Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 453: Có Lẽ Bọn Hắn Đến Nay Vẫn Không Biết Có Đại Yêu Và Đại Năng Ở Đây

Chương 453: Có Lẽ Bọn Hắn Đến Nay Vẫn Không Biết Có Đại Yêu Và Đại Năng Ở Đây
Chương 453: Có Lẽ Bọn Hắn Đến Nay Vẫn Không Biết Có Đại Yêu Và Đại Năng Ở Đây
Thiên m Tông.
Sân nhỏ của Giang Hạo.
Hai bóng người xuất hiện ở đại sảnh.
Thời gian đã trôi qua hai tháng rưỡi, cuối cùng đã trở về.
Giang Hạo nhìn xung quanh, cơ sở cũng không có gì thay đổi, chi tiết đồ vật cũng không xảy ra vấn đề gì, xem ra không có ai từng đến đây.
"Nắm tay ta không có cảm giác gì sao?" Giọng nói lạnh lùng của Hồng Vũ Diệp vang lên.
Giang Hạo lúc này mới buông tay ngọc mềm mại trắng trẻo ra, cung kính nói:
"Là bởi vì không gian nhảy vọt quá xa, giác quan thân thể mới xuất hiện mất cân bằng."
Thật ra là do hắn không chú ý tới.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, đi tới sân nhỏ, Thiên Hương Đạo Hoa tản ra mùi thơm thanh đạm, lá cây nhẹ nhàng lắc lư.
Bàn Đào Thụ cũng đã kết quả, không bao lâu nữa sẽ thành thục.
Xem xong mấy thứ này, thân ảnh của Hồng Vũ Diệp dần dần tan biến.
"Nếu như ngươi muốn giết người, có thể thử dẫn người nhảy vọt đến chỗ xa." Sau khi giọng nói vang lên, Hồng Vũ Diệp hoàn toàn biến mất.
Như thế, Giang Hạo liền hiểu rõ, sau này cần cẩn thận hơn trong chuyện nhảy vọt.
Ít nhất cần phải làm thí nghiệm trước mới được.
Cự ly ngắn có lẽ không có gì, nhảy vọt tới các phương thì vấn đề sẽ rất lớn.
Chỉ là…
"Kim Hoàn của ta đâu?"
Mấy thứ trước đó mất thì mất, Càn Khôn Tử Hoàn là pháp bảo không thể mất.
Không có một cái thì tổn thất sẽ cực lớn.
May mà còn có ba cái có thể dùng, không thể ít hơn được nữa.
Lúc ra ngoài, tác dụng của Càn Khôn Tử Hoàn cực lớn, ít đi ba cái, tác dụng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, hít sâu một hơi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy linh khí dường như nồng nặc hơn một chút.
Có thể là thủ đoạn của Bạch Dạ.
Phải đến quan sát một chút mới được.
---
Nửa tháng sau.
Đầu tháng tám.
Tinh Nguyệt Thành.
Thiên m Tông dự định trở về, ở lại đây lâu như vậy, thứ nên thu hoạch đều đã lây được, bây giờ ở lại cũng không có chút ý nghĩa nào nữa.
Không bằng nhanh chóng trở về, hấp thu thu hoạch.
Liễu Tinh Thần mang theo người đi đầu, kiểm tra đường trở về.
Con thỏ mang theo Tiểu Li đi mua đồ.
Mà Sở Xuyên thì đi tới Minh Nguyệt Tông.
Hắn có chút thấp thỏm mà đi đến phía trước một lầu nhỏ.
"Nơi này chính là chỗ ở của Sở Tiệp sư muội." Phương Kim dẫn người đi tới.
"Đa tạ tiền bối." Sở Xuyên cung kính nói.
Thực lực của vị này rất mạnh, khiến cho hắn không thể không gọi tiền bối.
"Không cần khách sáo như thế, gọi sư huynh hoặc là đạo hữu là được, ngươi thật sự không ở lại Minh Nguyệt Tông sao?" Phương Kim hỏi.
"Không được." Sở Xuyên lắc đầu nói:
"Ta có con đường của mình, mà không phải là sống dưới sự bảo hộ của người nào đó. Thỏ gia nói cho ta biết, chỉ có đi trên con đường của mình thì phong cảnh phía trước mới đủ sáng chói."
Còn có một câu hắn không tiện nói, nguyên văn là, có lẽ người Minh Nguyệt Tông còn không biết, tương lai Thiên Địa Đại Yêu sẽ mang theo tuyệt thế đại năng du ngoạn ở khắp nơi.
"Được, vậy ngươi đi vào đi, Sở sư muội tạm thời không thể rời đi quá xa, Chưởng giáo cũng không cho phép nàng gặp những người khác." Phương Kim giải thích:
"Tiền kỳ của Thiên Đạo Trúc Cơ quá yếu, mấy tháng sau sẽ không có vấn đề gì."
Sở Xuyên gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Sau đó hắn cất bước đi vào.
Sau khi đi vào, hắn liền bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, theo bản năng hắn nhớ tới căn phòng nhỏ của mình, ngay sau đó cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Cảm thấy chân mình giẫm lên đây liệu có lưu lại vết bẩn hay không.
Dù sao hắn ở Thiên m Tông đều là tu luyện xong liền mệt ngã xuống.
Không chút chú ý đến vệ sinh.
Chỉ khi thân thể không còn đau đớn, hắn mới có thể bắt đầu quản lý mọi việc.
Lần này mặc dù hắn đặc biệt rửa mặt một cái, nhưng vẫn có loại cảm giác này.
Nơi này tựa như tiên cảnh, hoàn toàn không hợp với hắn.
Lúc này, Sở Tiệp mặc một bộ váy màu lam đi ra, chỉ là một chiếc váy bình thường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sở Tiệp há hốc mồm, vẫn không thể nào xưng hô như trước.
"Ngươi Trúc Cơ trung kỳ rồi?" Sở Xuyên mở miệng trước.
"Ừm, sư phụ nói ta sau này sẽ tấn thăng rất nhanh, nếu như không cẩn thận thì có thể sẽ đánh mất bản thân ở trong việc tấn thăng." Sở Tiệp nói.
"Sư huynh của ta cũng từng nhắc tới việc này, hắn nói tâm cảnh theo không kịp cảnh giới, sẽ xuất hiện tai hoạ." Sở Xuyên lập tức nói.
Sở Tiệp gật đầu, biểu thị tán đồng.
"Ta phải đi về rồi." Sở Xuyên nói.
Nghe vậy, Sở Tiệp hạ thấp lông mày, cũng không mở miệng.
Cả người dường như đều có chút luống cuống và mâu thuẫn.
Rất lâu sau, nàng mới mở miệng: "Sau này có còn tới Minh Nguyệt Tông nữa hay không?"
"Tất nhiên." Sở Xuyên gật đầu.
Hắn muốn vượt qua tất cả mọi người, nếu muốn vượt qua thì không thể thiếu người của Minh Nguyệt Tông được.
Tương lai tất nhiên sẽ quay lại đây.
"Lúc nào trở về vậy?" Sở Tiệp ngẩng đầu hỏi.
"Đại khái đêm nay sẽ lên đường, ban ngày bọn hắn muốn đi mua đồ." Sở Xuyên nói.
Tiểu Li sư tỷ thắng được rất nhiều linh thạch, mua đồ ăn khắp nơi.
Thậm chí còn khiến cho nhà ăn của Minh Nguyệt Tông cảm thấy chấn kinh.
Những đệ tử Luyện Khí kia thấy Tiểu Li sư tỷ đến quán cơm, đều cảm giác như sắp gặp nạn.
Cũng không phải là quán cơm cung cấp không nổi, mà là có một loại cảm giác áp bách nếu không nhanh một chút thì sẽ gặp tai họa.
Mặt mũi sư phụ đều mất hết.
"Đúng rồi, cho ngươi cái này." Sở Tiệp lấy một trữ vật pháp bảo nho nhỏ ra rồi nói.
Sở Xuyên tiếp nhận túi trữ vật với vẻ không hiểu:
"Đây là cái gì?".
Nói xong liền bắt đầu xem xét.
Xem xét một chút, tay hắn liền run lên, trữ vật pháp bảo đều bay lên, thật vất vả mới bắt được.
"Cái, cái này…" Sở Xuyên vội vàng trả lại trữ vật pháp bảo cho Sở Tiệp, nói:
"Ta không thể nhận."
"Tại sao?" Sở Tiệp nghi ngờ nói.
Đây là tiêu vặt của nàng.
Nàng giữ lại một nửa để dùng.
"Quá, quá nhiều." Sở Xuyên nói.
Nhiều như vậy, hắn lo lắng mình chưa kịp trở lại tông môn thì mệnh cũng đã mất.
"Chỉ hơn ba mươi hai vạn…" Tiểu Tiệp thấp giọng nói.
"Hả?" Sở Xuyên không có nghe rõ.
"Không, không có gì, vậy bao nhiêu thì tốt?" Sở Tiệp hỏi.
"Cho khoảng năm sáu trăm?" Sở Xuyên hỏi.
Đây là cực hạn của hắn, cho nên cho nhiều như vậy cũng không phải là không được.
"Không được." Sở Tiệp lập tức lui ra phía sau một bước.
Sở Xuyên: "? ? ?"
"Ta không phải có ý đó, ta…” Sở Tiệp trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào.
"Ta hiểu." Sở Xuyên cười nói, thực ra hắn hoàn toàn không rõ.
Lại nói chuyện một hồi, Sở Xuyên thấy thời gian không còn sớm, liền định rời đi.
Thật ra hắn muốn đến lầu các dạo chơi, nhìn một chút xem tiên cảnh là dạng gì.
Thế nhưng Sở Tiệp không yên lòng, không biết đang suy nghĩ gì, hắn cũng không tiện mở miệng.
Nhưng mà nếu đi thì áp lực của hắn cũng rất lớn, luôn cảm thấy mình sẽ đạp bẩn sàn nhà.
Cho nên, hắn cảm thấy vẫn không đi xem thì tốt hơn.
Sở Tiệp đưa Sở Xuyên tới cửa.
"Ta đi về trước." Sở Xuyên vẫy tay từ biệt.
Thấy đối phương quay người, mày Sở Tiệp nhăn lại, gấp gáp nói: "Đợi chút đã."
Sở Xuyên nghi hoặc quay đầu.
"Lần trước, ta, ta…" Sở Tiệp há hốc mồm, vẫn không thể nhắc tới chuyện trâm cài tóc.
"Lần trước?" Sở Xuyên nghi hoặc, rất nhanh hắn có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ chuyện mình dùng tên Thỏ gia trước đó bị phát hiện rồi?
Như này đúng là lúng túng.
Nhưng mà nếu như không có Thỏ gia, hắn sẽ không mua nổi trâm cài sáu trăm linh thạch kia.
Hắn thấy trên đầu Sở Tiệp còn mang theo trâm cài tóc, tò mò nói:
"Ngươi mang theo sao?"
Nghe vậy, Sở Tiệp sờ đầu, nói: "Ta vô cùng thích, vô cùng thích."
"Vậy thì tốt." Sở Xuyên phảng phất như nhẹ nhàng thở ra, sau đó cười nói:
"Ta trở về đây."
Cứ như vậy Sở Tiệp nhìn Sở Xuyên rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận