Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 499: Nữ Ma Đầu Ngủ Trên Giường

Chương 499: Nữ Ma Đầu Ngủ Trên Giường
Chương 499: Nữ Ma Đầu Ngủ Trên Giường
Tầng hai nhà gỗ, trang trí bình thường, nhưng mà có đủ những thứ cần thiết, không gian cũng không nhỏ.
Lúc này Giang Hạo đứng ở bên ngoài, nhìn Hồng Vũ Diệp đang đọc thiếp mời.
Hắn cũng không thèm để ý, trong lòng thậm chí còn không có chút gợn sóng nào.
Về chuyện phong ấn thiếp mời bị phá, đây là chuyện bình thường.
Chưởng Trung Càn Khôn chính là như vậy, tu vi lớn hơn sẽ bị phá vỡ rất dễ dàng.
"Ngươi muốn làm phò mã?" Giọng nói bình tĩnh của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Đây là của một vị sư huynh, hắn giữ lại vô dụng, cho nên đưa cho vãn bối để bán ra."
"Bán ra?" Hồng Vũ Diệp có chút kinh ngạc.
Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, rất lâu mới thu hồi tầm mắt.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi."
"Sắp ba mươi hai." Giang Hạo trả lời.
"Trong thế tục, ba mươi hai đã là rất lớn rồi?"
"Có lẽ vậy."
Hắn nhận biết xung quanh, nhà bình thường đều sẽ chuẩn bị hôn sự cho con cái vào năm mười mấy tuổi.
Bởi vì cuộc sống của bọn hắn không dài.
Ba mươi hai tuổi đúng là rất lớn, thế nhưng cũng không ít người ba mươi hai tuổi đã vất vả vượt quá giới hạn, không sống được mấy năm.
Sự tồn tại của Tiên nhân cũng không thể khiến cho cuộc sống của bọn hắn trở nên tốt hơn.
Người duy nhất có thể sống tốt chính là tiên nhân trong nhà.
Nhưng mà gia đình như vậy vô cùng ít.
Cho nên có đôi lúc hắn sẽ nghĩ, tại sao mẹ kế lại bán hắn cho Thiên m Tông, nếu như chỉ là đơn thuần giao cho Thiên m Tông, thậm chí dặn dò một câu, đến đó thì sẽ không cần chịu đói, như này không sớm thì muộn hắn sẽ trở về báo ân.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng lại nói là muốn bán.
Cuối cùng Giang Hạo đưa ra hai kết luận, một là mẹ kế liền nhìn chằm chằm vào mấy đồng bạc vụn kia, hai là nàng biết trong Thiên m Tông rất khó sống sót, cũng không coi trọng hắn.
Nhưng mà phụ thân thì sao?
Bởi vì lúc nhỏ rất ít gặp hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết tính cách hắn như thế nào.
Đại khái là luôn mặc kệ mẹ kế.
"Ngươi cũng muốn tìm đạo lữ?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.
Giang Hạo yên lặng.
Muốn sao?
Không nhắc tới tâm tư một lòng muốn tu luyện, chỉ dùng thân phận người bình thường để cân nhắc.
Theo lý thuyết thì cũng đã đến tuổi thành hôn, nhưng mà… có tác dụng sao?
Hắn thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, loại độc này khiến cho đời này chỉ có thể cưới một người thân có Thiên Tuyệt m Cổ.
Mà nữ tử này lại gần ngay trước mắt.
Sự tức giận của đối phương có thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
Cho nên…
"Không muốn." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp đứng dậy, đi đến bên cạnh Giang Hạo sau đó trả thiếp mời về chỗ cũ.
Sau đó đi thẳng xuống lầu dưới.
Giang Hạo thu thiếp mời, đi xuống theo.
"Hoàng tộc Nam Bộ được đại địa Nam Bộ thừa nhận, thiệp mời chính là mượn dùng lực lượng đại địa để chế tác, càng mang theo sẽ càng bị đại địa đánh dấu, từ đó sẽ tiến vào tầm mắt của hoàng tộc." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Nghe vậy, Giang Hạo thực hiện phong ấn lần nữa.
Như thế mới an toàn.
Ở trước phòng tắm rửa, Hồng Vũ Diệp đứng ở cửa ra vào, chậm rãi đóng cửa lớn lại.
Giang Hạo vốn còn muốn đi vào bỗng sửng sốt một chút.
Dường như là có chút không quen.
Thế nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng cũng cảm thấy buông lỏng.
Cuối cùng không cần tiếp nhận hành hạ kia nữa.
"Trông coi ở bên ngoài." Giọng nói bình tĩnh truyền ra từ bên trong.
Là Hồng Vũ Diệp dặn dò.
Giang Hạo chỉ có thể gật đầu xưng vâng.
Sau đó, hắn dự định xem sách, thuận tiện uống chút trà.
Đi vào trong sân tìm ấm trà, phát hiện bên trong thế mà còn có một bình trà, hơn nữa còn bốc hơi nóng.
Hắn lập tức hiểu rõ đây là Hồng Vũ Diệp pha.
Dù sao chén trà của riêng nàng vẫn còn ở trên bàn.
Giang Hạo cầm lấy chén trà, mang ấm trà đi vào trước cửa phòng tắm, rót cho mình một ly.
Hương trà thấm vào ruột gan, linh khí trong thân thể dường như cũng đang nhảy nhót.
Nhấp một ngụm, hắn cảm thấy quen thuộc.
Ngay sau đó thân thể được nước trà gột rửa, dường như các vấn đề sau khi tấn thăng đều bị nước trà cọ rửa và bắt đầu tán đi, vạn vật thức tỉnh.
"Cửu Nguyệt Xuân?"
Giang Hạo kinh hãi, sau đó đổi cái ly lớn, đổ tất cả nước trà vào.
Một ngụm buồn bực.
Chờ sau khi uống xong, hắn bắt đầu hấp thu lực lượng của lá trà.
Cái này không chỉ có thể khiến cho hắn khôi phục trạng thái tốt nhất, còn có thể tăng cao tu vi.
Cũng có thể tăng cao sự khống chế đối với linh khí lên một chút.
Lá trà hai vạn một tiền đúng là lợi hại.
Trong phòng tắm, Hồng Vũ Diệp tắm rửa một hồi, sau đó ghé vào bên cạnh nhìn ra bên ngoài.
Đôi mắt đẹp bình thản, nhìn không thấu tâm tư.
Một lát sau, nàng khép hờ hai con mắt, dần dần thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau cùng một vị nam tử.
Nàng thấy rõ ràng, ánh mắt của đối phương không tự chủ được mà dời xuống.
Oanh!
Đối phương chưa kịp mở miệng, nàng đã đánh bay người ra ngoài.
Tiếng va chạm to lớn vang lên.
Nhìn dáng vẻ đối phương bị đau, nàng dời vị trí ngực xuống một chút, sau đó mới nhắm mắt lại lần nữa.
"Đưa lưng về phía bình phong, trông coi."
Sau khi nàng nói xong, nàng lại thiếp đi.
Lúc này, Giang Hạo mới chật vật đứng lên.
Vừa rồi thật ra là lần thứ hai tới gần, lần thứ nhất đến gần đối phương không có tỉnh lại.
Lần thứ hai, hắn đúng là không thể cảm nhận được cái gì, cho nên muốn đi thử xem khí tức.
Không nghĩ đến đối phương lại có động tĩnh, hơn nữa còn thanh tỉnh lại.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Mà bởi vì động thân, cho nên nhìn thấy thứ nhìn thấy mười mấy năm trước đó.
Hắn vốn muốn làm như không thấy, thế nhưng xuất phát từ bản năng, không có cách nào bỏ qua được.
Chung quy vẫn là tâm cảnh không đủ.
Nếu không thì nữ trong thế gian ở trong mắt hắn đều như nhau cả, dù là thân mang hoa phục hay là áo gai hay là không che chắn chút nào thì đối với hắn đều không khác gì nhau.
Thật ra dưới ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Cổ Độc, hắn đã làm được phần lớn.
Duy chỉ có Hồng Vũ Diệp là không thể.
Như thế mới có hơi thất thố.
Sau khi hấp thụ lá trà xong, hắn đã về tới trạng thái đỉnh phong.
Bây giờ đêm đã khuya, cho nên mới tò mò tiến đến.
Hồng Vũ Diệp ở trong nước quá lâu.
"Tại sao tiền bối lại không lên giường để ngủ vậy?" Giang Hạo đưa lưng về phía bình phong, có ý tốt nhắc nhở.
Giọng nói rơi xuống, phía sau cũng không truyền đến tiếng đáp lại.
Chỉ là một lát sau, tiếng nước vang lên. Trong chốc lát, Hồng Vũ Diệp mặc quần áo và phục sức đơn giản đi ngang qua bên người Giang Hạo.
Trực tiếp đi đến lầu hai.
Trông chốc lát.
Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp đang nằm trên giường của mình, có chút khó chịu.
Ý của hắn là, muốn Hồng Vũ Diệp trở về.
Hắn muốn đi Linh Dược Viên thu bọt khí, đồng thời chuẩn bị cho bọt khí ngày mai. Mà không phải là muốn đối phương tiếp tục ở lại nơi này.
Hơn nữa, con thỏ đã bị treo một ngày rồi, không biết còn có thể giữ được mạng hay không.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp lại trực tiếp tới đây để nghỉ ngơi, là chuyện hắn không có nghĩ tới.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi vào ban công, tiếp tục điều chỉnh trạng thái.
Cửu Thiên Hộ Oản, Trấn Sơn và Trảm Nguyệt đều phải thay đổi.
Còn có Tàng Linh Trọng Hiện.
Bất tri bất giác trời đã hơi sáng.
Giang Hạo thở phào một cái, tất cả đều đã được thay đổi tốt.
"Ngươi hiểu bao nhiêu về hoàng tộc?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng.
Là Hồng Vũ Diệp, lúc này nàng đã đổi một bộ quần áo.
Quần áo đơn giản biến thành tiên váy đỏ trắng, mái tóc xõa được búi lên đơn giản, bên trong ánh mắt cũng không còn chút buồn ngủ nào.
"Không hiểu gì." Giang Hạo đứng dậy cung kính nói.
"Hoàng tộc Nam Bộ được đại địa Nam Bộ chọn ra, đại địa càng cần bọn hắn thì sẽ chiếu cố càng nhiều. Mà Nam Bộ càng phồn vinh hưng thịnh, đại địa sẽ thu hồi được sự chiếu cố kia." Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế nói, ra.
Giang Hạo sững sờ, kinh ngạc nói: "Vậy nếu như càng hỗn loạn cằn cỗi thì sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận