắn lúc này chau mày, luôn cảm giác có một đạo khí tức đang quấy nhiễu hắn, giống như đang kêu gọi.
Hắn hôm nay còn chưa hoàn toàn hấp thu chỗ tốt của đại thế, đương nhiên không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng rất nhanh, hắn liền mở mắt ra:
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao luôn cảm thấy không cách nào nhập tĩnh? Là cái gì ảnh hưởng đến ta?"
Hắn cũng không cảm thấy hiện tại sẽ có cường giả gì chủ động trêu chọc hắn. Nhưng loại này nỗi lòng đúng là thật.
"Xem ra là có quan hệ với Long tộc." Ngao Thế không khỏi tự nói.
Mà thứ liên quan tới Long tộc lại có thể ảnh hưởng tới hắn cũng không nhiều.
Một, Tổ Long.
Hai, thế giới mới.
Ba, truyền thừa Thiên Thư.
Mỗi một thứ đều là đồ vật quan trọng của Long tộc.
Nhưng mà, thế giới mới không biết đã được đưa tới chỗ nào, Nhân Hoàng cũng đã trấn áp nó. Trước mắt mà nói sẽ không xuất hiện ảnh hưởng. Nếu như thật sự có ảnh hưởng, như vậy đại thế cũng sẽ không dễ dàng mở ra như thế.
Vậy chỉ còn lại hai cái.
Vào lúc Ngao Thế vẫn còn đang suy tư, Ngao Hải liền tới từ không trung.
Hắn rơi vào trước mặt Ngao Thế, cung kính hành lễ:
"Có một ít tin tức."
"Liên quan tới cái gì?" Ngao Thế hỏi.
Ngao Hải vẫy tay một cái, một con Hắc Long bị ném lên tế đàn:
"Hắc Long hình như sinh động hơn rất nhiều, hẳn là phát hiện thứ gì đó."
"Ồ?" Ngao Thế nhìn Hắc Long đang hôn mê trên mặt đất, cười nói:
"Hắc Long nhất tộc không có kiến giải gì, nhưng mà ánh mắt của bọn hắn cũng không tệ, có thể hỏi một chút. Ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì khác không?"
"Người động thủ với chúng ta lúc trước hẳn là lão tiên sinh của Thiên Văn Thư Viện." Ngao Hải nói.
"Thiên Văn Thư Viện?" Ngao Thế hỏi.
"Một trong tứ đại Tiên Tông." Ngao Hải nói.
"Thì ra là thế." Ngao Thế gật đầu: "Khó trách có loại thực lực kia, nhưng mà chúng ta còn đang trải đường, cũng không vội đối địch với bọn hắn. Mặt khác Tiên Tộc còn sốt ruột quật khởi hơn cả chúng ta, cứ nhất định phải tạo xung đột với người khác. Để cho bọn hắn tranh một hồi trước đó."
"Còn có một việc, nghe nói truyền thừa Thiên Thư đang ở trong tay Vạn Vật Chung."
Ngao Hải cân nhắc một lát, sau đó giải thích: "Vạn Vật Chung đến từ Vạn Vật Chung Yên, mà Vạn Vật Chung Yên là vì hủy diệt thiên địa, tương tự với Địa Ma ở thời đại Nhân Hoàng, tâm nguyện cả đời chính là hủy diệt đại địa."
Ngao Thế rũ mắt một lát, nói: "Biết hắn ở đâu không?"
Ngao Hải nói thẳng: "Cổ Lão Chi Địa."
"Ồ?" Ngao Thế nghiền ngẫm nói: "Xem ra người cho ngươi tin tức khả năng chỉ là đang thuận nước đẩy thuyền."
Ngao Hải cũng không mở miệng.
Sau một lát, Ngao Thế liền có quyết định: "Có tin tức về thế giới mới không?"
Ngao Hải lắc đầu: "Không có nghe ngóng."
"Thôi được rồi, hẳn là không có biến hóa gì quá lớn, như vậy thì còn lại Tổ Long Chi Tâm. Ta nghi ngờ Tổ Long Chi Tâm có gì đó muốn thông báo cho chúng ta."
Ngao Thế nghiêm túc nói: "Khả năng dưới đại thế có đồ vật gì đó liên quan đến tương lai của Long tộc. Ta muốn đích thân đi qua đo một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận