Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1574: Ngươi Là Tiếu Tam Sinh? 2 Ỉ

Chương 1574: Ngươi Là Tiếu Tam Sinh? 2 ỈChương 1574: Ngươi Là Tiếu Tam Sinh? 2 Ỉ
 
 "Có vấn để gì không?" Giang Hạo hỏi hai người.
 
 "Không có vấn để gì, ngươi định - ước thúc chúng ta như nào?” Thiết Đầu hỏi.
 
 "Ước thúc?" Giang Hạo cười nói: "Không ước thúc, tự các ngươi đi hải ngoại. "
 
 "Ngươi không sợ chúng ta chạy trồn?" Thanh Thanh không thể tin được có người rộng lượng như thê. Giang Hạo đương nhiên không sợ, chạy trồn thì chạy, cũng không phải là người của hắn. Một khi hắn thi pháp ước thúc thì hai người này chính là người của mình. Hắn không muốn, cũng không cần. Xem như một cuộc giao dịch, mình không giêt bọn hăn, để bọn hăn làm việc. Nếu như thất tín, không bắt được coi như xong. Bắt được thì hắn sẽ thu hổi thù lao, không giết đương nhiên là biển thành giết.
 
 "Ngươi không sợ chúng ta để lộ bí mật sao?" Thiết Đầu nhìn người trước mắt, nói: "Ta nhớ được dáng vẻ của ngươi, thậm chí biết ngươi thuộc tông môn nào."
 
 Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười hỏi ngược lại: "Ngươi nhớ kỹ dáng vẻ của ta, nhớ kỹ ta nói những gì, nhớ kỹ tại sao lại đắc tội ta sao?"
 
 Thiết Đầu nhíu mày. Hắn bắt đầu nhớ lại, nhưng mà rât nhanh hẳn liền hoảng sợ phát hiện, mình đã quên đi rất nhiều chuyện. Thậm chí không nhớ ra được dáng vẻ của người vừa nói chuyện với mình. Không những như thê, ngoại trừ nhớ kỹ nhiệm vụ và tên của đổi phương, những chuyện khác đều dân bị quên lãng.
 
 Đây.... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
 Giang Hạo đứng dậy, cũng không thèm để ý tới bọn hăn: "Các ngươi lên đường đi."
 
 Giang Hạo không cho bọn hắn cơ hội lựa chọn. Hắn vung tay lên, trực tiêp đưa người đưa ngoài, biển mât tại chô.
 
 Lúc này, Giang Hạo mới nhìn về phía Văn Tuyết công chúa. "Văn Tuyết công chúa cũng là người cơ khổ, lại bị quần vào loại chuyện này."
 
 Giang Hạo có chút cảm khái nhìn. sang bên cạnh: "Tiền bổi cảm thầy có nên giúp nàng một tay hay không?" Mặc dù trên người nàng có một vị cường giả khác, nhưng vị công chúa này cũng không quá thuận lợi. "Trên người có khí vận Hoàng tộc lại không được coi trọng. Bản thân cũng không có ý nghĩ tranh đoạt. " "Ngươi định làm gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói:
 
 "Công pháp không có tác dụng, vậy còn có gì có thể tặng đây?"
 
 Giang Hạo nhìn trữ vật pháp bảo của mình, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn cả người. Ngoại trừ một vài thứ trên người, hãn hình như không có mây thứ đặc biệt nào cả, đều là mấy món đồ khó hiểu. Nào là hạt châu, xúc xắc, Thạch Bản, Hoang Hải Châu. Những thứ này đều không có cách nào tặng cho người khác được.
 
 Giang Hạo mờ mịt nhìn sang người bên cạnh.
 
 "Xem ra ngươi rất nghèo." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Giang Hạo có chút xấu hổ, ngoại trừ một số món đổ cần thiết ra thì hãn xác thực chưa từng giàu có. Trước kia giàu có là vì cảm thầy linh thạch đủ nhiều. Hiện tại linh thạch xác thực có không ít, xài không hết, nhưng lại không có món đổ gì có thể tặng người.
 
 Hồng Vũ Diệp cũng không có hẹp hòi, tiện tay vây một cái. Một vòng hồng quang rơi vào mi tâm của Văn Tuyết công chúa, sau đó trên mi tâm xuất hiện ân ký hỏa diêm, bên trong có ngọn lửa đang thiêu đốt. "Đây là cái gì?" Giang Hạo có chút ngoài ý muôn. "Tiên thiên thần hỏa, có thể đốt xúi quầy. " Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
 
 Lúc này, nàng đứng lên, nhìn về phía Tiểu Y và Chân Chân, cũng tiện tay chỉ một cái. Trên trán hai người cũng lần lượt xuât hiện ân ký. Ấn ký nơi mi tâm của Chân Chân là hình gió, Tiểu Y là giọt nước.
 
 Sau đó hai người té xỉu. Đương nhiên là bình ổn ngã xuống đât. Giang Hạo cũng không có để ý, mà là cười nói: "Chúng ta đi thôi. "
 
 Nói xong, hắn liền cùng Hồng Vũ Diệp rời khỏi nơi này.
 
 Chốc lát sau.
 
 Bích Trúc công chúa mang theo Xảo Di chạy vào, Trình Sẩu cũng chạy tới nơi này.
 
 Ba người thấy nhau cũng không ngoài ý muổn, hình như đã gặp ở bên ngoài rổi.
 
 Bích Trúc nhìn ba người, cảm giác có chút kinh ngạc.
 
 Trong mi tâm các nàng đều có ấn ký, bên trong... không tầm thường nha.
 
 "Là ai đây?" Bích Trúc cũng không xác định.
 
 Tám chín phần là có liên quan tới Tỉnh. Dù sao Giang Hạo đã tới, lại còn mang theo người.
 
 "Công chúa, Văn Tuyết công chúa không có sao chứ?" Xảo Di đỡ hai đứa nhỏ dậy.
 
 "Không có việc gì, có đại cơ duyên, hai tiểu gia hỏa này cũng vậy." Bích Trúc lắc đầu, đắng chát nói:
 
 "Chỉ có mệnh ta là khổ nhất, các nàng chỉ năm thôi mà cũng có được cơ duyên lớn như thê."
 
 "Đa tạ tiền bối." Trình Sầu tiếp nhận đứa nhỏ, cảm kích nói.
 
 "Trình sư đệ không cần khách sáo, ngươi gọi ta một tiềng sư tỷ, chúng ta đương nhiên là sẽ giúp ngươi. " Bích Trúc cười nói:
 
 "Đi thôi, chúng ta về Hoàng thành, có Xảo Di hộ tổng, hẵn sẽ không có vần để gì. Cho dù cường giả kia xuất hiện thì vần để cũng không lớn." Trình Sầu gật đầu rồi nói cám ơn. Sau đó, Bích Trúc lấy xe ngựa ra, ném Văn Tuyết công chúa và hai đứa nhỏ vào bên trong: "Xuât phát trở về. " Trình Sầu chỉ có thể lái xe, Xảo Di ngổi ở bên cạnh hô trợ.
 
 Đây là xe ngựa sang trọng, sẽ không xuãt hiện tình trạng chen chúc.
 
 Mà Bích Trúc thì ngồi ở chỗ cao, có chút tò mò:
 
 "Hai người bọn họ là ai?"
 
 Trình Sầu do dự một chút rồi nói: "Đều là sư muội của ta."
 
 "Lai lịch thế nào?" Bích Trúc thuận miệng hỏi.
 
 "Một người là đệ tử tông môn, một người là con của sư huynh sư tỷ trong tông môn." Trình Sâu nói. Bích Trúc nhìn Chân Chân, có chút ngoài ý muốn. Thần hồn của đứa trẻ này mạnh đền mức không còn gì để nói, nhất định có lai lịch bất phàm. Nhưng mà cũng không có hỏi nhiều, quay về trước đã.
 
 Sau đó, nàng nằm ở trên xe ngựa. Thiều nữ mười tám tuổi chỉ thích năm hóng gió như vậy.
 
 Ẩm ầm!
 
 Mây đen đột nhiên dày đặc, bắt đầu mưa.
 
 Bích Trúc: "..."
 
 Sau khi chuyện ở Hoàng Thành kết thúc, nàng quyết định đi tìm người nghiện thuôc một chút, hỏi thăm kết quả chiến đấu tranh giành Đạo quả.
 
 Đối phương không có xuất thủ, không biết là thực lực không đủ, hay là chăng thèm ngó tới. Đông Bộ.
 
 Minh Nguyệt Tông.
 
 Tự Bạch ngổi trên ngọn núi, nhắm đôi mắt lại, sau đó tâm thần tiền vào bên trong một khối đá. Ngay sau đó, hắn đi tới cạnh một dòng sông, cạnh dòng sông có một căn nhà gô, bên trong đang tỏa ra khói trăng. Người bên trong chắc là đang nầu cơm.
 
 Tự Bạch đi vào, quả nhiên nhìn thấy một nam tử trung niên đã thu thập xong, chuẩn bị ăn cơm.
 
 Nhìn thấy người tới, nam tử trung niên có chút ngoài ý muôn: "Hôm nay sao lại đến?"
 
 'Đến hỏi thăm tiền bối." Tự Bạch cười nói: "Không có quấy rầy tiền bối chứ?" "Quấy rầy." Nam tử trung niên xới cho Tự Bạch một chén cơm, nói: "Cùng ăn đi."
 
 Tự Bạch đi tới, nhìn về phía mặt bàn, có chút ngoài ý muốn:
 
 "Hai mặn hai chay?"
 
 "Cải thiện cơm nước một chút." Nam tử trung niên cười nói: "Có những lúc vân nên ăn một bữa ngon. Nói đi, có chuyện gì."
 
 Tự Bạch suy tư, đang suy nghĩ xem nên hỏi thể nào.
 
 Thật ra hắn có rất nhiều chuyện cần hỏi, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên đặt câu hỏi như nào. Cuối cùng, hắn hỏi vấn để quan trọng nhât: "Tiền bồi biêt Thiên Cực Hoàng Chủ không?"
 
 Nghe vậy, trung niên kia hơi sững sờ: "Ngươi đúng là lợi hại, lại tiếp xúc với Thiên Cực Hoàng Chủ sớm như vậy."
 
 "Ngẫu nhiên biết được, cho nên mới tới quây rầy tiền bối. " Tự Bạch cúi đấu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận